Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 397: Uống say rồi
Cô gái kia không phải ai khác, chính là Triệu Thư Kỳ.
Trần Lạc Thần đã rất lâu không gặp cô ta rồi, sau khi xảy ra những chuyện kia, nghe nói Triệu Thư Kỳ đã đi Nam Dương, cô ta học khoa MC phát thanh, đương nhiên chọn tới đó học và thực tập tương đối phù hợp.
Nhưng mà không ngờ, trong đội lễ nghi lần này, vậy mà lại có cô ta!
Trần Lạc Thần không khỏi kinh ngạc.
“Đúng rồi anh trai, anh giúp tụi tôi nhặt mấy thứ đồ dưới đất lên được không? Cảm ơn anh nha!”
Lúc này, một cô gái khác đầu cũng không ngoảnh lại nói.
“Uhm!”
Trần Lạc Thần vốn dĩ tới đây với thân phận tạp vụ, cũng không biết dì Phương sắp xếp thế nào, lại để cho hai người Thiên Long, Địa Hổ làm công việc nhàn tản.
Mà Trần Lạc Thần anh, lại là chân tạp vụ sai vặt, lẽ nào mệnh của mình chính là như vậy sao? Ha ha.
Chẳng qua cũng không vấn đề gì, Trần Lạc Thần đã quen rồi.
“Thư Kỳ, lần này đi ra, cũng xem như giải tỏa tâm trạng đi, haizz, thật đúng là, cậu phải khó khăn lắm mới rời được khỏi cái nơi đau khổ là Kim Lăng kia, vốn dĩ cho rằng tới Nam Dương, có thể có cho mình được một khoảng trời riêng, nhưng mà không ngờ, vậy mà lại xảy ra những chuyện như thế, haizz! Kỳ thực, tất cả mọi thứ vốn dĩ nên thuộc về cậu! Nếu đúng là như vậy, thì bọn tớ cũng có thể được thơm lây rồi!”
Cô gái kia một bên tẩy trang, một bên nói.
Con gái mà, mỗi người không phải đều có hai việc phải làm sao, ban ngày thì trang điểm, đến tối lại tẩy trang.
“Đừng nhắc đến nữa, tuy ngoài mặt tớ cứng miệng thế thôi, nhưng mà Tiểu Hàm cậu cũng biết mà, trong lòng tớ thật sự rất hối hận, không giây phút nào là không hối hận, bởi vì lúc mới đầu, ấn tượng của tớ với anh ta cũng rất tốt, anh ta vẻ ngoài thanh tú, con người lại thành thật, đối xử với người khác cũng tốt nữa, nhưng mà anh ta nghèo quá, thế nên có một khoảng thời gian, tớ cũng không biết là xảy ra chuyện gì, mà bắt đầu chán ghét anh ta!”
Triệu Thư Kỳ cũng không tẩy trang, lúc này đang nằm bò trên bàn trang điểm, cầm bút vẽ lông mày viết vẽ lung tung.
Rõ ràng tâm trạng nặng nề.
“Nhưng mà Tiểu Hàm, có lúc cảm xúc của con gái chúng ta kỳ quặc như thế đấy, cũng không thể ngây thơ nói là đợi sau này anh ta có tiền rồi, tớ mới bắt đầu chầm chậm thay đổi cách đối xử với anh ta được, nói thế nào nhỉ, giống như anh ta chỉ hơi hơi thể hiện ra một chút thôi, tớ cũng không biết anh ta rất giàu có, chỉ biết là anh ta không còn nghèo túng đói rét như trước kia nữa, thế nên tớ bắt đầu chầm chậm thử tiếp nhận anh ta, cùng anh ta trở thành bạn bè!”
“Cho đến ngày hôm đó, tớ cùng với mấy người bạn cùng phòng trở về khoa của chúng tớ lên lớp, anh ta đứng trước cửa tòa nhà, trong tay cầm hoa tươi, cậu không biết đầu, kỳ thực trong lòng tớ đã rất cảm động rồi, cũng đồng ý ở bên anh ta, tớ nghĩ, lần này có thể yêu đương nghiêm túc một lần!”
“Nhưng cậu cũng biết đó, anh ta lại chơi đùa với tớ, ha ha, tớ nghĩ, vì sao mình muốn bắt đầu một đoạn tình cảm nghiêm túc lại khó khăn đến thế cơ chứ, lúc đó tớ rất tức giận, thậm chí đến tâm tư muốn giết anh ta cũng có, anh ta lại chơi đùa với tình cảm của tớ như thế!”
Triệu Thư Kỳ nói nói một hồi liền bật khóc.
Cô gái còn lại cũng không tẩy trang nữa, vỗ vỗ bả vai Triệu Thư Kỳ, nói: “Kỳ thực, con gái chúng ta thường rất bất đắc dĩ, có lúc định trước là sẽ bị mấy tên con trai lừa gạt rồi, đặc biệt là loại con trai có tiền như anh ta! Tớ đoán, có khi anh ta muốn báo thù cậu đấy!”
“Báo thù gì tớ chứ? Báo thù tớ trước kia không để anh ta vào mắt sao? Không đồng ý ở bên anh ta sao? Tiểu Hàm, thử hỏi một chút, trên thế giới này liệu có cô gái nào không hy vọng nửa kia của mình giàu có một chút không, cho dù có thể không phải cực kỳ giàu có, nhưng chí ít cũng phải ấm no hạnh phúc chứ? Dẫu sao chỉ có kinh tế ổn định, tình cảm mới vững bền được, không phải tớ tham tiền, mà tớ chính là nhận định như vậy đấy, tình huống thực tế cũng như thế còn gì!”
Triệu Thư Kỳ nói: “Đến giờ tớ cũng chưa từng hối hận vì trước kia đã không để anh ta vào mắt, bởi vì anh ta khi ấy, quả thực không có chút xíu nổi trội nào!”
“Aizz, nhưng mà Thư Kỳ, tớ không thể không nói hy vọng của cậu mong manh lắm, Trần Lạc Thần kia, có vẻ rất chung thủy một lòng với Tô Lệ Hàm đấy! Aizz, cứ thế bỏ qua cơ hội gả vào nhà giàu này, đúng là khiến bất kể ai cũng phải khó chịu mà!”
Cô gái kia khuyên nhủ.
“Chẳng qua tớ vẫn muốn nỗ lực một chút, không thử thì sao biết sẽ không có cơ hội được!”
“Aizz, càng nói càng sốt ruột, càng nói lại càng thấy phiền, Tiểu Hàm, tớ muốn uống rượu, cậu cùng uống với tớ lần này được không!?”
“Được, tớ cũng đang muốn uống, chúc mừng chúng ta sớm ngày thoát khỏi thời thanh xuân chết tiệt này! Anh trai kia, giúp bọn tôi cầm mấy chai rượu qua đây với, thank you!”
Tiểu Hàm nhìn Trần Lạc Thần, nói.
“Uhm!”
Trần Lạc Thần cũng không dám nói chuyện, chỉ gật gật đầu, đi ra ngoài.
Lúc mới bắt đầu nghe Triệu Thư Kỳ nói chuyện, Trần Lạc Thần còn cảm thấy rất thú vị, cho rằng Triệu Thư Kỳ đã bắt đầu một đoạn tình cảm mới rồi.
Nhưng khiến cho Trần Lạc Thần kinh ngạc là, nói nói nửa ngày, hóa ra là đang nói về mình.
Lúc này trong lòng Trần Lạc Thần ít nhiều gì cũng có chút áy náy với Triệu Thư Kỳ.
Đều trách mình ban đầu không nói rõ ràng mọi chuyện ra, để cho Triệu Thư Kỳ nghĩ rằng người mình theo đuổi là cô ta.
Kết quả sau khi hai người thành đôi, mình lại nói cho cô ta biết sự thật.
Đây đối với một cô gái, đặc biệt là cô gái có lòng tự tôn rất mạnh như Triệu Thư Kỳ mà nói, không hề nghi ngờ chính là đả kích cực mạnh.
Mà cách làm của mình quả thực không thỏa đáng.
Trần Lạc Thần lắc lắc đầu, đi cầm hai chai rượu vang đỏ tới cho bọn họ.
Không ngờ hai người bắt đầu uống rồi, Tiểu Hàm lại kêu Trần Lạc Thần giúp bọn họ thu dọn hành lý.
Đúng là mắc nợ bọn họ mà.
May mà trong lòng Triệu Thư Kỳ đang có tâm sự, tầm mắt căn bản không liếc tới trên người mình.
Lúc thu dọn xong, hai người kia đã uống hết hai chai rượu vang đỏ rồi.
Triệu Thư Kỳ cũng đã có chút chếnh choáng, vung tay một cái còn muốn uống tiếp.
Trần Lạc Thần không có cách nào, chỉ đành lấy thêm cho bọn họ.
Chẳng qua Triệu Thư Kỳ rất nhanh đã say.
Ngay lúc Trần Lạc Thần đang định rời đi.
“Ọe!”
Triệu Thư Kỳ nôn khan một trận, sau đó trực tiếp đổ nhào ra đất.
Còn Tiểu Hàm sớm đã lên giường ngủ đến bất tỉnh nhân sự rồi.
“Tôi còn muốn uống rượu, còn muốn uống rượu!”
Triệu Thư Kỳ một bên khóc, một bên nói.
Trần Lạc Thần đã đi đến cửa khựng lại.
Nhìn nhìn Triệu Thư Kỳ, trong lòng Trần Lạc Thần nảy lên cảm giác không đành lòng.
“Nếu như không phải vì sự xuất hiện của mình, cuộc sống của Triệu Thư Kỳ không biết sẽ vui vẻ thoải mái đến thế nào?”
Nhưng mà bởi vì những chuyện kia, mình tuy không có cảm giác gì với cô ta, nhưng mà, trông thấy cô ta như vậy, nếu như không giúp đỡ một chút, Trần Lạc Thần cũng thực không đành lòng.
Lập tức lại đi qua đó.
“Được rồi, đừng uống nữa, ngày mai cô có việc phải làm mà, nghỉ ngơi sớm một chút đi!”
Nói xong một câu, Trần Lạc Thần trực tiếp ôm Triệu Thư Kỳ lên, đặt cô ta xuống giường.
Đang chuẩn bị đắp chăn lên cho cô ta.
Tay của Trần Lạc Thần, đột nhiên bị Triệu Thư Kỳ một phát tóm được.
“Trần Lạc Thần, là anh sao? Thật sự là anh à?”
Hai mắt Triệu Thư Kỳ nhòe lệ.
“Không phải tôi, cô nhận nhầm người rồi!”
Trần Lạc Thần kéo tay cô ta ra.
“Anh cuối cùng cũng chịu gặp em rồi, em có rất nhiều chuyện muốn giải thích với anh, anh đừng đi vội, nghe em nói hết đã!”
Cũng không biết Triệu Thư Kỳ có phải đang nói lung tung không.
Lúc này lại giữ chặt lấy cánh tay Trần Lạc Thần.
“Em biết hai chúng ta không thể đến với nhau, em đã dùng đủ mọi cách để quên đi anh, thậm chí em còn thử tìm một người bạn trai mới, thử bắt đầu một đoạn tình cảm mới, để quên đi anh, nhưng mà, tuy em không nói ra, nhưng người trong lòng em nhung nhớ vẫn là anh, em hy vọng biết bao có một ngày anh sẽ hồi tâm chuyển ý!”
“Em không phải loại con gái như anh nghĩ đâu, em càng không phải người tùy tiện, để sau ngày có thể có cơ hội được ở bên anh, đến giờ em vẫn giữ tấm thân trong sạch, thật đó Trần Lạc Thần, anh cho em thêm một cơ hội nữa đi!”
Triệu Thư Kỳ kéo cánh tay Trần Lạc Thần, nói.
Lúc nghe đến Triệu Thư Kỳ vì mình mà giữ thân trong sạch, dù cho trong lòng Trần Lạc Thần đã không còn thích Triệu Thư Kỳ nữa, nhưng mà vẫn có một chút xíu rung động......
- ------------------
Trần Lạc Thần đã rất lâu không gặp cô ta rồi, sau khi xảy ra những chuyện kia, nghe nói Triệu Thư Kỳ đã đi Nam Dương, cô ta học khoa MC phát thanh, đương nhiên chọn tới đó học và thực tập tương đối phù hợp.
Nhưng mà không ngờ, trong đội lễ nghi lần này, vậy mà lại có cô ta!
Trần Lạc Thần không khỏi kinh ngạc.
“Đúng rồi anh trai, anh giúp tụi tôi nhặt mấy thứ đồ dưới đất lên được không? Cảm ơn anh nha!”
Lúc này, một cô gái khác đầu cũng không ngoảnh lại nói.
“Uhm!”
Trần Lạc Thần vốn dĩ tới đây với thân phận tạp vụ, cũng không biết dì Phương sắp xếp thế nào, lại để cho hai người Thiên Long, Địa Hổ làm công việc nhàn tản.
Mà Trần Lạc Thần anh, lại là chân tạp vụ sai vặt, lẽ nào mệnh của mình chính là như vậy sao? Ha ha.
Chẳng qua cũng không vấn đề gì, Trần Lạc Thần đã quen rồi.
“Thư Kỳ, lần này đi ra, cũng xem như giải tỏa tâm trạng đi, haizz, thật đúng là, cậu phải khó khăn lắm mới rời được khỏi cái nơi đau khổ là Kim Lăng kia, vốn dĩ cho rằng tới Nam Dương, có thể có cho mình được một khoảng trời riêng, nhưng mà không ngờ, vậy mà lại xảy ra những chuyện như thế, haizz! Kỳ thực, tất cả mọi thứ vốn dĩ nên thuộc về cậu! Nếu đúng là như vậy, thì bọn tớ cũng có thể được thơm lây rồi!”
Cô gái kia một bên tẩy trang, một bên nói.
Con gái mà, mỗi người không phải đều có hai việc phải làm sao, ban ngày thì trang điểm, đến tối lại tẩy trang.
“Đừng nhắc đến nữa, tuy ngoài mặt tớ cứng miệng thế thôi, nhưng mà Tiểu Hàm cậu cũng biết mà, trong lòng tớ thật sự rất hối hận, không giây phút nào là không hối hận, bởi vì lúc mới đầu, ấn tượng của tớ với anh ta cũng rất tốt, anh ta vẻ ngoài thanh tú, con người lại thành thật, đối xử với người khác cũng tốt nữa, nhưng mà anh ta nghèo quá, thế nên có một khoảng thời gian, tớ cũng không biết là xảy ra chuyện gì, mà bắt đầu chán ghét anh ta!”
Triệu Thư Kỳ cũng không tẩy trang, lúc này đang nằm bò trên bàn trang điểm, cầm bút vẽ lông mày viết vẽ lung tung.
Rõ ràng tâm trạng nặng nề.
“Nhưng mà Tiểu Hàm, có lúc cảm xúc của con gái chúng ta kỳ quặc như thế đấy, cũng không thể ngây thơ nói là đợi sau này anh ta có tiền rồi, tớ mới bắt đầu chầm chậm thay đổi cách đối xử với anh ta được, nói thế nào nhỉ, giống như anh ta chỉ hơi hơi thể hiện ra một chút thôi, tớ cũng không biết anh ta rất giàu có, chỉ biết là anh ta không còn nghèo túng đói rét như trước kia nữa, thế nên tớ bắt đầu chầm chậm thử tiếp nhận anh ta, cùng anh ta trở thành bạn bè!”
“Cho đến ngày hôm đó, tớ cùng với mấy người bạn cùng phòng trở về khoa của chúng tớ lên lớp, anh ta đứng trước cửa tòa nhà, trong tay cầm hoa tươi, cậu không biết đầu, kỳ thực trong lòng tớ đã rất cảm động rồi, cũng đồng ý ở bên anh ta, tớ nghĩ, lần này có thể yêu đương nghiêm túc một lần!”
“Nhưng cậu cũng biết đó, anh ta lại chơi đùa với tớ, ha ha, tớ nghĩ, vì sao mình muốn bắt đầu một đoạn tình cảm nghiêm túc lại khó khăn đến thế cơ chứ, lúc đó tớ rất tức giận, thậm chí đến tâm tư muốn giết anh ta cũng có, anh ta lại chơi đùa với tình cảm của tớ như thế!”
Triệu Thư Kỳ nói nói một hồi liền bật khóc.
Cô gái còn lại cũng không tẩy trang nữa, vỗ vỗ bả vai Triệu Thư Kỳ, nói: “Kỳ thực, con gái chúng ta thường rất bất đắc dĩ, có lúc định trước là sẽ bị mấy tên con trai lừa gạt rồi, đặc biệt là loại con trai có tiền như anh ta! Tớ đoán, có khi anh ta muốn báo thù cậu đấy!”
“Báo thù gì tớ chứ? Báo thù tớ trước kia không để anh ta vào mắt sao? Không đồng ý ở bên anh ta sao? Tiểu Hàm, thử hỏi một chút, trên thế giới này liệu có cô gái nào không hy vọng nửa kia của mình giàu có một chút không, cho dù có thể không phải cực kỳ giàu có, nhưng chí ít cũng phải ấm no hạnh phúc chứ? Dẫu sao chỉ có kinh tế ổn định, tình cảm mới vững bền được, không phải tớ tham tiền, mà tớ chính là nhận định như vậy đấy, tình huống thực tế cũng như thế còn gì!”
Triệu Thư Kỳ nói: “Đến giờ tớ cũng chưa từng hối hận vì trước kia đã không để anh ta vào mắt, bởi vì anh ta khi ấy, quả thực không có chút xíu nổi trội nào!”
“Aizz, nhưng mà Thư Kỳ, tớ không thể không nói hy vọng của cậu mong manh lắm, Trần Lạc Thần kia, có vẻ rất chung thủy một lòng với Tô Lệ Hàm đấy! Aizz, cứ thế bỏ qua cơ hội gả vào nhà giàu này, đúng là khiến bất kể ai cũng phải khó chịu mà!”
Cô gái kia khuyên nhủ.
“Chẳng qua tớ vẫn muốn nỗ lực một chút, không thử thì sao biết sẽ không có cơ hội được!”
“Aizz, càng nói càng sốt ruột, càng nói lại càng thấy phiền, Tiểu Hàm, tớ muốn uống rượu, cậu cùng uống với tớ lần này được không!?”
“Được, tớ cũng đang muốn uống, chúc mừng chúng ta sớm ngày thoát khỏi thời thanh xuân chết tiệt này! Anh trai kia, giúp bọn tôi cầm mấy chai rượu qua đây với, thank you!”
Tiểu Hàm nhìn Trần Lạc Thần, nói.
“Uhm!”
Trần Lạc Thần cũng không dám nói chuyện, chỉ gật gật đầu, đi ra ngoài.
Lúc mới bắt đầu nghe Triệu Thư Kỳ nói chuyện, Trần Lạc Thần còn cảm thấy rất thú vị, cho rằng Triệu Thư Kỳ đã bắt đầu một đoạn tình cảm mới rồi.
Nhưng khiến cho Trần Lạc Thần kinh ngạc là, nói nói nửa ngày, hóa ra là đang nói về mình.
Lúc này trong lòng Trần Lạc Thần ít nhiều gì cũng có chút áy náy với Triệu Thư Kỳ.
Đều trách mình ban đầu không nói rõ ràng mọi chuyện ra, để cho Triệu Thư Kỳ nghĩ rằng người mình theo đuổi là cô ta.
Kết quả sau khi hai người thành đôi, mình lại nói cho cô ta biết sự thật.
Đây đối với một cô gái, đặc biệt là cô gái có lòng tự tôn rất mạnh như Triệu Thư Kỳ mà nói, không hề nghi ngờ chính là đả kích cực mạnh.
Mà cách làm của mình quả thực không thỏa đáng.
Trần Lạc Thần lắc lắc đầu, đi cầm hai chai rượu vang đỏ tới cho bọn họ.
Không ngờ hai người bắt đầu uống rồi, Tiểu Hàm lại kêu Trần Lạc Thần giúp bọn họ thu dọn hành lý.
Đúng là mắc nợ bọn họ mà.
May mà trong lòng Triệu Thư Kỳ đang có tâm sự, tầm mắt căn bản không liếc tới trên người mình.
Lúc thu dọn xong, hai người kia đã uống hết hai chai rượu vang đỏ rồi.
Triệu Thư Kỳ cũng đã có chút chếnh choáng, vung tay một cái còn muốn uống tiếp.
Trần Lạc Thần không có cách nào, chỉ đành lấy thêm cho bọn họ.
Chẳng qua Triệu Thư Kỳ rất nhanh đã say.
Ngay lúc Trần Lạc Thần đang định rời đi.
“Ọe!”
Triệu Thư Kỳ nôn khan một trận, sau đó trực tiếp đổ nhào ra đất.
Còn Tiểu Hàm sớm đã lên giường ngủ đến bất tỉnh nhân sự rồi.
“Tôi còn muốn uống rượu, còn muốn uống rượu!”
Triệu Thư Kỳ một bên khóc, một bên nói.
Trần Lạc Thần đã đi đến cửa khựng lại.
Nhìn nhìn Triệu Thư Kỳ, trong lòng Trần Lạc Thần nảy lên cảm giác không đành lòng.
“Nếu như không phải vì sự xuất hiện của mình, cuộc sống của Triệu Thư Kỳ không biết sẽ vui vẻ thoải mái đến thế nào?”
Nhưng mà bởi vì những chuyện kia, mình tuy không có cảm giác gì với cô ta, nhưng mà, trông thấy cô ta như vậy, nếu như không giúp đỡ một chút, Trần Lạc Thần cũng thực không đành lòng.
Lập tức lại đi qua đó.
“Được rồi, đừng uống nữa, ngày mai cô có việc phải làm mà, nghỉ ngơi sớm một chút đi!”
Nói xong một câu, Trần Lạc Thần trực tiếp ôm Triệu Thư Kỳ lên, đặt cô ta xuống giường.
Đang chuẩn bị đắp chăn lên cho cô ta.
Tay của Trần Lạc Thần, đột nhiên bị Triệu Thư Kỳ một phát tóm được.
“Trần Lạc Thần, là anh sao? Thật sự là anh à?”
Hai mắt Triệu Thư Kỳ nhòe lệ.
“Không phải tôi, cô nhận nhầm người rồi!”
Trần Lạc Thần kéo tay cô ta ra.
“Anh cuối cùng cũng chịu gặp em rồi, em có rất nhiều chuyện muốn giải thích với anh, anh đừng đi vội, nghe em nói hết đã!”
Cũng không biết Triệu Thư Kỳ có phải đang nói lung tung không.
Lúc này lại giữ chặt lấy cánh tay Trần Lạc Thần.
“Em biết hai chúng ta không thể đến với nhau, em đã dùng đủ mọi cách để quên đi anh, thậm chí em còn thử tìm một người bạn trai mới, thử bắt đầu một đoạn tình cảm mới, để quên đi anh, nhưng mà, tuy em không nói ra, nhưng người trong lòng em nhung nhớ vẫn là anh, em hy vọng biết bao có một ngày anh sẽ hồi tâm chuyển ý!”
“Em không phải loại con gái như anh nghĩ đâu, em càng không phải người tùy tiện, để sau ngày có thể có cơ hội được ở bên anh, đến giờ em vẫn giữ tấm thân trong sạch, thật đó Trần Lạc Thần, anh cho em thêm một cơ hội nữa đi!”
Triệu Thư Kỳ kéo cánh tay Trần Lạc Thần, nói.
Lúc nghe đến Triệu Thư Kỳ vì mình mà giữ thân trong sạch, dù cho trong lòng Trần Lạc Thần đã không còn thích Triệu Thư Kỳ nữa, nhưng mà vẫn có một chút xíu rung động......
- ------------------