Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-321
Chương 321: Bối rối
Trên không trung, từng chiếc máy bay trực thăng xuất hiện, hình thành thế vây ở phía trên của căn nhà.
Tầm ba mươi chiếc.
Hầu Tam trợn tròn mắt.
Triệu Đồng Đồng thì ngạc nhiên tới há hốc mồm.
Trời ơi, tuy Triệu Đồng Đồng cũng lớn lên trong thành phố, nhưng trận địa như vầy cũng chưa thấy bao giờ!
“Trần Lạc Thần, anh chơi bẩn à!”
Hầu Tam hoảng sợ la lên.
Anh ta lấy được tiền liền muốn chạy.
Nhưng bảo vệ đã trèo xuống từ thang từ trước.
Bao vây Hầu Tam lại.
“Thật là cậu à Hầu Tam, vốn cho là cậu không dám trở về nữa, không ngờ cậu không chỉ dám về, mà còn dám tính kế cậu Trần, cậu không sợ cô Trần Bạch Lan biết sao?”
Lý Chấn Quốc đi tới, bên cạnh là Thiên Long Địa Hổ.
Lúc này, ông ta cười lạnh nói.
Hiển nhiên lúc trước họ đã quen biết nhau.
Nhìn thấy Thiên Long Địa Hổ và Lý Chấn Quốc đến rồi.
Trong đầu Hầu Tam cũng đánh mất đi ý nghĩ chạy trốn.
Đúng vậy, giờ nói gì cũng đã chậm, nếu Lý Chấn Quốc nói chuyện này cho Trần Bạch Lan, vậy Trần Bạch Lan nhất định không bỏ qua cho anh ta, đến lúc đó muốn toàn thây cũng khó.
Nếu buông tay chịu trói, nói không chừng còn có đường sống.
“Ha ha, đây không phải là Đại tiểu thư để em cút đi rồi, em thật sự không còn đường sống sao, hơn nữa anh Chấn Quốc, dù em tham gia hãm hại cậu Trần, nhưng em cũng có ý tốt, anh không biết đó thôi, Long Thiếu Vân kia, hôm đó không chỉ tính hãm hại cậu Trần đơn giản như vậy, còn muốn em đánh ngất cậu ấy rồi cho uống thuốc đâu, nhưng em trực tiếp từ chối, hơn nữa giờ anh thấy đó, em chủ động đưa ra chứng cớ giúp cậu Trần làm sáng tỏ mà!”
Hầu Tam cười cợt nói.
“Anh Chấn Quốc, anh hãy niệm tình trước đây ba anh em chúng ta, đều làm việc cho Đại tiểu thư, lúc trước em còn cứu anh, anh tha cho em đi? Anh nhìn em đi, em lúc đó còn nhỏ, tuy giờ lớn rồi, nhưng trở thành cái dạng gì rồi?”
“Cậu còn biết lúc trước cậu là cấp dưới của Đại tiểu thư a? Tôi còn tưởng câu quên đâu, giờ làm gì với cậu, do cậu Trần quyết định!”
Đám người Lý Chấn Quốc đi tới bên cạnh cậu Trần.
“Hầu Tam trước kia là cấp dưới của chị tôi?”
Trần Lạc Thần cũng không ngờ, khó trách, Hầu Tam lại sợ chị anh.
“Đúng vậy cậu Trần, lúc đầu khi Đại tiểu thư ở Kim Lăng, là tôi, còn có Triệu Tử Hưng, và Hầu Ngạn Bình, cũng chính là Hầu Tam, ba người chúng ta, khi đó Hầu Tam mới hai mươi mấy tuổi đầu, chỉ trộm cắp vặt, có một lần uống rượu, làm một nữ công nhân cấp dưới mang thai, Đại tiểu thư giận dữ, đuổi tên chết tiệt này đi!”
Lý Chấn Quốc nhìn Hầu Tam cười lạnh lùng.
“Thì ra còn có chuyện như vậy! Vậy đã lấy chứng cớ ra hết, thì tôi không truy cứu nữa!”
Nói thật, mới đầu Trần Lạc Thần còn muốn tìm được người kia thì hung hăng đánh một trận nữa.
Nhưng bây giờ, nét mặt Hầu Tam cười cợt, còn đang cười với Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần cũng không muốn để ý cái loại người mặt dày này.
“Hừ, xem như cậu may mắn, Hầu Tam, để tiền lại, rồi cút đi đi! Lần này tha cho cậu!”
Lý Chấn Quốc vừa tức giận vừa thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao, trước kia cũng là anh em, hơn nữa Hầu Tam, lúc trước đã cứu ông ta một lần.
Thật là sợ cậu Trần tàn nhẫn, trực tiếp lấy mạn Hầu Tam.
“Tôi…tôi không đi!”
Hầu Tam nói.
“Cậu muốn cái gì?”
“Cậu Trần, cậu cũng thấy đó tôi chẳng có nơi nào để đi,cậu thu nhận tôi đi, tôi cam đoan, sau này tôi sẽ không phạm bất kì lỗi nào đâu, cậu Trần, cho tôi đi theo cậu đi?”
Hầu Tam nói.
Đúng vậy, lần đầu tiên anh ta gặp Trần Lạc Thần ở khách sạn, đã nhìn ra, Trần Lạc Thần là người tính tình rộng lượng nhân nghĩa.
Lời nói vừa rồi, cũng không phải nói đùa.
Xác thực, Long Thiếu Vân đã kêu hắn ta dùng chút thủ đoạn hại Trần Lạc Thần.
Nhưng Hầu Tam bằng mặt không bằng lòng, sao thật sự đi làm được chứ.
Thứ nhất là kiêng dè Trần Bạch Lan.
Thứ hai là Trần Bạch Lan nói như thế nào cũng có ơn với anh ta.
Anh ta không dám trở về, chỉ thầm nghĩ lừa gạt kiếm ít tiền, rồi liền rời khỏi chỗ thị phi này.
Trên thực tế ghi âm này cũng là lúc trước khi mới qua lại Long Thiếu Vân chừa một đường lui, nếu tất cả thuận lợi lấy được tiền, Trần Lạc Thần nhiều lắm là bị hiểu lầm mấy ngày, anh ta trốn tới chân trời góc biển rồi, sẽ giao ghi âm cho Lý Chấn Quốc.
Hiện tại nhìn lại, bản thân chạy không được.
Dứt khoát xin Trần Lạc Thần thu nhận!
“Anh?”
Trần Lạc Thần cười khổ: “Coi như xong, hôm nay tôi tha cho anh, sau này cũng không để chị tôi truy cứu, anh vẫn đi thôi!”
Nhìn dáng vẻ thô tục của Hầu Tam, Trần Lạc Thần thật không biết câu nào của anh ta là thật, câu nào là giả.
“Đừng, đừng mà cậu Trần, tôi tặng cậu một món quà, coi như quà cảm ơn cậu thu nhận tôi! Cậu Trần, cậu chắc chắn thích!”
Hầu Tam nói.
Trần Lạc Thần và Lý Chấn Quốc liếc nhìn nhau một cái, rồi mới gật đầu nói: “Được rồi, nhìn xem anh có thể lấy ra quà gì!”
Nói xong, thì quay đầu lại nhìn Tần Nhã và Triệu Đồng Đồng: “Lý tổng, cho xe chở họ về đi!”
Giọng điệu khá lạnh nhạt.
Tần Nhã còn hy vọng Trần Lạc Thần có thể nói với cô ta thêm mấy câu, như hỏi han linh tinh này nọ.
Nhưng một câu cũng không có.
Xe chạy tới thì Trần Lạc Thần cũng lên xe bỏ đi.
Anh cố ý.
Như vậy cũng tốt, cho thấy thái độ của bản thân, tránh cho sau này lại xảy ra hiểu lầm.
Mà Tần Nhã nhìn dáng vẻ Trần Lạc Thần rời đi, trong lòng bỗng nhiên đau xót, chẳng lẽ cô ta và Trần Lạc Thần sau này cứ như vậy sao? Anh thật sự đã không còn chút hi vọng gì với cô ta rồi sao?
Ngay cả chút tình nghĩa bạn bè cũng không có?
Ha ha, đúng vậy, nhất định là vậy.
Trần Lạc Thần là muốn lấy chứng cứ, cứu cô ta chỉ là tiện tay thôi, bản thân cô ta miên man suy nghĩ làm gì đâu?
Cô ta là ai a? Mà muốn Trần Lạc Thần vì cô ta một mình mạo hiểm.
Tần Nhã, sao cô ngu ngốc như vậy, chỉ là chút chuyện nhỏ cũng cảm động rồi?
Trong lòng người ta chỉ có Tô Lệ Hàm, nhân cơ hội này làm rõ với cô ta, không phải rất rõ ràng sao?
Tần Nhã cay đắng tự nhắc nhở mình trong lòng.
Vốn vẫn cho rằng, thực sự có người có thể vì cô ta đánh đổi cả tính mạng, đều là lừa người thôi! Lừa thôi!
Đêm nay Tần Nhã trở về, cô ta bắt đầu trằn trọc.
Thẳng đến rạng sáng mới ngủ.
Hơn chín giờ sáng hôm sau, Tần Nhã bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức.
“Tôi nói à Hướng Nam, chuyện này ông phải nghĩ ra cách, lúc trước chúng ta theo ông ra khỏi Tần gia, ông phải có trách nhiệm với chúng tôi, gia tộc sắp duy trì không nổi rồi!”
Là ba mẹ Tần Hướng Nam của Tần Nhã trở lại.
Còn có mấy chú bác nữa.
Họ đang thương lượng với Tần Hướng Nam nên ứng phó với Long gia và Tần gia ở Yến Kinh như thế nào.
Lúc trước bởi vì một số việc, dòng người của Tần Hướng Nam mang theo người rời nhà trốn đi, giờ thì sao, xí nghiệp mọi người hợp tác sáng lập duy trì không nổi nữa.
Tất nhiên phải có trách nhiệm với mọi người.
“Tiểu Nhã đến bây giờ cũng cũng chưa có cái gì với cậu ba của Long gia, như vầy không được, hôm nay, Long Thiếu Vân lại tổ chức tiệc sinh nhật ở biệt thự suối nước nóng, nói muốn tiểu Nhã đi cùng, đây đã rõ ràng rồi, muốn tiểu Nhã đồng ý yêu cầu cầu hôn của cậu ta!”
Người trong dòng họ nói.
“Được rồi được rồi, tối hôm qua tiểu Nhã gặp chuyện không may, các người không phải không biết, cũng không thấy cậu Long làm gì cho con gái tôi, giờ tiểu Nhã còn nghỉ ngơi đâu, ai, thật là, tạo nghiệp a!”
Lúc rạng sáng, Tần Hướng Nam bọn họ đều chạy về, dù sao con gái suýt bị bắt cóc, rất nghiêm trọng.
Ngay lúc mọi người sốt ruột thương lượng.
Cửa mở ra.
Tần Nhã nét mặt khó chịu bước ra: “Ba mẹ, hai người đừng vội, hôm nay con đi là được!”
Trên không trung, từng chiếc máy bay trực thăng xuất hiện, hình thành thế vây ở phía trên của căn nhà.
Tầm ba mươi chiếc.
Hầu Tam trợn tròn mắt.
Triệu Đồng Đồng thì ngạc nhiên tới há hốc mồm.
Trời ơi, tuy Triệu Đồng Đồng cũng lớn lên trong thành phố, nhưng trận địa như vầy cũng chưa thấy bao giờ!
“Trần Lạc Thần, anh chơi bẩn à!”
Hầu Tam hoảng sợ la lên.
Anh ta lấy được tiền liền muốn chạy.
Nhưng bảo vệ đã trèo xuống từ thang từ trước.
Bao vây Hầu Tam lại.
“Thật là cậu à Hầu Tam, vốn cho là cậu không dám trở về nữa, không ngờ cậu không chỉ dám về, mà còn dám tính kế cậu Trần, cậu không sợ cô Trần Bạch Lan biết sao?”
Lý Chấn Quốc đi tới, bên cạnh là Thiên Long Địa Hổ.
Lúc này, ông ta cười lạnh nói.
Hiển nhiên lúc trước họ đã quen biết nhau.
Nhìn thấy Thiên Long Địa Hổ và Lý Chấn Quốc đến rồi.
Trong đầu Hầu Tam cũng đánh mất đi ý nghĩ chạy trốn.
Đúng vậy, giờ nói gì cũng đã chậm, nếu Lý Chấn Quốc nói chuyện này cho Trần Bạch Lan, vậy Trần Bạch Lan nhất định không bỏ qua cho anh ta, đến lúc đó muốn toàn thây cũng khó.
Nếu buông tay chịu trói, nói không chừng còn có đường sống.
“Ha ha, đây không phải là Đại tiểu thư để em cút đi rồi, em thật sự không còn đường sống sao, hơn nữa anh Chấn Quốc, dù em tham gia hãm hại cậu Trần, nhưng em cũng có ý tốt, anh không biết đó thôi, Long Thiếu Vân kia, hôm đó không chỉ tính hãm hại cậu Trần đơn giản như vậy, còn muốn em đánh ngất cậu ấy rồi cho uống thuốc đâu, nhưng em trực tiếp từ chối, hơn nữa giờ anh thấy đó, em chủ động đưa ra chứng cớ giúp cậu Trần làm sáng tỏ mà!”
Hầu Tam cười cợt nói.
“Anh Chấn Quốc, anh hãy niệm tình trước đây ba anh em chúng ta, đều làm việc cho Đại tiểu thư, lúc trước em còn cứu anh, anh tha cho em đi? Anh nhìn em đi, em lúc đó còn nhỏ, tuy giờ lớn rồi, nhưng trở thành cái dạng gì rồi?”
“Cậu còn biết lúc trước cậu là cấp dưới của Đại tiểu thư a? Tôi còn tưởng câu quên đâu, giờ làm gì với cậu, do cậu Trần quyết định!”
Đám người Lý Chấn Quốc đi tới bên cạnh cậu Trần.
“Hầu Tam trước kia là cấp dưới của chị tôi?”
Trần Lạc Thần cũng không ngờ, khó trách, Hầu Tam lại sợ chị anh.
“Đúng vậy cậu Trần, lúc đầu khi Đại tiểu thư ở Kim Lăng, là tôi, còn có Triệu Tử Hưng, và Hầu Ngạn Bình, cũng chính là Hầu Tam, ba người chúng ta, khi đó Hầu Tam mới hai mươi mấy tuổi đầu, chỉ trộm cắp vặt, có một lần uống rượu, làm một nữ công nhân cấp dưới mang thai, Đại tiểu thư giận dữ, đuổi tên chết tiệt này đi!”
Lý Chấn Quốc nhìn Hầu Tam cười lạnh lùng.
“Thì ra còn có chuyện như vậy! Vậy đã lấy chứng cớ ra hết, thì tôi không truy cứu nữa!”
Nói thật, mới đầu Trần Lạc Thần còn muốn tìm được người kia thì hung hăng đánh một trận nữa.
Nhưng bây giờ, nét mặt Hầu Tam cười cợt, còn đang cười với Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần cũng không muốn để ý cái loại người mặt dày này.
“Hừ, xem như cậu may mắn, Hầu Tam, để tiền lại, rồi cút đi đi! Lần này tha cho cậu!”
Lý Chấn Quốc vừa tức giận vừa thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao, trước kia cũng là anh em, hơn nữa Hầu Tam, lúc trước đã cứu ông ta một lần.
Thật là sợ cậu Trần tàn nhẫn, trực tiếp lấy mạn Hầu Tam.
“Tôi…tôi không đi!”
Hầu Tam nói.
“Cậu muốn cái gì?”
“Cậu Trần, cậu cũng thấy đó tôi chẳng có nơi nào để đi,cậu thu nhận tôi đi, tôi cam đoan, sau này tôi sẽ không phạm bất kì lỗi nào đâu, cậu Trần, cho tôi đi theo cậu đi?”
Hầu Tam nói.
Đúng vậy, lần đầu tiên anh ta gặp Trần Lạc Thần ở khách sạn, đã nhìn ra, Trần Lạc Thần là người tính tình rộng lượng nhân nghĩa.
Lời nói vừa rồi, cũng không phải nói đùa.
Xác thực, Long Thiếu Vân đã kêu hắn ta dùng chút thủ đoạn hại Trần Lạc Thần.
Nhưng Hầu Tam bằng mặt không bằng lòng, sao thật sự đi làm được chứ.
Thứ nhất là kiêng dè Trần Bạch Lan.
Thứ hai là Trần Bạch Lan nói như thế nào cũng có ơn với anh ta.
Anh ta không dám trở về, chỉ thầm nghĩ lừa gạt kiếm ít tiền, rồi liền rời khỏi chỗ thị phi này.
Trên thực tế ghi âm này cũng là lúc trước khi mới qua lại Long Thiếu Vân chừa một đường lui, nếu tất cả thuận lợi lấy được tiền, Trần Lạc Thần nhiều lắm là bị hiểu lầm mấy ngày, anh ta trốn tới chân trời góc biển rồi, sẽ giao ghi âm cho Lý Chấn Quốc.
Hiện tại nhìn lại, bản thân chạy không được.
Dứt khoát xin Trần Lạc Thần thu nhận!
“Anh?”
Trần Lạc Thần cười khổ: “Coi như xong, hôm nay tôi tha cho anh, sau này cũng không để chị tôi truy cứu, anh vẫn đi thôi!”
Nhìn dáng vẻ thô tục của Hầu Tam, Trần Lạc Thần thật không biết câu nào của anh ta là thật, câu nào là giả.
“Đừng, đừng mà cậu Trần, tôi tặng cậu một món quà, coi như quà cảm ơn cậu thu nhận tôi! Cậu Trần, cậu chắc chắn thích!”
Hầu Tam nói.
Trần Lạc Thần và Lý Chấn Quốc liếc nhìn nhau một cái, rồi mới gật đầu nói: “Được rồi, nhìn xem anh có thể lấy ra quà gì!”
Nói xong, thì quay đầu lại nhìn Tần Nhã và Triệu Đồng Đồng: “Lý tổng, cho xe chở họ về đi!”
Giọng điệu khá lạnh nhạt.
Tần Nhã còn hy vọng Trần Lạc Thần có thể nói với cô ta thêm mấy câu, như hỏi han linh tinh này nọ.
Nhưng một câu cũng không có.
Xe chạy tới thì Trần Lạc Thần cũng lên xe bỏ đi.
Anh cố ý.
Như vậy cũng tốt, cho thấy thái độ của bản thân, tránh cho sau này lại xảy ra hiểu lầm.
Mà Tần Nhã nhìn dáng vẻ Trần Lạc Thần rời đi, trong lòng bỗng nhiên đau xót, chẳng lẽ cô ta và Trần Lạc Thần sau này cứ như vậy sao? Anh thật sự đã không còn chút hi vọng gì với cô ta rồi sao?
Ngay cả chút tình nghĩa bạn bè cũng không có?
Ha ha, đúng vậy, nhất định là vậy.
Trần Lạc Thần là muốn lấy chứng cứ, cứu cô ta chỉ là tiện tay thôi, bản thân cô ta miên man suy nghĩ làm gì đâu?
Cô ta là ai a? Mà muốn Trần Lạc Thần vì cô ta một mình mạo hiểm.
Tần Nhã, sao cô ngu ngốc như vậy, chỉ là chút chuyện nhỏ cũng cảm động rồi?
Trong lòng người ta chỉ có Tô Lệ Hàm, nhân cơ hội này làm rõ với cô ta, không phải rất rõ ràng sao?
Tần Nhã cay đắng tự nhắc nhở mình trong lòng.
Vốn vẫn cho rằng, thực sự có người có thể vì cô ta đánh đổi cả tính mạng, đều là lừa người thôi! Lừa thôi!
Đêm nay Tần Nhã trở về, cô ta bắt đầu trằn trọc.
Thẳng đến rạng sáng mới ngủ.
Hơn chín giờ sáng hôm sau, Tần Nhã bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức.
“Tôi nói à Hướng Nam, chuyện này ông phải nghĩ ra cách, lúc trước chúng ta theo ông ra khỏi Tần gia, ông phải có trách nhiệm với chúng tôi, gia tộc sắp duy trì không nổi rồi!”
Là ba mẹ Tần Hướng Nam của Tần Nhã trở lại.
Còn có mấy chú bác nữa.
Họ đang thương lượng với Tần Hướng Nam nên ứng phó với Long gia và Tần gia ở Yến Kinh như thế nào.
Lúc trước bởi vì một số việc, dòng người của Tần Hướng Nam mang theo người rời nhà trốn đi, giờ thì sao, xí nghiệp mọi người hợp tác sáng lập duy trì không nổi nữa.
Tất nhiên phải có trách nhiệm với mọi người.
“Tiểu Nhã đến bây giờ cũng cũng chưa có cái gì với cậu ba của Long gia, như vầy không được, hôm nay, Long Thiếu Vân lại tổ chức tiệc sinh nhật ở biệt thự suối nước nóng, nói muốn tiểu Nhã đi cùng, đây đã rõ ràng rồi, muốn tiểu Nhã đồng ý yêu cầu cầu hôn của cậu ta!”
Người trong dòng họ nói.
“Được rồi được rồi, tối hôm qua tiểu Nhã gặp chuyện không may, các người không phải không biết, cũng không thấy cậu Long làm gì cho con gái tôi, giờ tiểu Nhã còn nghỉ ngơi đâu, ai, thật là, tạo nghiệp a!”
Lúc rạng sáng, Tần Hướng Nam bọn họ đều chạy về, dù sao con gái suýt bị bắt cóc, rất nghiêm trọng.
Ngay lúc mọi người sốt ruột thương lượng.
Cửa mở ra.
Tần Nhã nét mặt khó chịu bước ra: “Ba mẹ, hai người đừng vội, hôm nay con đi là được!”