Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 405: Đêm trước khi xảy ra chuyện
“Trần Lạc Thần, nếu không hai chúng ta quay lại đi được không? Cho dù tôi làm vợ bé của anh tôi cũng đồng ý.”
“Cô nói gì?”
Trần Lạc Thần trợn trừng mắt, không thể tin nổi nhìn Dương Ngọc.
“Hả? Tôi... Lúc nãy tôi nói cái gì thế?”
Dương Ngọc cũng hốt hoảng, bởi vì quá hồi hộp, không ngờ cô lại nói ra hết những lời đang suy nghĩ trong lòng.
Lập tức vô cùng xấu hổ.
“Tôi... Tôi nói bậy, nhưng Trần Lạc Thần, hai chúng ta có còn là bạn không?”
Trần Lạc Thần cười khổ, không nói gì.
“Nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi đây!”
Nói xong, Trần Lạc Thần dứt khoát xoay người rời đi.
Thời gian trôi qua lâu như thế, tình cảm dành cho Dương Ngọc đã mất hết từ lâu.
Trần Lạc Thần cũng không có bất cứ cảm giác gì với cô nữa.
Đương nhiên cũng sẽ không dây dưa quá nhiều với cô.
Lúc này, Trần Lạc Thần lên xe nhận được một cuộc điện thoại.
Cầm lên xem thử, không ngờ là Tô Lệ Hàm gọi đến.
Đã gần nữa tháng Tô Lệ Hàm không liên lạc với anh, ngược lại lâu lâu Trần Lạc Thần lại gửi tin nhắn cho cô.
“Lệ Hàm, sao thế?”
Trần Lạc Thần cười hỏi.
“Anh... anh hết bận chưa?”
Tô Lệ Hàm hỏi.
Trong khoảng thời gian này Trần Lạc Thần luôn thông báo lịch trình của anh cho Tô Lệ Hàm biết, cho nên Tô Lệ Hàm cũng biết rõ Trần Lạc Thần đang làm gì.
“Hết bận rồi, hôm nay anh về Nam Dương, anh đến Cảng Đảo tìm em!”
Trần Lạc Thần cười nói.
“Được, đúng rồi, anh cố gắng đến đây gặp em trước sáng ngày mai, ngày mai em nhận nhiệm vụ sưu tầm của đội khảo sát ngoài biển, em muốn gặp anh! Rất rất muốn!”
Trong khoảng thời gian này, Tô Lệ Hàm cũng không kể cho Trần Lạc Thần nghe những ấm ức mà cô phải chịu đựng.
Bởi vì ý của chị Trần Bạch Lan đã quá rõ ràng rồi, Tô Lệ Hàm gần như không được vào nhà họ Trần.
Cũng có nghĩa cô và Trần Lạc Thần cuối cùng cũng sẽ không đến được với nhau.
Nhưng mà chỉ cần có một chút cơ hội, Tô Lệ Hàm cũng sẵn sàng cố gắng.
Cố gắng chứng minh bản thân không phải là một người vô dụng ham hư vinh, mà là một người thật sự có thể đứng cạnh Trần Lạc Thần, giúp đỡ được cho Trần Lạc Thần.
Cũng chính nhờ sự cố gắng trong khoảng thời gian này, cũng làm cho Tô Lệ Hàm có cơ hội tự dẫn đội đi sưu tầm.
Nhưng càng như thế thì cô lại càng nhớ Trần Lạc Thần.
“Được, vậy hẹn gặp lại vào ngày mai, ngày mai anh sẽ đến tìm em!”
Trần Lạc Thần cười nói.
Sau đó lại nói chuyện thêm vài câu, hai người cúp máy.
“Lệ Hàm, thế nào rồi? Trần Lạc Thần có đến không?”
Tô Mông Mông vừa chuẩn bị đồ đạc cần thiết cho lần đi lấy tin tức kỳ này, mấy bạn cùng phòng cũng cười hỏi Tô Lệ Hàm.
Dù sao lần trước khi gặp mặt, Trần Lạc Thần mới là cậu ấm ở Kim Lăng.
Nhưng sau lần đó mới phát hiện ra Trần Lạc Thần lại là cậu ấm cấp bậc thế giới, hơn nữa còn là kiểu rất giàu.
Người ta hay nói giá trị con người khác biệt, người đó cũng sẽ lột xác theo.
Mấy người Tô Mông Mông giống như chưa bao giờ được gặp Trần Lạc Thần, cực kỳ khát vọng được gặp Trần Lạc Thần.
Lần này ra biển suy tầm, Tô Lệ Hàm là phóng viên chính nên có quyền dẫn theo hai người giúp đỡ.
Hai người giúp đỡ này chắc chắn là Tô Mông Mông và Ngô Văn Văn.
Tuy trước đi Ngô Văn Văn cũng thường hay âm thầm ganh đua với Tô Lệ Hàm, nhưng sau khi trải qua sự kiện lễ mừng ở đài truyền hình xong, lập tức vô cùng thân thiết vơi Tô Lệ Hàm.
“Anh ấy nói sẽ đến!”
Tô Lệ Hàm nở nụ cười ngọt ngày.
“Woa, quá tuyệt vời, lần này anh Trần Lạc Thần sẽ đích thân đến, tớ đã có thể tưởng tượng ra khung cảnh lúc đó rồi! Lúc đó bạn trai bọn tớ cũng đến tiễn, Lệ Hàm, cậu giới thiệu cho bọn họ làm quen có được không?”
Tô Mông Mông cười nói.
“Được thôi!”
Ba người vui vẻ cười nói.
Cốc cốc!
Lúc này vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, sau đó cửa ký túc xa bị mở ra.
Là Mã Nam.
“Lệ Hàm, lúc nãy tớ ở bên dưới thấy có bưu phẩm của mấy cậu, cho nên mang lên cho ba người này!”
Mã Nam nói, đưa ba cái túi nhỏ sang.
“Hừ, cảm ơn!”
Ngô Văn Văn hừ lạnh nói.
Lần trước chuyện cô giúp Dương Hoa Lệ hãm hại Lệ Hàm, mọi người đều rất tức giận.
Nhưng Tô Lệ Hàm rõ ràng không hề so đo với cô.
“Cảm ơn Mã Nam, đưa cho tớ đi!”
Tô Lệ Hàm nhận lấy.
“Lệ Hàm, lần này cảm ơn cậu, làm tớ có cơ hội làm chương trình ở đài truyền hình, thật sự cảm ơn cậu!”
“Đừng khách sáo, chúng ta đều là bạn thân mà! Đúng rồi, mau mở ra xem trong đó là gì đi!”
Tô Lệ Hàm cười nói.
Trong ký túc xá chỉ có ba người Tô Lệ Hàm, bây giờ lại có thêm Mã Nam.
Mã Nam rõ ràng muốn làm thân với Tô Lệ Hàm hơn một chút nên cũng không đi.
“Trời ơi, sao lại gửi hàng đến cho chúng ta qua đường bưu điện thế, không lẽ là bạn trai của chúng ta, ha ha, chắc chắn là không phải rồi!”
Tô Mông Mông ngốc nghếch nói.
“Tớ nghĩ chắc là do đội khảo sát lần này tặng đó, dù sao ba người chúng ta cũng coi như là nhân viên trong đội khảo sát!”
“Đúng đúng đúng!”
Nói xong, ba người mở gói hàng ra.
“Ủa? Đây là cái gì thế? Mặt dây chuyền hả? Không giống lắm, trông lạ quá!”
Tô Mông Mông lấy ra nhìn cái thứ giống mặt dây chuyền kia.
Đây là một ký hiệu giống như mặt trời, giống như một quả cầu lửa đang cháy.
“Đội khảo sát cũng kỳ lạ thật, đưa mặt dây chuyền này cho chúng ta để làm gì chứ?”
Ngô Văn Văn khó hiểu nói: “Hơn nữa sao cái mặt dây chuyền này cứ làm người ta cảm thấy khó chịu thế nào đấy?”
“Đúng là có hơi kỳ lạ!”
Tô Lệ Hàm cũng nghi ngờ.
“Thôi thôi, kệ nó, ngày mai chính là cơ hội tốt để chúng ta thể hiện tài năng, thế này đi, tớ mời, tối hôm nay chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa no nê!”
Tô Mông Mông cười to nói.
“Được, đúng rồi Mã Nam, cậu đi cùng bọn tớ luôn đi! Chúng ta đi chung!”
Tô Lệ Hàm mời.
Mã Nam gật đầu
Cùng lúc đó, tối khuya, một chiếc máy bay từ Thục Đô thuận lợi bay đến Cảng Đảo.
Sau đó lại có một chiếc xe chuyên dùng đón một đám người đưa đến cảng.
Lúc này, ở cảng tàu.
“Bốp!”
“Biến ngay cho tôi, thứ đê tiện!”
Một cậu thanh niên tát mạnh lên mặt một cô gái.
Đánh rất mạnh, cô gái bị tát ngã xuống đất.
Nơi này là cửa của một khách sạn bờ biển.
“Mẹ nó, bây giờ mới nhớ đến tôi, còn chạy đến chỗ của tôi, cô đi chết đi!”
Người đàn ông nói, lại đạp mạnh một phát lên bụng cô gái.
Cô gái bị đánh đau, cuộn tròn trên mặt đất.
Cảnh này cũng hấp dẫn lực chú ý của những người chuẩn bị lên thuyền.
“Nếu lại làm bạn gái mới của tôi hiểu lầm, tôi lập tức quăng cô xuống biến làm mồi cho cá!”
Người đàn ông nói xong lại định đánh tiếp.
Bốp!
Đột nhiên, ai đó nắm chặt lấy tay anh.
“Anh... anh là ai?”
Người đàn ông tức giận nói.
Mà cánh tay đang túm anh ta của cậu thanh niên hơi dùng lực.
“Áu!”
Người đàn ông đau đớn lập tức xin tha.
“Biến~!”
Cậu thanh niên đã anh văng ra xa mấy mét.
Sau khi người đàn ông nhìn thấy đội ngũ đứng phía sau cậu thanh niên, lập tức không dám nói thêm gì, chạy vào trong khách sạn.
Lúc này cậu thanh niên mới ngồi xổm xuống, đỡ cô gái bị đánh lên.
Lập tức ngẩn ra.
“Là cô thật à!”
Cậu thanh niên kinh ngạc nói.
Lúc nãy khi ở cảng, anh đã cảm thấy cô gái này trông rất quen.
Vốn dĩ cũng không muốn xía vào, nhưng người đàn ông kia đánh ác quá.
Cho nên anh không đành lòng.
Cô gái kia bị đánh đến mức không đứng dậy nổi, bây giờ nhìn thấy cậu thanh niên này, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, giống như túm được cọng rơm cứu mạng vậy.
“Trần Lạc Thần, là anh sao!”
Cô gái khóc lóc nói.
- ------------------
“Cô nói gì?”
Trần Lạc Thần trợn trừng mắt, không thể tin nổi nhìn Dương Ngọc.
“Hả? Tôi... Lúc nãy tôi nói cái gì thế?”
Dương Ngọc cũng hốt hoảng, bởi vì quá hồi hộp, không ngờ cô lại nói ra hết những lời đang suy nghĩ trong lòng.
Lập tức vô cùng xấu hổ.
“Tôi... Tôi nói bậy, nhưng Trần Lạc Thần, hai chúng ta có còn là bạn không?”
Trần Lạc Thần cười khổ, không nói gì.
“Nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi đây!”
Nói xong, Trần Lạc Thần dứt khoát xoay người rời đi.
Thời gian trôi qua lâu như thế, tình cảm dành cho Dương Ngọc đã mất hết từ lâu.
Trần Lạc Thần cũng không có bất cứ cảm giác gì với cô nữa.
Đương nhiên cũng sẽ không dây dưa quá nhiều với cô.
Lúc này, Trần Lạc Thần lên xe nhận được một cuộc điện thoại.
Cầm lên xem thử, không ngờ là Tô Lệ Hàm gọi đến.
Đã gần nữa tháng Tô Lệ Hàm không liên lạc với anh, ngược lại lâu lâu Trần Lạc Thần lại gửi tin nhắn cho cô.
“Lệ Hàm, sao thế?”
Trần Lạc Thần cười hỏi.
“Anh... anh hết bận chưa?”
Tô Lệ Hàm hỏi.
Trong khoảng thời gian này Trần Lạc Thần luôn thông báo lịch trình của anh cho Tô Lệ Hàm biết, cho nên Tô Lệ Hàm cũng biết rõ Trần Lạc Thần đang làm gì.
“Hết bận rồi, hôm nay anh về Nam Dương, anh đến Cảng Đảo tìm em!”
Trần Lạc Thần cười nói.
“Được, đúng rồi, anh cố gắng đến đây gặp em trước sáng ngày mai, ngày mai em nhận nhiệm vụ sưu tầm của đội khảo sát ngoài biển, em muốn gặp anh! Rất rất muốn!”
Trong khoảng thời gian này, Tô Lệ Hàm cũng không kể cho Trần Lạc Thần nghe những ấm ức mà cô phải chịu đựng.
Bởi vì ý của chị Trần Bạch Lan đã quá rõ ràng rồi, Tô Lệ Hàm gần như không được vào nhà họ Trần.
Cũng có nghĩa cô và Trần Lạc Thần cuối cùng cũng sẽ không đến được với nhau.
Nhưng mà chỉ cần có một chút cơ hội, Tô Lệ Hàm cũng sẵn sàng cố gắng.
Cố gắng chứng minh bản thân không phải là một người vô dụng ham hư vinh, mà là một người thật sự có thể đứng cạnh Trần Lạc Thần, giúp đỡ được cho Trần Lạc Thần.
Cũng chính nhờ sự cố gắng trong khoảng thời gian này, cũng làm cho Tô Lệ Hàm có cơ hội tự dẫn đội đi sưu tầm.
Nhưng càng như thế thì cô lại càng nhớ Trần Lạc Thần.
“Được, vậy hẹn gặp lại vào ngày mai, ngày mai anh sẽ đến tìm em!”
Trần Lạc Thần cười nói.
Sau đó lại nói chuyện thêm vài câu, hai người cúp máy.
“Lệ Hàm, thế nào rồi? Trần Lạc Thần có đến không?”
Tô Mông Mông vừa chuẩn bị đồ đạc cần thiết cho lần đi lấy tin tức kỳ này, mấy bạn cùng phòng cũng cười hỏi Tô Lệ Hàm.
Dù sao lần trước khi gặp mặt, Trần Lạc Thần mới là cậu ấm ở Kim Lăng.
Nhưng sau lần đó mới phát hiện ra Trần Lạc Thần lại là cậu ấm cấp bậc thế giới, hơn nữa còn là kiểu rất giàu.
Người ta hay nói giá trị con người khác biệt, người đó cũng sẽ lột xác theo.
Mấy người Tô Mông Mông giống như chưa bao giờ được gặp Trần Lạc Thần, cực kỳ khát vọng được gặp Trần Lạc Thần.
Lần này ra biển suy tầm, Tô Lệ Hàm là phóng viên chính nên có quyền dẫn theo hai người giúp đỡ.
Hai người giúp đỡ này chắc chắn là Tô Mông Mông và Ngô Văn Văn.
Tuy trước đi Ngô Văn Văn cũng thường hay âm thầm ganh đua với Tô Lệ Hàm, nhưng sau khi trải qua sự kiện lễ mừng ở đài truyền hình xong, lập tức vô cùng thân thiết vơi Tô Lệ Hàm.
“Anh ấy nói sẽ đến!”
Tô Lệ Hàm nở nụ cười ngọt ngày.
“Woa, quá tuyệt vời, lần này anh Trần Lạc Thần sẽ đích thân đến, tớ đã có thể tưởng tượng ra khung cảnh lúc đó rồi! Lúc đó bạn trai bọn tớ cũng đến tiễn, Lệ Hàm, cậu giới thiệu cho bọn họ làm quen có được không?”
Tô Mông Mông cười nói.
“Được thôi!”
Ba người vui vẻ cười nói.
Cốc cốc!
Lúc này vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, sau đó cửa ký túc xa bị mở ra.
Là Mã Nam.
“Lệ Hàm, lúc nãy tớ ở bên dưới thấy có bưu phẩm của mấy cậu, cho nên mang lên cho ba người này!”
Mã Nam nói, đưa ba cái túi nhỏ sang.
“Hừ, cảm ơn!”
Ngô Văn Văn hừ lạnh nói.
Lần trước chuyện cô giúp Dương Hoa Lệ hãm hại Lệ Hàm, mọi người đều rất tức giận.
Nhưng Tô Lệ Hàm rõ ràng không hề so đo với cô.
“Cảm ơn Mã Nam, đưa cho tớ đi!”
Tô Lệ Hàm nhận lấy.
“Lệ Hàm, lần này cảm ơn cậu, làm tớ có cơ hội làm chương trình ở đài truyền hình, thật sự cảm ơn cậu!”
“Đừng khách sáo, chúng ta đều là bạn thân mà! Đúng rồi, mau mở ra xem trong đó là gì đi!”
Tô Lệ Hàm cười nói.
Trong ký túc xá chỉ có ba người Tô Lệ Hàm, bây giờ lại có thêm Mã Nam.
Mã Nam rõ ràng muốn làm thân với Tô Lệ Hàm hơn một chút nên cũng không đi.
“Trời ơi, sao lại gửi hàng đến cho chúng ta qua đường bưu điện thế, không lẽ là bạn trai của chúng ta, ha ha, chắc chắn là không phải rồi!”
Tô Mông Mông ngốc nghếch nói.
“Tớ nghĩ chắc là do đội khảo sát lần này tặng đó, dù sao ba người chúng ta cũng coi như là nhân viên trong đội khảo sát!”
“Đúng đúng đúng!”
Nói xong, ba người mở gói hàng ra.
“Ủa? Đây là cái gì thế? Mặt dây chuyền hả? Không giống lắm, trông lạ quá!”
Tô Mông Mông lấy ra nhìn cái thứ giống mặt dây chuyền kia.
Đây là một ký hiệu giống như mặt trời, giống như một quả cầu lửa đang cháy.
“Đội khảo sát cũng kỳ lạ thật, đưa mặt dây chuyền này cho chúng ta để làm gì chứ?”
Ngô Văn Văn khó hiểu nói: “Hơn nữa sao cái mặt dây chuyền này cứ làm người ta cảm thấy khó chịu thế nào đấy?”
“Đúng là có hơi kỳ lạ!”
Tô Lệ Hàm cũng nghi ngờ.
“Thôi thôi, kệ nó, ngày mai chính là cơ hội tốt để chúng ta thể hiện tài năng, thế này đi, tớ mời, tối hôm nay chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa no nê!”
Tô Mông Mông cười to nói.
“Được, đúng rồi Mã Nam, cậu đi cùng bọn tớ luôn đi! Chúng ta đi chung!”
Tô Lệ Hàm mời.
Mã Nam gật đầu
Cùng lúc đó, tối khuya, một chiếc máy bay từ Thục Đô thuận lợi bay đến Cảng Đảo.
Sau đó lại có một chiếc xe chuyên dùng đón một đám người đưa đến cảng.
Lúc này, ở cảng tàu.
“Bốp!”
“Biến ngay cho tôi, thứ đê tiện!”
Một cậu thanh niên tát mạnh lên mặt một cô gái.
Đánh rất mạnh, cô gái bị tát ngã xuống đất.
Nơi này là cửa của một khách sạn bờ biển.
“Mẹ nó, bây giờ mới nhớ đến tôi, còn chạy đến chỗ của tôi, cô đi chết đi!”
Người đàn ông nói, lại đạp mạnh một phát lên bụng cô gái.
Cô gái bị đánh đau, cuộn tròn trên mặt đất.
Cảnh này cũng hấp dẫn lực chú ý của những người chuẩn bị lên thuyền.
“Nếu lại làm bạn gái mới của tôi hiểu lầm, tôi lập tức quăng cô xuống biến làm mồi cho cá!”
Người đàn ông nói xong lại định đánh tiếp.
Bốp!
Đột nhiên, ai đó nắm chặt lấy tay anh.
“Anh... anh là ai?”
Người đàn ông tức giận nói.
Mà cánh tay đang túm anh ta của cậu thanh niên hơi dùng lực.
“Áu!”
Người đàn ông đau đớn lập tức xin tha.
“Biến~!”
Cậu thanh niên đã anh văng ra xa mấy mét.
Sau khi người đàn ông nhìn thấy đội ngũ đứng phía sau cậu thanh niên, lập tức không dám nói thêm gì, chạy vào trong khách sạn.
Lúc này cậu thanh niên mới ngồi xổm xuống, đỡ cô gái bị đánh lên.
Lập tức ngẩn ra.
“Là cô thật à!”
Cậu thanh niên kinh ngạc nói.
Lúc nãy khi ở cảng, anh đã cảm thấy cô gái này trông rất quen.
Vốn dĩ cũng không muốn xía vào, nhưng người đàn ông kia đánh ác quá.
Cho nên anh không đành lòng.
Cô gái kia bị đánh đến mức không đứng dậy nổi, bây giờ nhìn thấy cậu thanh niên này, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, giống như túm được cọng rơm cứu mạng vậy.
“Trần Lạc Thần, là anh sao!”
Cô gái khóc lóc nói.
- ------------------