Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-148
Chương 148: Chứng cứ liên tiếp
“Cô biết?”
Triệu Sơn và những người khác ngạc nhiên hỏi.
“Ừ ừ!” Triệu Thư Kỳ nói một cách vô cùng chắc chắc: “Đây là chiếc xe xa xỉ vẫn luôn đỗ ở công viên nhỏ cạnh trường đại học Kim Lăng chúng tôi, trước đây có người tung tin, chiếc xe này là cậu Trần mua, sau này lại có tin đồn nói là một phú hào thần bí tên Bình Phàm mua, cũng có người nói, Bình Phàm thực ra chính là tên trên mạng của Cậu Trần!”
“Vì vậy, chiếc xe này nên để ở trong trường học của chúng ta mới đúng, sao cái tên phú hào Bình Phàm kia lại đỗ chiếc xe này ở đây?”
“Đây có thể là biệt thự mà Cậu Trần mua!”
Triệu Thư Kỳ cau mày, khó mà tin được nói.
Đúng vậy, ai cũng tin Trần Lạc Thần là cậu Trần, vậy thì không có gì cả.
Nhưng duy nhất Triệu Thư Kỳ là không được.
Cô ta sợ, vô cùng sợ hãi.
Lúc nãy ở trong biệt thự, cô ta đã hao tâm tổn trí muốn đem tất cả những thứ này từ trên người của Trần Lạc Thần chuyển xuống.
Chỉ cần một lý do để những vầng sáng này tránh xa người Trần Lạc Thần là được.
Không dễ gì Triệu Sơm mới cho một lý do.
Nhưng bây giờ phải giải thích như thế nào?
Chiếc xe của Bình Phàm, phú hào thần bí lại đỗ ở đây, có tin đồn anh ta chính là cậu Trần, sau đó bây giờ dường như có thể chắc chắn Bình Phàm chính là cậu Trần!
Đương nhiên cũng có nghĩa là cậu Trần đã đến.
Người đến chỉ có Trần Lạc Thần!
Phú hào thần bí Bình Phàm học ở khoa văn học, Trần Lạc Thần cũng học ở khoa văn học!
Hơi thở của Triệu Thư Kỳ cũng trở nên gấp gáp.
Tại sao, tại sao tất cả những chuyện này đều chứng minh Trần Lạc Thần chính là cậu Trần thần bí kia!
“Này, em ra tên tiểu tử lúc nãy thật sự có chút lai lịch, như vậy đi, mọi người nghe theo sự sắp xếp của tôi, sau này gặp cậu ta, có thể trốn thì trốn, cho dù không thể trốn thì cũng phải tiếp đãi long trọng!”
Triệu Sơn hít một hơi khí lạnh, dặn dò.
Lá gan của anh ta rất lớn, nhưng đạo lý là anh ta được tiếp nhận từ nhỏ chỉ có một, gặp phải chuyện liên quan đến từ “Trần”, đều phải giải quyết một cách thận trọng.
Bây giờ chính là như vậy.
Mặc dù không biết thân phận của Trần Lạc Thần là gì, nhưng Triệu Sơn tôi thấy anh ta cũng phải tiếp đãi long trọng, cái này chắc chắn không phải bị bệnh chứ?
Nói xong, Triệu Sơn lại nhìn Triệu Thư Kỳ: “Thư Kỳ, cô cũng không cần phải nghĩ nữa, nghe theo lời tôi nói, sau này nếu có gặp Trần Lạc Thần, phải đối xử khách khí và tôn trọng với anh ta một chút là được rồi! Chẳng qua vì chuyện hôm nay phải đặc biệt đến xin lỗi anh ta!”
“Khách khí? Tôn trọng? Dựa vào cái gì mà em phải xin lỗi anh ta! Cậu Triệu, anh là con trai của tổng giám đốc Kim Lăng, có cái shit gì mà anh sợ Trần Lạc Thần chứ? Không phải anh nói ai mà tôi thấy không thuận mắt anh sẽ xử lý người đó sao? Được tôi nói cho anh biết tôi chướng mắt Trần Lạc Thần, anh giúp tôi đánh chết anh ta! Chỉ cần anh đánh chết anh ta, sau này tôi sẽ là người của anh!”
Triệu Thư Kỳ nhảy dựng lên.
Bởi vì ngay cả Triệu Sơn, một người không gì là không thể trong lòng cô ta cũng nhận thua trước Trần Lạc Thần.
Điều này không phải thể hiện rõ ràng Trần Lạc Thần lợi hại hơn Triệu Sơn!
Đã là người mình xem thường, thì mãi mãi phải là một tên cặn bã, Triệu Thư Kỳ chắc chắn không muốn Trần Lạc Thần có cái danh tiếng này!
Vì vậy cô ta hét lên giống như một người vị điên.
“Mẹ nó, cô điên à Triệu Thư Kỳ?”
Triệu Sơn có chút không vui nói.
Cho dù điều kiện mà Triệu Thư Kỳ nói ra rất hấp dẫn người khác, Triệu Sơn đã phong lưu thành tính, cũng luôn sống buông thả, nhưng anh ta không phải là một con lợn ngu ngốc.
Trần Lạc Thần này rất có khả năng là cậu Trần, còn muốn đánh chết anh ta? Chỉ cần mắng anh ta còn có thể giữ được lưỡi của mình sao!
“Tôi không quan tâm, dù sao Trần Lạc Thần cũng không phải là cậu Trần, không phải anh đã nói rồi sao, anh ta có thể là một kẻ bám đuôi, anh ta sao có thể là cậu Trần chứ! Sao có thể! Hơn nữa anh ta còn là tên nghèo kiết xác nổi tiếng ở trường chúng ta!”
Vánh mắt Triệu Thư Kỳ dường như sắp bật khóc.
Triệu Sơn cũng có chút bối rối.
Mà lúc này, điện thoại của Triệu Sơn lại vang lên, liếc nhìn, khuôn mặt tràn đầy tức giận nhận điện thoại, hơn nữa còn không ngần ngại mở loa ngoài!
“Tô Kiệt, cậu chết ở đâu rồi, tối nay không phải đã nói là cũng với Lâm Kiều cùng nhau đến biệt thự Vân Đỉnh sao? Thế nào, hai người các cậu đi thuê phòng rồi sao?”
Triệu Sơn mắng.
“Triệu Sơn đừng nhắc nữa, hôm nay tôi đâm vào đại họa, sau đó bị ba tôi đánh đến mức nửa sống nửa chết, mẹ tôi vừa mới bôi thuốc cho tôi!”
“Cái gì? Chú Tô cưng chiều cậu đến tận trời, vậy mà lại đánh cậu? Cậu gây ra chuyện gì! Trừ khi cậu đắc tội với người nhà họ Trần, nếu không sẽ không chứ?”
“Tôi cũng không biết tôi trêu trọc đến ai, người nhà họ Trần sao tôi dám đắc tội, tôi cũng không ngốc, nếu phải nói đến nguyên nhân, hôm nay suýt nữa xảy ra mâu thuẫn với mấy tên tiểu tử ở khoa văn học, cậu biết không, ngay cả chị Trịnh Duyệt cũng đánh tôi! Chính vì tôi đắc tội với một tên tiểu tử ở khoa văn học tên Lý Bân, cậu Lý, Lâm Kiều quen biết cậu ta!”
“Mẹ nó, Lý Bân, cậu Lý? Sao tôi chưa từng nghe thấy, chị Trịnh Duyệt còn đánh cậu? Triệu Sơn có chút mơ hồ, hôm nay rốt cuộc bị sao vậy!
“Đợi một chút, cậu nói ai? Lý Bân? Hơn nữa cậu khẳng định Lâm Kiều quen với cậu ta sao?”
Mà những lời này khiến cơ thể của Triệu Thư Kỳ hơi run rẩy.
Cô ta đến gần chiếc điện thoại hỏi.
“Đúng rồi chị Thư Kỳ, có lẽ chị cũng quen, người phụ nữ Lâm Kiều kia nói với em, chị thường xuyên qua lại, có mối quan hệ hữu nghị với bọn họ! Lý Bân kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào, mẹ nó, cũng quá mạnh rồi!”
“Ừ, nếu như là như vậy thì tôi biết rồi, nhưng Lý Bân cũng chỉ là một tên nghèo kiết xác, anh ta cũng không có thế lực gì, sao có thể gây ra náo động lớn như vậy?”
“Ai nói không phải, em cũng đã đặc biệt đi điều tra, Lý Bân không có bối cảnh gì, gia đình anh ta rất khó khăn, lúc huy hoàng nhất chính là vào thời nhà Minh, trong gia tộc nhà bọn họ xuất hiện một thám hoa, cũng chính vì như vậy, em cũng không hiểu, tại sao em lại bị ba mình đánh một cách độc ác như vậy!”
Ngay cả tổ tông 18 đời nhà người ta Tô Kiệt cũng lật lên, càng nói càng không hiểu.
Mà Triệu Thư Kỳ lại sững sờ, dường như cô ta nhớ ra điều gì đó, cô ta không muốn đi hỏi người kia, nhưng vẫn không kiềm chế được:
“Tô Kiệt, tôi hỏi cậu, bên cạnh cậu ta có phải có một người tên Trần Lạc Thần?”
Triệu Thư Kỳ nghiêm túc hỏi.
“Mẹ nó, sao chị lại biết? Đúng, đúng, có một người tên Trần Lạc Thần, chính là một người bạn cùng lớp của cậu Lý, em thấy sắp xếp khách sạn, nhà hàng toàn bộ đều do người tên Trần Lạc Thần này sắp xếp, lúc đó cậu ta còn lấy chai rượu đập vào em họ em! Nhưng hình như cậu ta quen biết chị Duyệt!”
Tô Kiệt nói ra nghi ngờ của mình.
“Quả nhiên lại là anh ta!”
Triệu Thư Kỳ lại kinh ngạc.
Lý Bân, cậu Lý gì đó chính là bạn học của cậu ta, Trần Lạc Thần, 100% cậu ta có thể chính là cậu Trần của Kim Lăng trong truyền thuyết!
Cậu Trần, người có vô số tài sản kia!
“Mẹ nó, xem ra người tên Trần Lạc Thần kia chúng ta không thể động vào, lần sau nếu gặp cậu ta thì xin lỗi cậu ta! Nếu như thật sự là cậu Trần, chúng ta đều xong rồi!”
“Đúng vậy, đúng vậy, may là lúc nãy không nói mấy lời hung dữ với Trần Lạc Thần, lúc bắt cậu ta, tôi cũng rất nhẹ nhàng!”
Mấy nữ sinh cũng bị dọa đến mức khuôn mặt trắng bệch.
Triệu Sơn đối với điều này cũng chỉ biết gật đầu.
Xem ra mọi người đều sợ Trần Lạc Thần.
Triệu Thư Kỳ lại cười lớn: “Haha, mấy đồ bỏ đi, đúng là bỏ đi mà, một tên nghèo kiết xác họ Trần, cũng khiến mấy người sợ thành như thế này, được, mấy người sợ cậu ta đúng không, Triệu Thư Kỳ tôi không thèm sợ cậu ta, Trần Lạc Thần có cái gì không thể chứ! Còn cậu Trần, tôi không tin! Trần Lạc Thần chính là một tên cặn bã, ngu ngốc, nghèo hèn mà thôi!”
Triệu Thư Kỳ nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Cô ta không phục, trong lòng cô ta rất khó chịu, sao có đám người cao cao tại thượng này cuối cùng lại sợ Trần Lạc Thần chứ?
Hơn nữa Trần Lạc Thần.
Lúc này, anh sớm đã về ký túc xá ngủ rồi, chuyện này Triệu Tử Hưng phải làm sao, anh ta cũng lười hỏi.
Ngủ một giấc đến tận sáng.
Ngày hôm sau, Trần Lạc Thần cũng không có chuyện gì.
Lúc này mới nhớ đến Lâm Kiều, dù sao mình cũng là người đâm phải cô ta, có phải nên xem xem cô ta đã tỉnh chưa?
- ------------------
“Cô biết?”
Triệu Sơn và những người khác ngạc nhiên hỏi.
“Ừ ừ!” Triệu Thư Kỳ nói một cách vô cùng chắc chắc: “Đây là chiếc xe xa xỉ vẫn luôn đỗ ở công viên nhỏ cạnh trường đại học Kim Lăng chúng tôi, trước đây có người tung tin, chiếc xe này là cậu Trần mua, sau này lại có tin đồn nói là một phú hào thần bí tên Bình Phàm mua, cũng có người nói, Bình Phàm thực ra chính là tên trên mạng của Cậu Trần!”
“Vì vậy, chiếc xe này nên để ở trong trường học của chúng ta mới đúng, sao cái tên phú hào Bình Phàm kia lại đỗ chiếc xe này ở đây?”
“Đây có thể là biệt thự mà Cậu Trần mua!”
Triệu Thư Kỳ cau mày, khó mà tin được nói.
Đúng vậy, ai cũng tin Trần Lạc Thần là cậu Trần, vậy thì không có gì cả.
Nhưng duy nhất Triệu Thư Kỳ là không được.
Cô ta sợ, vô cùng sợ hãi.
Lúc nãy ở trong biệt thự, cô ta đã hao tâm tổn trí muốn đem tất cả những thứ này từ trên người của Trần Lạc Thần chuyển xuống.
Chỉ cần một lý do để những vầng sáng này tránh xa người Trần Lạc Thần là được.
Không dễ gì Triệu Sơm mới cho một lý do.
Nhưng bây giờ phải giải thích như thế nào?
Chiếc xe của Bình Phàm, phú hào thần bí lại đỗ ở đây, có tin đồn anh ta chính là cậu Trần, sau đó bây giờ dường như có thể chắc chắn Bình Phàm chính là cậu Trần!
Đương nhiên cũng có nghĩa là cậu Trần đã đến.
Người đến chỉ có Trần Lạc Thần!
Phú hào thần bí Bình Phàm học ở khoa văn học, Trần Lạc Thần cũng học ở khoa văn học!
Hơi thở của Triệu Thư Kỳ cũng trở nên gấp gáp.
Tại sao, tại sao tất cả những chuyện này đều chứng minh Trần Lạc Thần chính là cậu Trần thần bí kia!
“Này, em ra tên tiểu tử lúc nãy thật sự có chút lai lịch, như vậy đi, mọi người nghe theo sự sắp xếp của tôi, sau này gặp cậu ta, có thể trốn thì trốn, cho dù không thể trốn thì cũng phải tiếp đãi long trọng!”
Triệu Sơn hít một hơi khí lạnh, dặn dò.
Lá gan của anh ta rất lớn, nhưng đạo lý là anh ta được tiếp nhận từ nhỏ chỉ có một, gặp phải chuyện liên quan đến từ “Trần”, đều phải giải quyết một cách thận trọng.
Bây giờ chính là như vậy.
Mặc dù không biết thân phận của Trần Lạc Thần là gì, nhưng Triệu Sơn tôi thấy anh ta cũng phải tiếp đãi long trọng, cái này chắc chắn không phải bị bệnh chứ?
Nói xong, Triệu Sơn lại nhìn Triệu Thư Kỳ: “Thư Kỳ, cô cũng không cần phải nghĩ nữa, nghe theo lời tôi nói, sau này nếu có gặp Trần Lạc Thần, phải đối xử khách khí và tôn trọng với anh ta một chút là được rồi! Chẳng qua vì chuyện hôm nay phải đặc biệt đến xin lỗi anh ta!”
“Khách khí? Tôn trọng? Dựa vào cái gì mà em phải xin lỗi anh ta! Cậu Triệu, anh là con trai của tổng giám đốc Kim Lăng, có cái shit gì mà anh sợ Trần Lạc Thần chứ? Không phải anh nói ai mà tôi thấy không thuận mắt anh sẽ xử lý người đó sao? Được tôi nói cho anh biết tôi chướng mắt Trần Lạc Thần, anh giúp tôi đánh chết anh ta! Chỉ cần anh đánh chết anh ta, sau này tôi sẽ là người của anh!”
Triệu Thư Kỳ nhảy dựng lên.
Bởi vì ngay cả Triệu Sơn, một người không gì là không thể trong lòng cô ta cũng nhận thua trước Trần Lạc Thần.
Điều này không phải thể hiện rõ ràng Trần Lạc Thần lợi hại hơn Triệu Sơn!
Đã là người mình xem thường, thì mãi mãi phải là một tên cặn bã, Triệu Thư Kỳ chắc chắn không muốn Trần Lạc Thần có cái danh tiếng này!
Vì vậy cô ta hét lên giống như một người vị điên.
“Mẹ nó, cô điên à Triệu Thư Kỳ?”
Triệu Sơn có chút không vui nói.
Cho dù điều kiện mà Triệu Thư Kỳ nói ra rất hấp dẫn người khác, Triệu Sơn đã phong lưu thành tính, cũng luôn sống buông thả, nhưng anh ta không phải là một con lợn ngu ngốc.
Trần Lạc Thần này rất có khả năng là cậu Trần, còn muốn đánh chết anh ta? Chỉ cần mắng anh ta còn có thể giữ được lưỡi của mình sao!
“Tôi không quan tâm, dù sao Trần Lạc Thần cũng không phải là cậu Trần, không phải anh đã nói rồi sao, anh ta có thể là một kẻ bám đuôi, anh ta sao có thể là cậu Trần chứ! Sao có thể! Hơn nữa anh ta còn là tên nghèo kiết xác nổi tiếng ở trường chúng ta!”
Vánh mắt Triệu Thư Kỳ dường như sắp bật khóc.
Triệu Sơn cũng có chút bối rối.
Mà lúc này, điện thoại của Triệu Sơn lại vang lên, liếc nhìn, khuôn mặt tràn đầy tức giận nhận điện thoại, hơn nữa còn không ngần ngại mở loa ngoài!
“Tô Kiệt, cậu chết ở đâu rồi, tối nay không phải đã nói là cũng với Lâm Kiều cùng nhau đến biệt thự Vân Đỉnh sao? Thế nào, hai người các cậu đi thuê phòng rồi sao?”
Triệu Sơn mắng.
“Triệu Sơn đừng nhắc nữa, hôm nay tôi đâm vào đại họa, sau đó bị ba tôi đánh đến mức nửa sống nửa chết, mẹ tôi vừa mới bôi thuốc cho tôi!”
“Cái gì? Chú Tô cưng chiều cậu đến tận trời, vậy mà lại đánh cậu? Cậu gây ra chuyện gì! Trừ khi cậu đắc tội với người nhà họ Trần, nếu không sẽ không chứ?”
“Tôi cũng không biết tôi trêu trọc đến ai, người nhà họ Trần sao tôi dám đắc tội, tôi cũng không ngốc, nếu phải nói đến nguyên nhân, hôm nay suýt nữa xảy ra mâu thuẫn với mấy tên tiểu tử ở khoa văn học, cậu biết không, ngay cả chị Trịnh Duyệt cũng đánh tôi! Chính vì tôi đắc tội với một tên tiểu tử ở khoa văn học tên Lý Bân, cậu Lý, Lâm Kiều quen biết cậu ta!”
“Mẹ nó, Lý Bân, cậu Lý? Sao tôi chưa từng nghe thấy, chị Trịnh Duyệt còn đánh cậu? Triệu Sơn có chút mơ hồ, hôm nay rốt cuộc bị sao vậy!
“Đợi một chút, cậu nói ai? Lý Bân? Hơn nữa cậu khẳng định Lâm Kiều quen với cậu ta sao?”
Mà những lời này khiến cơ thể của Triệu Thư Kỳ hơi run rẩy.
Cô ta đến gần chiếc điện thoại hỏi.
“Đúng rồi chị Thư Kỳ, có lẽ chị cũng quen, người phụ nữ Lâm Kiều kia nói với em, chị thường xuyên qua lại, có mối quan hệ hữu nghị với bọn họ! Lý Bân kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào, mẹ nó, cũng quá mạnh rồi!”
“Ừ, nếu như là như vậy thì tôi biết rồi, nhưng Lý Bân cũng chỉ là một tên nghèo kiết xác, anh ta cũng không có thế lực gì, sao có thể gây ra náo động lớn như vậy?”
“Ai nói không phải, em cũng đã đặc biệt đi điều tra, Lý Bân không có bối cảnh gì, gia đình anh ta rất khó khăn, lúc huy hoàng nhất chính là vào thời nhà Minh, trong gia tộc nhà bọn họ xuất hiện một thám hoa, cũng chính vì như vậy, em cũng không hiểu, tại sao em lại bị ba mình đánh một cách độc ác như vậy!”
Ngay cả tổ tông 18 đời nhà người ta Tô Kiệt cũng lật lên, càng nói càng không hiểu.
Mà Triệu Thư Kỳ lại sững sờ, dường như cô ta nhớ ra điều gì đó, cô ta không muốn đi hỏi người kia, nhưng vẫn không kiềm chế được:
“Tô Kiệt, tôi hỏi cậu, bên cạnh cậu ta có phải có một người tên Trần Lạc Thần?”
Triệu Thư Kỳ nghiêm túc hỏi.
“Mẹ nó, sao chị lại biết? Đúng, đúng, có một người tên Trần Lạc Thần, chính là một người bạn cùng lớp của cậu Lý, em thấy sắp xếp khách sạn, nhà hàng toàn bộ đều do người tên Trần Lạc Thần này sắp xếp, lúc đó cậu ta còn lấy chai rượu đập vào em họ em! Nhưng hình như cậu ta quen biết chị Duyệt!”
Tô Kiệt nói ra nghi ngờ của mình.
“Quả nhiên lại là anh ta!”
Triệu Thư Kỳ lại kinh ngạc.
Lý Bân, cậu Lý gì đó chính là bạn học của cậu ta, Trần Lạc Thần, 100% cậu ta có thể chính là cậu Trần của Kim Lăng trong truyền thuyết!
Cậu Trần, người có vô số tài sản kia!
“Mẹ nó, xem ra người tên Trần Lạc Thần kia chúng ta không thể động vào, lần sau nếu gặp cậu ta thì xin lỗi cậu ta! Nếu như thật sự là cậu Trần, chúng ta đều xong rồi!”
“Đúng vậy, đúng vậy, may là lúc nãy không nói mấy lời hung dữ với Trần Lạc Thần, lúc bắt cậu ta, tôi cũng rất nhẹ nhàng!”
Mấy nữ sinh cũng bị dọa đến mức khuôn mặt trắng bệch.
Triệu Sơn đối với điều này cũng chỉ biết gật đầu.
Xem ra mọi người đều sợ Trần Lạc Thần.
Triệu Thư Kỳ lại cười lớn: “Haha, mấy đồ bỏ đi, đúng là bỏ đi mà, một tên nghèo kiết xác họ Trần, cũng khiến mấy người sợ thành như thế này, được, mấy người sợ cậu ta đúng không, Triệu Thư Kỳ tôi không thèm sợ cậu ta, Trần Lạc Thần có cái gì không thể chứ! Còn cậu Trần, tôi không tin! Trần Lạc Thần chính là một tên cặn bã, ngu ngốc, nghèo hèn mà thôi!”
Triệu Thư Kỳ nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Cô ta không phục, trong lòng cô ta rất khó chịu, sao có đám người cao cao tại thượng này cuối cùng lại sợ Trần Lạc Thần chứ?
Hơn nữa Trần Lạc Thần.
Lúc này, anh sớm đã về ký túc xá ngủ rồi, chuyện này Triệu Tử Hưng phải làm sao, anh ta cũng lười hỏi.
Ngủ một giấc đến tận sáng.
Ngày hôm sau, Trần Lạc Thần cũng không có chuyện gì.
Lúc này mới nhớ đến Lâm Kiều, dù sao mình cũng là người đâm phải cô ta, có phải nên xem xem cô ta đã tỉnh chưa?
- ------------------