Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Lén Có Thai-36.html
Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Chương 36: Tình cảm tan vỡ
Đơn Triết Hạo mặc kệ mọi chuyện, hiện tại anh biết rõ mình cần cái gi? Chuyện của Lạc Tình Tình nếu là đúng sự thật ngay cả anh biết mình sai thì anh cũng không quan tâm, bởi anh không muốn buông tay Giản Nhụy Ái.
Trước kia anh chưa từng yêu cô gái này, hiện tại càng không thể, trước chỉ là cảm thấy cô thích hợp lam vợ của Đơn Triết Hạo, nhưng khi biết Giản Nhụy Ái thì anh đã hiểu được lòng mình.
Đêm hôm đó, anh đã xác minh nội tâm của mình.
_ Hạo, chẳng lẽ anh không yêu em sao? Chẳng lẽ lòng của anh đã chứa đựng một người phụ nữ khác?
Lạc Tình Tình đưa dôi mắt xót xa nhìn Đơn Triết Hạo, cẩ khuôn mặt tái nhợt giống tờ giấy, cộng thêm bệnh tình, nên cả người toát ra vẻ tiều tụy.
Đúng! Cô đang lợi dụng sự đồng tình, để giữ chân Đơn Triết Hạo!
Cô rõ ràng biết Đơn Triết Hạo không chỉ thuộc về cô, nhưng cô sẽ không buông tay anh.
“Thật xin lỗi, Tình Tình, anh hiểu rõ anh đã phụ em, chờ đứa bé ra đời, anh sẽ nhận trách nhiệm nuôi dạy con; nhưng giữa chúng ta đã trở thành quá khứ. Hiện tại Giản Nhụy Ái mới là bạn gái của anh, hi vọng em hiểu điều đó.” Đơn Triết Hạo nói xong, liền xoay người rời đi.
“Đơn Triết Hạo……” Lạc Tình Tình nhin theo bóng lưng Đơn Triết Hạo rời đi, ánh mắt tối sầm lại, nước mắt cũng tuột xuống.
Đơn Triết Hạo chạy về phòng mình, cũng không khống chế được tâm tình của mình, nằm lỳ ở trên giường, bật ra tiếng khóc lớn, con ngươi xinh đẹp bị nước mắt lấp đầy, thân thể mềm mại co rút.
Lạc Tình Tình trở về, hơn nữa hiểu lần giữa bọn họ được giải quyết, bọn họ sẽ yêu nhau hơn nữa,vậ thì cô phải làm gì đây? Cô nên giải quyết con của mình như thế nào?
Có lẽ cô nên may mắn cảm thấy khi chưa nói chuyện mình có thai cho Đơn Triết Hạo nghe.
Nếu không Đơn Triết Hạo sẽ nghĩ cô dùng đứa bé trói chặt chân anh, như thế cô sẽ chẳng còn chút tôn nghiêm nào trước mặt Đơn Triết Hạo cả.
Hơn nữa cô cũng không muốn gây khó khăn cho Đơn Triết Hạo! Nhìn anh tìm được chân tình, cô cũng cảm thấy mình nên chúc phúc hai người.
Nhưng tại sao tâm cô lại khó chịu như thế? Giống như sắp hít thở không thông vậy!
Lông mày cô khẽ cau chặt, thân thể khó chịu: “Ưmh………..”
Cơn buồn nôn cảm giác dâng trào trong cơ thể cô, Giản Nhụy Ái vội vàng chạy đến toilet, nôn ọe…..
Cô không biết vì sao lại buồn nôn dữ dội như thế? Lục phủ ngũ tạng như trào ra ngoài, nước mắt cũng ướt đầy trên gò má, cô cũng hiểu phụ nữ có thai đều bị như thế!
Sau khi Giản Nhụy Ái cảm thấy thoải mái hơn, dung nước mát vỗ vỗ lên gương mặt, cô nhìn chằm chằm vào người con gái trong gương, thật là nhếch nhác mà: “Bảo bảo, có lẽ ba con sẽ không trở lại tìm chúng ta? Có lẽ ba con đã tìm được chân tình của minh rồi?”
Nghĩ rồi lại nghĩ, nước mắt như mưa rơi tí tách trên mặt, trở về giường, vô lực ngồi ôm gối, chìm vào khoảng mênh mông.
Đột nhiên cửa mở ra, Đơn Triết Hạo xuất hiện, ánh mặt trời chiếu vào cơ thể cao ngạo, đem chiếc bóng của anh kéo dài ra.
“Tiểu Nhụy!” Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm mặt của cô, dùng giọng điệu đầy lo âu lên tiếng.
Giản Nhụy Ái trợn mắt nhìn Đơn Triết Hạo, nước mắt trong hốc mắt trào ra.
Đơn Triết Hạo đi mấy bướ đến bên cạnh cô, ôm chặt lấy cô, bởi vì anh biết Giản Nhụy Ái muốn chạy trốn khỏi cảm xúc của anh, nhưng cuộc đời này anh không thể mất cô.
“Buông ra, buông ra…..” Giản Nhụy Ái đẩy mình ra khỏi lồng ngực anh, vi cô biết lồng ngực này không thuộc về cô.
Món đồ đã không phải của mình, có níu giữ thì nó cũng không phải là của mình, nếu nhất định đã không thể, vậy thì không cần giữ lấy, vì như thế sẽ càng làm cô tổn thương thêm mà thôi!
“Không thả, anh không thả………” Đơn Triết Hạo ôm chặt Giản Nhụy Ái, muốn đem cô vậy chặt trước trái tim của mình.
Giản Nhụy Ái giãy giụa mấy cái không có kết quả, hung hăng cắn bờ vai của anh.
Hiện tại anh đang làm gì vậy? người anh yêu đã trở về rồi mà, hay anh nghi ngờ cô có đứa bé, nên mới qua đây tìm cô?
“Buông tôi ra, người anh yêu đã trở về, anh đến chỗ này làm gi? Anh nên về đó, ở với cô ấy mới đúng?”
Trong nháy mắt, thân thể Đơn Triết Hạo trở nên cứng ngắc, đẩy Giản Nhụy Ái ra, trong lòng anh ngổn ngang. Giản Nhụy Ái không biết cảm thông cho anh, mà cố tình gây sự là sao.
“Giản Nhụy Ái, em không cần càn quấy….” Đơn Triết Hạo rống to, sắc mặt bỗng thay đổi, đứng bên giường, con ngươi thô bạo tràn đầy tức giận.
Trên người anh tản ra một luồng khí lạnh, thân thể Giản Nhụy Ái không khỏi run rẩy.
Cô ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tức giận của Đơn Triết Hạo, sự dịu dàng hôm qua đã bị Lạc Tình Tình đáng vỡ, người yêu của anh đã trở lại, Đơn Triết Hạo không cần cô nữa.
Nên anh cũng chẳng cần dịu dàng để lấy lòng cô, đau lòng giống như xuyên qua trái tim: “Đơn Triết Hạo, em hiểu rõ người anh yêu là Lạc Tình Tình, cô ấy đã trở về, anh cũng nên buông tay em đúng không?”
Giọng Giản Nhụy Ái trở nên yếu ớt, giống như con mèo nhỏ bị rơi xuống nước, nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn nữa, hung hăng đâm vào trong lòng Đơn Triết Hạo.
Đơn Triết Hạo biết giọng mình quá nặng, có thể hù dọa Giản Nhụy Ái, nhẹ giọng nói: “Tiể Nhụy, anh và Lạc Tình Tình đã là chuyện quá khứ, nếu anh nói thích em, để cho em làm bạn gái của anh, anh tự nhiên có nghĩa vụ bảo vẹ em.”
Anh đi tới trước mặt cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, muốn truyền cho cô sự ấm áp, khiến biết cô không thể rời đi.
Đơn Triết Hạo dịu dàng như vậy, cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy, cuộc đời này, đây là cô gái đầu tiên làm thay đổi tính cách anh.
Giản Nhụy Ái rúc vào trong ngực anh, tâm đau đớn chưa từng vơi đi.
Quả nhiên, anh không yêu cô, hơn nữa cô cũng phải tự nhủ với lòng không được yêu anh, anh chỉ nói rằng cô là sẽ chịu trách nhiệm với cô mà thôi.
Chẳng lẽ, anh hối hận?
Đơn Triết Hạo mặc kệ mọi chuyện, hiện tại anh biết rõ mình cần cái gi? Chuyện của Lạc Tình Tình nếu là đúng sự thật ngay cả anh biết mình sai thì anh cũng không quan tâm, bởi anh không muốn buông tay Giản Nhụy Ái.
Trước kia anh chưa từng yêu cô gái này, hiện tại càng không thể, trước chỉ là cảm thấy cô thích hợp lam vợ của Đơn Triết Hạo, nhưng khi biết Giản Nhụy Ái thì anh đã hiểu được lòng mình.
Đêm hôm đó, anh đã xác minh nội tâm của mình.
_ Hạo, chẳng lẽ anh không yêu em sao? Chẳng lẽ lòng của anh đã chứa đựng một người phụ nữ khác?
Lạc Tình Tình đưa dôi mắt xót xa nhìn Đơn Triết Hạo, cẩ khuôn mặt tái nhợt giống tờ giấy, cộng thêm bệnh tình, nên cả người toát ra vẻ tiều tụy.
Đúng! Cô đang lợi dụng sự đồng tình, để giữ chân Đơn Triết Hạo!
Cô rõ ràng biết Đơn Triết Hạo không chỉ thuộc về cô, nhưng cô sẽ không buông tay anh.
“Thật xin lỗi, Tình Tình, anh hiểu rõ anh đã phụ em, chờ đứa bé ra đời, anh sẽ nhận trách nhiệm nuôi dạy con; nhưng giữa chúng ta đã trở thành quá khứ. Hiện tại Giản Nhụy Ái mới là bạn gái của anh, hi vọng em hiểu điều đó.” Đơn Triết Hạo nói xong, liền xoay người rời đi.
“Đơn Triết Hạo……” Lạc Tình Tình nhin theo bóng lưng Đơn Triết Hạo rời đi, ánh mắt tối sầm lại, nước mắt cũng tuột xuống.
Đơn Triết Hạo chạy về phòng mình, cũng không khống chế được tâm tình của mình, nằm lỳ ở trên giường, bật ra tiếng khóc lớn, con ngươi xinh đẹp bị nước mắt lấp đầy, thân thể mềm mại co rút.
Lạc Tình Tình trở về, hơn nữa hiểu lần giữa bọn họ được giải quyết, bọn họ sẽ yêu nhau hơn nữa,vậ thì cô phải làm gì đây? Cô nên giải quyết con của mình như thế nào?
Có lẽ cô nên may mắn cảm thấy khi chưa nói chuyện mình có thai cho Đơn Triết Hạo nghe.
Nếu không Đơn Triết Hạo sẽ nghĩ cô dùng đứa bé trói chặt chân anh, như thế cô sẽ chẳng còn chút tôn nghiêm nào trước mặt Đơn Triết Hạo cả.
Hơn nữa cô cũng không muốn gây khó khăn cho Đơn Triết Hạo! Nhìn anh tìm được chân tình, cô cũng cảm thấy mình nên chúc phúc hai người.
Nhưng tại sao tâm cô lại khó chịu như thế? Giống như sắp hít thở không thông vậy!
Lông mày cô khẽ cau chặt, thân thể khó chịu: “Ưmh………..”
Cơn buồn nôn cảm giác dâng trào trong cơ thể cô, Giản Nhụy Ái vội vàng chạy đến toilet, nôn ọe…..
Cô không biết vì sao lại buồn nôn dữ dội như thế? Lục phủ ngũ tạng như trào ra ngoài, nước mắt cũng ướt đầy trên gò má, cô cũng hiểu phụ nữ có thai đều bị như thế!
Sau khi Giản Nhụy Ái cảm thấy thoải mái hơn, dung nước mát vỗ vỗ lên gương mặt, cô nhìn chằm chằm vào người con gái trong gương, thật là nhếch nhác mà: “Bảo bảo, có lẽ ba con sẽ không trở lại tìm chúng ta? Có lẽ ba con đã tìm được chân tình của minh rồi?”
Nghĩ rồi lại nghĩ, nước mắt như mưa rơi tí tách trên mặt, trở về giường, vô lực ngồi ôm gối, chìm vào khoảng mênh mông.
Đột nhiên cửa mở ra, Đơn Triết Hạo xuất hiện, ánh mặt trời chiếu vào cơ thể cao ngạo, đem chiếc bóng của anh kéo dài ra.
“Tiểu Nhụy!” Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm mặt của cô, dùng giọng điệu đầy lo âu lên tiếng.
Giản Nhụy Ái trợn mắt nhìn Đơn Triết Hạo, nước mắt trong hốc mắt trào ra.
Đơn Triết Hạo đi mấy bướ đến bên cạnh cô, ôm chặt lấy cô, bởi vì anh biết Giản Nhụy Ái muốn chạy trốn khỏi cảm xúc của anh, nhưng cuộc đời này anh không thể mất cô.
“Buông ra, buông ra…..” Giản Nhụy Ái đẩy mình ra khỏi lồng ngực anh, vi cô biết lồng ngực này không thuộc về cô.
Món đồ đã không phải của mình, có níu giữ thì nó cũng không phải là của mình, nếu nhất định đã không thể, vậy thì không cần giữ lấy, vì như thế sẽ càng làm cô tổn thương thêm mà thôi!
“Không thả, anh không thả………” Đơn Triết Hạo ôm chặt Giản Nhụy Ái, muốn đem cô vậy chặt trước trái tim của mình.
Giản Nhụy Ái giãy giụa mấy cái không có kết quả, hung hăng cắn bờ vai của anh.
Hiện tại anh đang làm gì vậy? người anh yêu đã trở về rồi mà, hay anh nghi ngờ cô có đứa bé, nên mới qua đây tìm cô?
“Buông tôi ra, người anh yêu đã trở về, anh đến chỗ này làm gi? Anh nên về đó, ở với cô ấy mới đúng?”
Trong nháy mắt, thân thể Đơn Triết Hạo trở nên cứng ngắc, đẩy Giản Nhụy Ái ra, trong lòng anh ngổn ngang. Giản Nhụy Ái không biết cảm thông cho anh, mà cố tình gây sự là sao.
“Giản Nhụy Ái, em không cần càn quấy….” Đơn Triết Hạo rống to, sắc mặt bỗng thay đổi, đứng bên giường, con ngươi thô bạo tràn đầy tức giận.
Trên người anh tản ra một luồng khí lạnh, thân thể Giản Nhụy Ái không khỏi run rẩy.
Cô ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tức giận của Đơn Triết Hạo, sự dịu dàng hôm qua đã bị Lạc Tình Tình đáng vỡ, người yêu của anh đã trở lại, Đơn Triết Hạo không cần cô nữa.
Nên anh cũng chẳng cần dịu dàng để lấy lòng cô, đau lòng giống như xuyên qua trái tim: “Đơn Triết Hạo, em hiểu rõ người anh yêu là Lạc Tình Tình, cô ấy đã trở về, anh cũng nên buông tay em đúng không?”
Giọng Giản Nhụy Ái trở nên yếu ớt, giống như con mèo nhỏ bị rơi xuống nước, nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn nữa, hung hăng đâm vào trong lòng Đơn Triết Hạo.
Đơn Triết Hạo biết giọng mình quá nặng, có thể hù dọa Giản Nhụy Ái, nhẹ giọng nói: “Tiể Nhụy, anh và Lạc Tình Tình đã là chuyện quá khứ, nếu anh nói thích em, để cho em làm bạn gái của anh, anh tự nhiên có nghĩa vụ bảo vẹ em.”
Anh đi tới trước mặt cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, muốn truyền cho cô sự ấm áp, khiến biết cô không thể rời đi.
Đơn Triết Hạo dịu dàng như vậy, cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy, cuộc đời này, đây là cô gái đầu tiên làm thay đổi tính cách anh.
Giản Nhụy Ái rúc vào trong ngực anh, tâm đau đớn chưa từng vơi đi.
Quả nhiên, anh không yêu cô, hơn nữa cô cũng phải tự nhủ với lòng không được yêu anh, anh chỉ nói rằng cô là sẽ chịu trách nhiệm với cô mà thôi.
Chẳng lẽ, anh hối hận?