Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1337
Chương 1337:
Ngay sau đó, Trần Lạc Thần tò mò hỏi Chu Nặc.
Chu Nặc gật đầu đáp: “Đúng vậy, Ngọc sâm ngàn năm là một loại dược liệu cổ xưa ngàn năm chỉ mọc một lần, mọc trên Linh Sơn, nghe nói sẽ mọc trong thời gian này, cho nên chúng ta mới tới tìm nó! ”
“Nhưng … chúng ta không có tìm được, còn gặp phải một trận tuyết lở lớn. Thực sự là trời không thuận lòng người.không cho Chúng tôi tìm thấy Ngọc Sâm Thiên Niên Kỷ hay gọi là Ngọc sâm ngan năm có một!”
Chu Nặc bất lực thở dài nói.
“sinh mệnh quan trọng hơn!”
Trần Lạc Thần nhìn chằm chằm Chu Nặc nhắc nhở.
“Nhưng ngươi có biết Ngọc Sâm Thiên Niên Kỷ trông như thế nào không?”
Trần Lạc Thần bối rối hỏi.
Bạn đang đọc truyện tại Hố truyện: hotruyen .com
“Tất nhiên tôi biết!”
Chu Nặc trả lời liền nhanh chóng lấy từ trong ba lô ra một tấm ảnh, đưa cho Trần Hạo.
Trên bức ảnh là một bông hoa pha lê màu trắng,nhìn qua mười phần khiết bạch vô hà, hoàn mỹ, tạo cho người ta cảm giác vô cùng quý giá, chẳng trách Chu Nặc cùng những người khác đều tới tìm.
“Loại thảo dược cổ này có công dụng gì?”
Trần Lạc Thần tiếp tục hỏi, phỏng chừng dược liệu cổ này nhất định phải có một số tác dụng đặc biệt, không thể chỉ là quý hiếm đơn giản vậy được.
Mọi thứ đều có giá trị cùng công dụng, và không thể tạo ra giá trị lớn nếu không có công dụng kèm theo.
“Nghe nói Ngọc Sâm ngàn năm có thể luyện chế ra một loại viên hoàn Thần Đan, có thể cải tử hồi sinh!”
Chu Nặc ghé sát vào tai Trần Lạc Thần nhẹ giọng lẩm bẩm.
“Thật sao?”
Trần Lạc Thần có phần khó tin hỏi.
Tuy rằng anh hiện tại là một người tu hành giả, trên đời này còn có rất nhiều chuyện bí ẩn mà anh
không hề biết , nhưng viên thuốc mà cải tử hồi sinh là thứ mà Trần Lạc Thần không thể tin được, ngay cả người tu hành giả bọn anh cũng không có khả năng như vậy.
Chu Nặc cũng nhún vai, nghe đến câu nói này, làm như kiểu không biết có phải thật hay không.
Lúc này, Lăng Quần bước tới chỗ Trần Lạc Thần và Chu Nặc.
“Trần Hạo, ta đã kiểm tra rồi. Ngoại trừ vài thành viên bị thương nhẹ, những người khác đều không sao cả. Chúng ta thu dọn rồi rời khỏi đây thôi!”
Lăng Quần báo cáo với Trần Hạo.
“được , vậy chúng ta mau rời khỏi đây!”
Trần Lạc Thần đương nhiên không có ý kiến nào cả, liền đồng ý.
Bây giờ tìm được đội thám hiểm, vậy đương nhiên phải nhanh chóng quay lại gặp Vương Bằng và những người khác, sau đó sẽ xuống núi.
Về phần cái gọi là Ngọc sâm thiên niên kỷ này, Trần Lạc Thần tuy rằng tò mò nhưng cũng không muốn
liều mạng đi tìm, hơn nữa Trần Lạc Thần cũng không biết công dụng của loại ngọc sâm thiên niên kỷ này?
Sau đó, với sự giúp đỡ của Trần Lạc Thần và Lăng Quần, đội thám hiểm đã tập hợp lại và rời khỏi hang cùng hai người họ anh, quay trở lại gặp Vương Bằng và những người khác.
Như câu nói, lên núi thì khó, xuống núi thì dễ.
Trần Lạc Thần cùng đoàn người đi hết một đoạn đường, trong nửa canh giờ đã xuống gần nửa độ cao.
Chỉ mất mười phút để gặp Vương Bằng và những người khác.
Ngay sau đó, Trần Lạc Thần tò mò hỏi Chu Nặc.
Chu Nặc gật đầu đáp: “Đúng vậy, Ngọc sâm ngàn năm là một loại dược liệu cổ xưa ngàn năm chỉ mọc một lần, mọc trên Linh Sơn, nghe nói sẽ mọc trong thời gian này, cho nên chúng ta mới tới tìm nó! ”
“Nhưng … chúng ta không có tìm được, còn gặp phải một trận tuyết lở lớn. Thực sự là trời không thuận lòng người.không cho Chúng tôi tìm thấy Ngọc Sâm Thiên Niên Kỷ hay gọi là Ngọc sâm ngan năm có một!”
Chu Nặc bất lực thở dài nói.
“sinh mệnh quan trọng hơn!”
Trần Lạc Thần nhìn chằm chằm Chu Nặc nhắc nhở.
“Nhưng ngươi có biết Ngọc Sâm Thiên Niên Kỷ trông như thế nào không?”
Trần Lạc Thần bối rối hỏi.
Bạn đang đọc truyện tại Hố truyện: hotruyen .com
“Tất nhiên tôi biết!”
Chu Nặc trả lời liền nhanh chóng lấy từ trong ba lô ra một tấm ảnh, đưa cho Trần Hạo.
Trên bức ảnh là một bông hoa pha lê màu trắng,nhìn qua mười phần khiết bạch vô hà, hoàn mỹ, tạo cho người ta cảm giác vô cùng quý giá, chẳng trách Chu Nặc cùng những người khác đều tới tìm.
“Loại thảo dược cổ này có công dụng gì?”
Trần Lạc Thần tiếp tục hỏi, phỏng chừng dược liệu cổ này nhất định phải có một số tác dụng đặc biệt, không thể chỉ là quý hiếm đơn giản vậy được.
Mọi thứ đều có giá trị cùng công dụng, và không thể tạo ra giá trị lớn nếu không có công dụng kèm theo.
“Nghe nói Ngọc Sâm ngàn năm có thể luyện chế ra một loại viên hoàn Thần Đan, có thể cải tử hồi sinh!”
Chu Nặc ghé sát vào tai Trần Lạc Thần nhẹ giọng lẩm bẩm.
“Thật sao?”
Trần Lạc Thần có phần khó tin hỏi.
Tuy rằng anh hiện tại là một người tu hành giả, trên đời này còn có rất nhiều chuyện bí ẩn mà anh
không hề biết , nhưng viên thuốc mà cải tử hồi sinh là thứ mà Trần Lạc Thần không thể tin được, ngay cả người tu hành giả bọn anh cũng không có khả năng như vậy.
Chu Nặc cũng nhún vai, nghe đến câu nói này, làm như kiểu không biết có phải thật hay không.
Lúc này, Lăng Quần bước tới chỗ Trần Lạc Thần và Chu Nặc.
“Trần Hạo, ta đã kiểm tra rồi. Ngoại trừ vài thành viên bị thương nhẹ, những người khác đều không sao cả. Chúng ta thu dọn rồi rời khỏi đây thôi!”
Lăng Quần báo cáo với Trần Hạo.
“được , vậy chúng ta mau rời khỏi đây!”
Trần Lạc Thần đương nhiên không có ý kiến nào cả, liền đồng ý.
Bây giờ tìm được đội thám hiểm, vậy đương nhiên phải nhanh chóng quay lại gặp Vương Bằng và những người khác, sau đó sẽ xuống núi.
Về phần cái gọi là Ngọc sâm thiên niên kỷ này, Trần Lạc Thần tuy rằng tò mò nhưng cũng không muốn
liều mạng đi tìm, hơn nữa Trần Lạc Thần cũng không biết công dụng của loại ngọc sâm thiên niên kỷ này?
Sau đó, với sự giúp đỡ của Trần Lạc Thần và Lăng Quần, đội thám hiểm đã tập hợp lại và rời khỏi hang cùng hai người họ anh, quay trở lại gặp Vương Bằng và những người khác.
Như câu nói, lên núi thì khó, xuống núi thì dễ.
Trần Lạc Thần cùng đoàn người đi hết một đoạn đường, trong nửa canh giờ đã xuống gần nửa độ cao.
Chỉ mất mười phút để gặp Vương Bằng và những người khác.