Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1100
Chương 1100:
“Ông nội, ông đang nói cái gì vậy? Tại sao ông lại khách sáo với tên tiểu tử này, vừa rồi cháu không đánh trúng, lần này nhìn cháu xem có đập nát mặt của hắn không!”
Cô gái lúc đầu ngạc nhiên, sau đó tức giận.
Liền còn muốn động thủ.
“Dừng tay! Phiêu Phiêu, không được vô lễ!!”
Ông lão vội vàng mắng.
Mà cho dù Thẩm Phiêu Phiêu gặp phải không ít phiền toái, cô hiển nhiên cũng là đối với người trung niên này với ông lão cực kỳ kính nể.
Lúc này, cô thực sự ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Sau đó ông già cười với anh: “Tiên sinh vừa rồi hỏi cô cháu gái ta cái này, vì sao chúng ta quỳ phải không?”
“Ừ!”
Trần Lạc Thần gật đầu.
“Là như thế này. Những năm đầu Bàn Long Lĩnh, luôn có một vị Quỷ đại thần cơ diệu toán. Bây giờ Bàn Long Lĩnh, có một Trần đại sư khác, vẽ bùa cứu người, và hơn nữa cùng ngự kiếm phi hành, với thần thông như vậy, ông già đến đây chỉ để xin một lá bùa, lại càng ngông cuồng hơn khân cầu xin đại sư thu nhận đứa cháu gái ngu dốt của ta làm đệ tử! Ông lão nói với Trần Lạc Thần.
Lần đầu tiên nhìn thấy Trần Lạc Thần, ông lão đã cảm nhận được khí chất phi thường của người trẻ tuổi này, loại khí chất này khiến ông ta sau khi trải qua cảnh này cảm thấy hơi lo lắng.
Cho đến khi thanh niên này thể hiện kỹ năng của mình vừa rồi.
Ông nhận ra rằng anh ta hóa ra là một bậc thầy của những bậc thầy, không thẻ nào chọc giận đến được.
nên đã làm cho ông già hoảng sợ.
nên mới cung kính như thế.
Trần Lạc Thần đưa mắt nhìn xung quanh, chắc chắn hầu hết những người quỳ đều là người trung niên, cộng thêm một đứa trẻ.
Có lẽ, không phải đến cầu khấn, mà chính là đến để được thu nhận con em bọn họ.
Hơn nữa, Bàn Long Lĩnh này hiển nhiên đã bị một cao thủ họ Trần chiếm giữ.
“Vị đại sư này gọi là gì?”
Trần Lạc Thần tò mò hỏi.
“Họ Trần, tên Thần, gọi Trần Lạc Thần đại sư!”
Ông lão kính cẩn nói.
“Hả? đại sư Trần Lạc Thần?”
Trần Lạc Thần nghe vậy không khỏi tò mò muốn cười.
Phải chăng vị đại sư có thể bay bằng kiếm này có cùng tên và họ với chính anh.
Trên thế giới này, có rất ít người có thể đạt được sức mạnh kỳ diệu của phi thiên kiếm.
Người này cùng tên và họ với mình, Trần Lạc Thần thật muốn xem thần thông thế nào.
Trần Lạc Thần lúc này mới không để ý tới lão già, xoay người tiếp tục đi lên núi.
Mà Thẩm Phiêu Phiêu trực tiếp kinh ngạc.
Fuck men, hắn ta hoàn toàn không để ý đến ông nội?”
Ngươi muốn chết!”
Thẩm Phiêu Phiêu trực tiếp nhún vai, sau đó bay ra lao thẳng vào lưng Trần Lạc Thần.
Còn những người già và trung niên muốn dừng lại cũng đã muộn.
Hai người đã hiểu được tâm tư với nhau, chính là người này, tuyệt đối không nên đụng vào! Nhưng Phiêu Phiêu cô …
Cái gì? Ông lão kinh ngạc nhìn anh.
Thẩm Phiêu càng không thể tin được.
“Ông nội, ông đang nói cái gì vậy? Tại sao ông lại khách sáo với tên tiểu tử này, vừa rồi cháu không đánh trúng, lần này nhìn cháu xem có đập nát mặt của hắn không!”
Cô gái lúc đầu ngạc nhiên, sau đó tức giận.
Liền còn muốn động thủ.
“Dừng tay! Phiêu Phiêu, không được vô lễ!!”
Ông lão vội vàng mắng.
Mà cho dù Thẩm Phiêu Phiêu gặp phải không ít phiền toái, cô hiển nhiên cũng là đối với người trung niên này với ông lão cực kỳ kính nể.
Lúc này, cô thực sự ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Sau đó ông già cười với anh: “Tiên sinh vừa rồi hỏi cô cháu gái ta cái này, vì sao chúng ta quỳ phải không?”
“Ừ!”
Trần Lạc Thần gật đầu.
“Là như thế này. Những năm đầu Bàn Long Lĩnh, luôn có một vị Quỷ đại thần cơ diệu toán. Bây giờ Bàn Long Lĩnh, có một Trần đại sư khác, vẽ bùa cứu người, và hơn nữa cùng ngự kiếm phi hành, với thần thông như vậy, ông già đến đây chỉ để xin một lá bùa, lại càng ngông cuồng hơn khân cầu xin đại sư thu nhận đứa cháu gái ngu dốt của ta làm đệ tử! Ông lão nói với Trần Lạc Thần.
Lần đầu tiên nhìn thấy Trần Lạc Thần, ông lão đã cảm nhận được khí chất phi thường của người trẻ tuổi này, loại khí chất này khiến ông ta sau khi trải qua cảnh này cảm thấy hơi lo lắng.
Cho đến khi thanh niên này thể hiện kỹ năng của mình vừa rồi.
Ông nhận ra rằng anh ta hóa ra là một bậc thầy của những bậc thầy, không thẻ nào chọc giận đến được.
nên đã làm cho ông già hoảng sợ.
nên mới cung kính như thế.
Trần Lạc Thần đưa mắt nhìn xung quanh, chắc chắn hầu hết những người quỳ đều là người trung niên, cộng thêm một đứa trẻ.
Có lẽ, không phải đến cầu khấn, mà chính là đến để được thu nhận con em bọn họ.
Hơn nữa, Bàn Long Lĩnh này hiển nhiên đã bị một cao thủ họ Trần chiếm giữ.
“Vị đại sư này gọi là gì?”
Trần Lạc Thần tò mò hỏi.
“Họ Trần, tên Thần, gọi Trần Lạc Thần đại sư!”
Ông lão kính cẩn nói.
“Hả? đại sư Trần Lạc Thần?”
Trần Lạc Thần nghe vậy không khỏi tò mò muốn cười.
Phải chăng vị đại sư có thể bay bằng kiếm này có cùng tên và họ với chính anh.
Trên thế giới này, có rất ít người có thể đạt được sức mạnh kỳ diệu của phi thiên kiếm.
Người này cùng tên và họ với mình, Trần Lạc Thần thật muốn xem thần thông thế nào.
Trần Lạc Thần lúc này mới không để ý tới lão già, xoay người tiếp tục đi lên núi.
Mà Thẩm Phiêu Phiêu trực tiếp kinh ngạc.
Fuck men, hắn ta hoàn toàn không để ý đến ông nội?”
Ngươi muốn chết!”
Thẩm Phiêu Phiêu trực tiếp nhún vai, sau đó bay ra lao thẳng vào lưng Trần Lạc Thần.
Còn những người già và trung niên muốn dừng lại cũng đã muộn.
Hai người đã hiểu được tâm tư với nhau, chính là người này, tuyệt đối không nên đụng vào! Nhưng Phiêu Phiêu cô …
Cái gì? Ông lão kinh ngạc nhìn anh.
Thẩm Phiêu càng không thể tin được.