Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-292
Chương 292: Chuyện hồi cấp hai
Sau khi Trần Lạc Thần đi qua, chào hỏi các bạn học chào hỏi mình.
Cũng nhìn thấy Vương Tuyết.
Anh không khỏi xấu hổ.
Đúng thế, hồi cấp hai, Vương Tuyết là người cùng Trần Lạc Thần hẹn… Không đúng, cũng không thể nói là hẹn hò, nhưng nói chung quan hệ cũng không khác hẹn hò là mấy.
Rất mờ ám.
Cũng vì Vương Tuyết nên Trần Lạc Thần bị đại ca của trường là Lưu Dương chú ý.
Lưu Dương thích Vương Tuyết, cho nên muốn đánh Trần Lạc Thần.
Chuyện sau đó mọi người đều biết, Vương Tuyết và Lưu Dương ở bên nhau.
Khi nãy trên đường đến, Trần Lạc Thần còn đang nghĩ không biết hôm nay Vương Tuyết có đến không?
Nếu gặp phải cô ta sẽ rất khó xử.
Hận, thật sự rất hận.
Lý Tiếu và Trần Lạc Thần trở nên như thế vì cô ta, cuối cùng cô ta lại ở bên kẻ thù của hai người.
Hại Lý Tiếu tự nhiên vì mình mà bỏ học.
Lý do khó xử…
Là Trần Lạc Thần không biết nên đối mặt với cô ta bằng thái độ thế nào!
Vì trước chuyện kia, hai người rất tốt đẹp, nhưng nói đến đây thật sự rất lạ, vì sau chuyện đó hai người không nói với nhau câu nào nữa.
Trả thù cô ta?
Nhưng nghĩ kỹ lại, cô ta ở bên ai là lựa chọn của cô ta, có liên quan gì đến mình chứ?
Nếu thật sự muốn tính sổ thì phải đi tìm Lưu Dương kia mới đúng.
Lúc này, Trần Lạc Thần vẫn lựa chọn làm lơ.
“Ha ha, đúng là vô tình, không ngờ Trần Lạc Thần lại không chào hỏi cậu. Nhưng Vương Tuyết, cậu có phát hiện ra không, bây giờ dường như Trần Lạc Thần rất có khí chất! Còn ăn mặc đẹp như thế nữa! Vẫn rất đẹp trai!”
Một cô gái cười trộm nói.
Vương Tuyết chỉnh tóc, nghe thấy người khác khen Trần Lạc Thần, trong lòng cô ta hơi khó chịu.
Cảm giác như có người đang đánh vào mặt mình vậy.
Dù sao Trần Lạc Thần cũng là người bị mình đá, bây giờ anh trở nên tốt hơn, đương nhiên phải thấy khó chịu rồi.
“Ừm, đúng là rất đẹp trai!”
Cô ta lập tức đáp qua loa một câu.
“Ha ha, chủ nhiệm và cô Dương đến rồi!”
Lúc này, có người kêu lên.
Một chiếc xe dừng lại, một ông lão khoảng sáu mươi bước xuống từ phía sau xe.
Là thầy Vương Trường Quý chủ nhiệm lớp.
Mà người lái xe là một cô giáo trẻ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, trưởng thành gợi cảm xinh đẹp, có khí chất, là giáo viên tiếng Anh năm lớp chín của mấy người Trần Lạc Thần, Dương Khả.
Lúc đó Dương Khả cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, vừa mới tốt nghiệp, vào lớp của Trần Lạc Thần để dạy thay.
Nhưng vì xinh đẹp trẻ trung nên nhanh chóng hòa làm một thể với học sinh trong lớp.
Trần Lạc Thần chỉ nhìn thoáng qua Dương Khả, cũng không định chào hỏi.
Còn thầy Vương thì khác.
Trần Lạc Thần chạy chậm đến, đỡ ông ấy xuống xe.
“Trần Lạc Thần, là trò sao, đứa nhỏ này, hai năm nay sao không thấy tin tức gì của trò thế?”
Nhìn thấy Trần Lạc Thần, thầy Vương vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nắm lấy tay anh, hơi kích động nói.
Nói thất, lúc đó thầy Vương thật sự rất quan tâm anh và Lý Tiếu.
Trần Lạc Thần cũng không quên ơn nghĩa này.
Vội vàng giải thích mấy câu.
“Ha ha, Trần Lạc Thần, sao cậu lại đến đây? Trông cách ăn mặc của cậu bây giờ cũng ra dáng lắm, tìm được việc gì rồi!”
Còn Dương Khá thì lạnh nhạt nhìn Trần Lạc Thần.
Dáng vẻ giễu cợt.
Cụ thể là vì Lý Tiếu từng chống đối cô ta, sau đó cô ta cũng ghi thù cả Trần Lạc Thần và Lý Tiếu, đương nhiên chuyện không liên quan đến Trần Lạc Thần, nhưng bạn của kẻ thù cũng là kẻ thù mà.
Ai bảo Lý Tiếu chỉ thân với Trần Lạc Thần chứ.
Cho nên sau này cô ta luôn làm khó Lý Tiếu và Trần Lạc Thần, hai thằng nhóc nghèo trong lớp cũng dám đấu với mình ư?
Đây đúng là lý do vì sao Trần Lạc Thần liếc cô ta một cái.
Trần Lạc Thần không nói gì.
Lúc này, thầy Vương nói: “Trần Lạc Thần à, trò cũng lớn rồi, có thể uống rượu rồi, hôm nay uống với thầy một ly nhé?”
“Thầy Vương, đợi…”
Trần Lạc Thần vừa định nói chuyện.
“Ồ, nhiều bạn học đến thế, hôm nay thật sự nể mặt Trần Siêu tôi quá, nào nào nào, bên trên tôi đã sắp xếp xong rồi, mọi người vào phòng VIP trò chuyện nhé?”
Trần Siêu nói.
Sau đó nhìn về phía thầy Vương và Dương Khả.
Trần Siêu đi qua cười nói: “Thầy Vương, cô Dương, vào ngồi đi ạ. Ấy? Cậu cũng đến à? Được đó, cùng nhau đi vào thôi?”
Nhìn thấy Trần Lạc Thần, Trần Siêu hơi bất ngờ.
Nhưng chỉ tùy tiện chào hỏi một chút thôi.
“Tuyết Tuyết, đến đây, không thấy chủ nhiệm lớp chúng ta đến rồi sao?”
Lúc này, Trần Siêu gọi Vương Tuyết một tiếng.
Sau đó Vương Tuyết đi đến, bị Trần Siêu nắm tay.
Mấy bạn học cấp hai không biết chuyện đều ngạc nhiên vì chuyện này.
Trời ạ, hóa ra bây giờ Vương Tuyết đã ở bên Trần Siêu?
Trần Lạc Thần cũng rất bất ngờ.
Tiếp tục ở lại sẽ rất ngượng ngùng.
Nhưng bây giờ thầy Vương nắm tay mình, cũng không thể bỏ đi được.
Đi lên rồi nói với thầy Vương một tiếng vậy.
Trần Lạc Thần nghĩ thầm.
Đợi sau khi mọi người đều vào phòng VIP, cái bạn học bắt đầu tán gẫu.
Trên cơ bản đều là giới thiệu tình trạng hiện nay của mình.
Người phát triển tốt nhất ở đây đương nhiên là Trần Siêu.
Anh ta chưa học hết cấp ba đã ra ngoài làm việc, học chạy xe lớn với người chú nào đó.
Bây giờ nhờ trong nhà mà mua hai chiếc xe lớn, mở một công ty hậu cần quy mô nhỏ.
Xem như là người có tiền đồ nhất ở quê rồi, chẳng trách Vương Tuyết sẽ chọn ở bên Trần Siêu.
“Chậc chậc chậc, Tuyết Tuyết ở bên anh Siêu thật sự quá hạnh phúc, làm bà chủ rồi!”
“Cũng đúng thôi, Tuyết Tuyết xinh đẹp như thế, chẳng trách lại có phúc!”
Các bạn hâm mộ nói.
“Đúng rồi, Trần Lạc Thần, bây giờ cậu đang làm gì?”
Lúc này, Trần Siêu nhìn về phía Trần Lạc Thần.
Lúc học cấp hai, hai người cũng không qua lại nhiều.
Nhưng Trần Siêu cũng biết rõ chuyện của Trần Lạc Thần và Vương Tuyết.
Có câu bạn trai cũ và bạn trai hiện tại chướng mắt nhau, Trần Siêu cũng là như thế.
Quan trọng là thấy bây giờ Trần Lạc Thần mặc đồ sang, còn sang hơn của mình nữa.
Cho nên lập tức dò hỏi.
Thầy Vương cũng nhìn về phía Trần Lạc Thần.
“Bây giờ tôi tự mình kinh doanh thôi!”
Trần Lạc Thần trả lời.
“Phụt!”
“Ha ha ha, trời ạ, Trần Lạc Thần mà làm ăn á?”
Bạn học nữ cười to.
“Làm ăn gì thế, đừng nói là bán tất trên chợ đêm nhé? Ha ha?”
“Ha ha ha, thật đúng là, người khác làm ăn cậu cũng làm ăn, Trần Lạc Thần, tôi không có ý gì đâu, chỉ muốn nói là làm người phải tự biết lượng sức, người như cậu, tìm một chỗ làm việc là được rồi!”
Người nói chuyện là Dương Khả, cô ta cười khẩy nói: “Không phải tôi xem thường cậu và kẻ tên Lý Tiếu gì kia, dù hai cậu học giỏi, nhưng vào trong xã hội cũng là tồn tại ở tầng thấp nhất thôi, tại sao? Vì hai cậu không có quan hệ, trong nhà cũng không có bối cảnh, nghe nói bây giờ người anh em Lý Tiếu của cậu đang làm sửa xe cho người ta đấy? Ha ha… Làm việc đó có tương lai sao!”
Dương Khả nở nụ cười xem thường.
“Không phải đâu cô giáo, bây giờ Lý Tiếu cũng làm lớn lắm, còn mở công ty bán ô tô đó, mấy ngày trước em nghe người ta nói thế!”
“Đúng ạ, em cũng có nghe nói còn nhờ người khác mà được tập đoàn Mộng Tưởng Gia đầu tư rồi!”
Có người nói.
Dương Khả nghe xong lập tức đen mặt lại, nhưng vẫn nói: “Vậy thì sao chứ, chưa được bao lâu người ta sẽ rút vốn, vẫn phải trở về sửa xe thôi!”
“Được rồi được rồi, đúng rồi Trần Siêu, trò không thông báo Lý Tiếu hôm nay có họp lớp sao?”
Thầy Vương thấy bầu không khí trở nên lúng túng thì vội chuyển chủ đề.
“À, không có, em không có liên lạc với cậu ta!”
Trần Siêu đặt tách trà xuống, nở nụ cười lạnh lùng.
“Em có liên lạc với cậu ta, vốn dĩ hôm nay thật ra không phải sinh nhật của mỗi Trần Siêu, còn là của một bạn học khác nữa!”
Lúc này, một cô gái bỗng nhiên nói.
Sau khi Trần Lạc Thần đi qua, chào hỏi các bạn học chào hỏi mình.
Cũng nhìn thấy Vương Tuyết.
Anh không khỏi xấu hổ.
Đúng thế, hồi cấp hai, Vương Tuyết là người cùng Trần Lạc Thần hẹn… Không đúng, cũng không thể nói là hẹn hò, nhưng nói chung quan hệ cũng không khác hẹn hò là mấy.
Rất mờ ám.
Cũng vì Vương Tuyết nên Trần Lạc Thần bị đại ca của trường là Lưu Dương chú ý.
Lưu Dương thích Vương Tuyết, cho nên muốn đánh Trần Lạc Thần.
Chuyện sau đó mọi người đều biết, Vương Tuyết và Lưu Dương ở bên nhau.
Khi nãy trên đường đến, Trần Lạc Thần còn đang nghĩ không biết hôm nay Vương Tuyết có đến không?
Nếu gặp phải cô ta sẽ rất khó xử.
Hận, thật sự rất hận.
Lý Tiếu và Trần Lạc Thần trở nên như thế vì cô ta, cuối cùng cô ta lại ở bên kẻ thù của hai người.
Hại Lý Tiếu tự nhiên vì mình mà bỏ học.
Lý do khó xử…
Là Trần Lạc Thần không biết nên đối mặt với cô ta bằng thái độ thế nào!
Vì trước chuyện kia, hai người rất tốt đẹp, nhưng nói đến đây thật sự rất lạ, vì sau chuyện đó hai người không nói với nhau câu nào nữa.
Trả thù cô ta?
Nhưng nghĩ kỹ lại, cô ta ở bên ai là lựa chọn của cô ta, có liên quan gì đến mình chứ?
Nếu thật sự muốn tính sổ thì phải đi tìm Lưu Dương kia mới đúng.
Lúc này, Trần Lạc Thần vẫn lựa chọn làm lơ.
“Ha ha, đúng là vô tình, không ngờ Trần Lạc Thần lại không chào hỏi cậu. Nhưng Vương Tuyết, cậu có phát hiện ra không, bây giờ dường như Trần Lạc Thần rất có khí chất! Còn ăn mặc đẹp như thế nữa! Vẫn rất đẹp trai!”
Một cô gái cười trộm nói.
Vương Tuyết chỉnh tóc, nghe thấy người khác khen Trần Lạc Thần, trong lòng cô ta hơi khó chịu.
Cảm giác như có người đang đánh vào mặt mình vậy.
Dù sao Trần Lạc Thần cũng là người bị mình đá, bây giờ anh trở nên tốt hơn, đương nhiên phải thấy khó chịu rồi.
“Ừm, đúng là rất đẹp trai!”
Cô ta lập tức đáp qua loa một câu.
“Ha ha, chủ nhiệm và cô Dương đến rồi!”
Lúc này, có người kêu lên.
Một chiếc xe dừng lại, một ông lão khoảng sáu mươi bước xuống từ phía sau xe.
Là thầy Vương Trường Quý chủ nhiệm lớp.
Mà người lái xe là một cô giáo trẻ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, trưởng thành gợi cảm xinh đẹp, có khí chất, là giáo viên tiếng Anh năm lớp chín của mấy người Trần Lạc Thần, Dương Khả.
Lúc đó Dương Khả cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, vừa mới tốt nghiệp, vào lớp của Trần Lạc Thần để dạy thay.
Nhưng vì xinh đẹp trẻ trung nên nhanh chóng hòa làm một thể với học sinh trong lớp.
Trần Lạc Thần chỉ nhìn thoáng qua Dương Khả, cũng không định chào hỏi.
Còn thầy Vương thì khác.
Trần Lạc Thần chạy chậm đến, đỡ ông ấy xuống xe.
“Trần Lạc Thần, là trò sao, đứa nhỏ này, hai năm nay sao không thấy tin tức gì của trò thế?”
Nhìn thấy Trần Lạc Thần, thầy Vương vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nắm lấy tay anh, hơi kích động nói.
Nói thất, lúc đó thầy Vương thật sự rất quan tâm anh và Lý Tiếu.
Trần Lạc Thần cũng không quên ơn nghĩa này.
Vội vàng giải thích mấy câu.
“Ha ha, Trần Lạc Thần, sao cậu lại đến đây? Trông cách ăn mặc của cậu bây giờ cũng ra dáng lắm, tìm được việc gì rồi!”
Còn Dương Khá thì lạnh nhạt nhìn Trần Lạc Thần.
Dáng vẻ giễu cợt.
Cụ thể là vì Lý Tiếu từng chống đối cô ta, sau đó cô ta cũng ghi thù cả Trần Lạc Thần và Lý Tiếu, đương nhiên chuyện không liên quan đến Trần Lạc Thần, nhưng bạn của kẻ thù cũng là kẻ thù mà.
Ai bảo Lý Tiếu chỉ thân với Trần Lạc Thần chứ.
Cho nên sau này cô ta luôn làm khó Lý Tiếu và Trần Lạc Thần, hai thằng nhóc nghèo trong lớp cũng dám đấu với mình ư?
Đây đúng là lý do vì sao Trần Lạc Thần liếc cô ta một cái.
Trần Lạc Thần không nói gì.
Lúc này, thầy Vương nói: “Trần Lạc Thần à, trò cũng lớn rồi, có thể uống rượu rồi, hôm nay uống với thầy một ly nhé?”
“Thầy Vương, đợi…”
Trần Lạc Thần vừa định nói chuyện.
“Ồ, nhiều bạn học đến thế, hôm nay thật sự nể mặt Trần Siêu tôi quá, nào nào nào, bên trên tôi đã sắp xếp xong rồi, mọi người vào phòng VIP trò chuyện nhé?”
Trần Siêu nói.
Sau đó nhìn về phía thầy Vương và Dương Khả.
Trần Siêu đi qua cười nói: “Thầy Vương, cô Dương, vào ngồi đi ạ. Ấy? Cậu cũng đến à? Được đó, cùng nhau đi vào thôi?”
Nhìn thấy Trần Lạc Thần, Trần Siêu hơi bất ngờ.
Nhưng chỉ tùy tiện chào hỏi một chút thôi.
“Tuyết Tuyết, đến đây, không thấy chủ nhiệm lớp chúng ta đến rồi sao?”
Lúc này, Trần Siêu gọi Vương Tuyết một tiếng.
Sau đó Vương Tuyết đi đến, bị Trần Siêu nắm tay.
Mấy bạn học cấp hai không biết chuyện đều ngạc nhiên vì chuyện này.
Trời ạ, hóa ra bây giờ Vương Tuyết đã ở bên Trần Siêu?
Trần Lạc Thần cũng rất bất ngờ.
Tiếp tục ở lại sẽ rất ngượng ngùng.
Nhưng bây giờ thầy Vương nắm tay mình, cũng không thể bỏ đi được.
Đi lên rồi nói với thầy Vương một tiếng vậy.
Trần Lạc Thần nghĩ thầm.
Đợi sau khi mọi người đều vào phòng VIP, cái bạn học bắt đầu tán gẫu.
Trên cơ bản đều là giới thiệu tình trạng hiện nay của mình.
Người phát triển tốt nhất ở đây đương nhiên là Trần Siêu.
Anh ta chưa học hết cấp ba đã ra ngoài làm việc, học chạy xe lớn với người chú nào đó.
Bây giờ nhờ trong nhà mà mua hai chiếc xe lớn, mở một công ty hậu cần quy mô nhỏ.
Xem như là người có tiền đồ nhất ở quê rồi, chẳng trách Vương Tuyết sẽ chọn ở bên Trần Siêu.
“Chậc chậc chậc, Tuyết Tuyết ở bên anh Siêu thật sự quá hạnh phúc, làm bà chủ rồi!”
“Cũng đúng thôi, Tuyết Tuyết xinh đẹp như thế, chẳng trách lại có phúc!”
Các bạn hâm mộ nói.
“Đúng rồi, Trần Lạc Thần, bây giờ cậu đang làm gì?”
Lúc này, Trần Siêu nhìn về phía Trần Lạc Thần.
Lúc học cấp hai, hai người cũng không qua lại nhiều.
Nhưng Trần Siêu cũng biết rõ chuyện của Trần Lạc Thần và Vương Tuyết.
Có câu bạn trai cũ và bạn trai hiện tại chướng mắt nhau, Trần Siêu cũng là như thế.
Quan trọng là thấy bây giờ Trần Lạc Thần mặc đồ sang, còn sang hơn của mình nữa.
Cho nên lập tức dò hỏi.
Thầy Vương cũng nhìn về phía Trần Lạc Thần.
“Bây giờ tôi tự mình kinh doanh thôi!”
Trần Lạc Thần trả lời.
“Phụt!”
“Ha ha ha, trời ạ, Trần Lạc Thần mà làm ăn á?”
Bạn học nữ cười to.
“Làm ăn gì thế, đừng nói là bán tất trên chợ đêm nhé? Ha ha?”
“Ha ha ha, thật đúng là, người khác làm ăn cậu cũng làm ăn, Trần Lạc Thần, tôi không có ý gì đâu, chỉ muốn nói là làm người phải tự biết lượng sức, người như cậu, tìm một chỗ làm việc là được rồi!”
Người nói chuyện là Dương Khả, cô ta cười khẩy nói: “Không phải tôi xem thường cậu và kẻ tên Lý Tiếu gì kia, dù hai cậu học giỏi, nhưng vào trong xã hội cũng là tồn tại ở tầng thấp nhất thôi, tại sao? Vì hai cậu không có quan hệ, trong nhà cũng không có bối cảnh, nghe nói bây giờ người anh em Lý Tiếu của cậu đang làm sửa xe cho người ta đấy? Ha ha… Làm việc đó có tương lai sao!”
Dương Khả nở nụ cười xem thường.
“Không phải đâu cô giáo, bây giờ Lý Tiếu cũng làm lớn lắm, còn mở công ty bán ô tô đó, mấy ngày trước em nghe người ta nói thế!”
“Đúng ạ, em cũng có nghe nói còn nhờ người khác mà được tập đoàn Mộng Tưởng Gia đầu tư rồi!”
Có người nói.
Dương Khả nghe xong lập tức đen mặt lại, nhưng vẫn nói: “Vậy thì sao chứ, chưa được bao lâu người ta sẽ rút vốn, vẫn phải trở về sửa xe thôi!”
“Được rồi được rồi, đúng rồi Trần Siêu, trò không thông báo Lý Tiếu hôm nay có họp lớp sao?”
Thầy Vương thấy bầu không khí trở nên lúng túng thì vội chuyển chủ đề.
“À, không có, em không có liên lạc với cậu ta!”
Trần Siêu đặt tách trà xuống, nở nụ cười lạnh lùng.
“Em có liên lạc với cậu ta, vốn dĩ hôm nay thật ra không phải sinh nhật của mỗi Trần Siêu, còn là của một bạn học khác nữa!”
Lúc này, một cô gái bỗng nhiên nói.