Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Lén Có Thai-221.html
Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Chương 221: Giản Nhụy Ái bị bắt cóc
"Bà nội với mẹ cứ yên tâm, không có việc gì đâu, con chỉ đến đồn cảnh sát một chút rồi con sẽ về ngay thôi". Đơn Triết Hạo không thích nói nhiều lời ly biệt, xoay người rời đi.
Cảnh sát cũng nhanh chóng rời khỏi nhà họ Đơn, phòng khách lại trở về yên tĩnh. Bà nội nhìn Giản Nhuỵ Ái hỏi "Tiểu Nhụy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Giản Nhuỵ Ái biết mình không giấu giếm nổi, mới đem chuyện Vương Hạo nói ra. Bà nội nghe xong không trách móc mà còn trấn an Giản Nhụy Ái: "Tiểu Nhụy, không sao đâu, con hãy tin tưởng Hạo sẽ giải quyết tốt mọi chuyện".
"Đúng vậy, Hạo là người rất thông minh và quyết đoán" Từ Tú Liên cũng an ủi.
Giản Nhuỵ Ái lau nước mắt trên mặt, gật đầu không nói gì, chỉ thầm trách bản thân mình vô dụng, không an ủi được mọi người còn ngược lại để cho bà và mẹ phải an ủi cô.
Cũng không biết Đơn Triết Hạo đến đồn cảnh sát phải ở lại bao lâu mới có thể quay về nhưng Giản Nhụy Ái tuyệt đối tin tưởng Đơn Triết Hạo đã có kế hoạch đối phó với Vương Hạo rồi nên mới làm những chuyện này.
Mấy ngày trôi qua mà không hề có chút tin tức nào về Đơn Triết Hạo khiến Giản Nhụy Ái thấp thỏm sợ hãi, không biết Đơn Triết Hạo đã xảy ra chuyện gì?
"Mẹ, tại sao ba không đến bệnh viện thăm con? Có phải tại con bị bệnh lâu nên ba không thích Hạo Hạo rồi" Giản Tử Hạo ngây thơ hỏi.
Nghe Hạo Hạo hỏi khiến Giản Nhuỵ Ái đang mơ mơ màng màng giật mình ổn định tâm trạng, cố gắng tươi cười nhìn Giản Tử Hạo: "Không phải đâu, ba phải đi công tác, chờ lúc ba quay về sẽ lập tức đến thăm con"
"Thật vậy sao?" Giản Tử Hạo hồ nghi nhìn Giản Nhuỵ Ái, thấy Giản Nhuỵ Ái gật đầu xác nhận mới tươi cười quay ra nhìn phía ngoài cửa sổ "Mẹ, bọn họ đang làm gì thế?"
"Bọn họ là vệ sĩ được bố trí để bảo vệ mẹ con mình không để cho người xấu bắt nạt chúng ta" Giản Nhuỵ Ái nhìn hai vệ sĩ im lìm đứng ngoài cửa, lo lắng không biết lúc nào mới bắt được Vương Hạo.
Mỗi ngày đều có hai vệ sĩ cao lớn đứng trong bệnh viện dễ dàng khiến người khác chú ý, mọi người sẽ nghĩ rằng mẹ con Giản Nhụy Ái là người của xã hội đen rồi.
Giản Tử Hạo bĩu môi "Mẹ hãy chờ con khoẻ lại con sẽ bảo vệ mẹ mà không cần mấy người đó".
"Được rồi, con đừng nóng nảy cứ để con bình phục xong rồi sẽ để con bảo vệ mẹ được không?" Giản Nhuỵ Ái nghe Giản Tử Hạo tuy còn nhỏ tuổi nhưng rất quan tâm yêu thương cha mẹ khiến cô không khỏi chạnh lòng nhớ tới đứa con đã mất.
Nếu như con còn sống, cũng sẽ thông minh như vậy, dũng cảm giống như Hạo Hạo.
"Mẹ đang nhớ ba à?" Giản Tử Hạo gọi mấy tiếng cũng không thấy Giản Nhuỵ Ái phản ứng gì "Mẹ lấy cho con xin cốc nước uống. . . . . ."
"Ồ!" Giản Nhuỵ Ái giật mình tỉnh lại đến cầm lấy bình nước nhưng không còn nước, "Hạo Hạo ở đây chờ một chút mẹ đi mua nước rồi lập tức quay về."
"Dạ!" Giản Tử Hạo gật đầu đồng ý.
Vệ sĩ thấy Giản Nhuỵ Ái muốn đi ra ngoài nên một người liền đi theo để bảo đảm an toàn của cô.
Giản Nhuỵ Ái đến phòng nước sôi, chuẩn bị lấy xong nước để quay về sớm một chút tránh cho Hạo Hạo lo lắng. Đang mải suy nghĩ, ngoài cửa xuất hiện một bóng đen bị ngã xuống mà không kịp có phản ứng gì sau đó cửa phòng nước liền mở ra.
Giản Nhụy Ái hoảng sợ thét lên, nhìn kỹ người đàn ông mặc y phục của bác sĩ đang tiến về phía cô càng khiến Giản Nhụy Ái khiếp đảm bởi vì hắn không phải ai khác mà chính là Vương Hạo đang bị khắp nơi truy tìm.
Trước mắt là một vùng tăm tối!
Sáng sớm Y Thiếu Thiên đã đi đón Đơn Triết Hạo về nhà. Lần này là len lén trở về, không để người ngoài biết để Vương Hạo tưởng Đơn Triết Hạo bị giam ở đồn cảnh sát khiến hắn sẽ nhanh chóng động thủ.
Bà nội nhìn thấy Đơn Triết Hạo trở về, đặc biệt vui mừng, "Hạo nhi rốt cuộc đã trở về, thật là hù chết bà nội rồi."
"Không sao đâu bà ạ, Tiểu Nhụy đang ở đâu?" Đơn Triết Hạo mấy ngày không nhìn thấy Giản Nhuỵ Ái, trong lòng đặc biệt nhớ cô đúng như mọi người thường nói một ngày không gặp như cách ba năm.
"Được rồi, có vợ là lập tức quên bà quên mẹ nha. . . . . . Vừa vào đến cửa đã tìm Tiểu Nhụy. Tiểu Nhụy đi bệnh viện chăm sóc Hạo Hạo rồi." Bà nội vui mừng nói .
"Y Thiếu Thiên mau chuẩn bị xe đi bệnh viện." Đơn Triết Hạo hận không được lập tức nhìn thấy Tiểu Nhụy, được ôm Giản Nhuỵ Ái vào trong ngực cho đỡ nhớ vì đã mấy ngày không được nhìn thấy cô..
Đơn Triết Hạo cũng cảm thấy mình trúng độc quá sâu, Giản Nhuỵ Ái giống như cốt tủy trên người không cách nào tách ra được.
Đúng vào lúc này, mới vừa ra khỏi cửa nhà, điện thoại di động của Đơn Triết Hạo đổ chuông, sau khi hắn nghe điện thoại di động, vốn đang tươi cười lập tức biến thành lạnh lẽo.
Bà nội lo lắng hỏi "Đã xảy ra chuyện gì?"
Đơn Triết Hạo đã không còn tâm trạng để giải thích với bà nội, không nói hai lời xông ra xe, sau đó điên cuồng chạy đến bệnh viện..
Y Thiếu Thiên cũng cảm thấy có chuyện nghiêm trọng, cũng lập tức nhảy lên xe đuổi theo sát Đơn Triết Hạo.
Lập tức trên đường xuất hiện hai chiếc xe sang trọng lao đi vun vút đè nát mọi chướng ngại vật, người đi đường bị dọa sợ nép sát lề đường.
Đứng ở phòng bệnh đám vệ sĩ nhìn thấy Đơn Triết Hạo xuất hiện chỉ cúi gằm đầu xuống không dám ngẩng lên bởi họ biết đó là sai lầm nghiêm trọng khi thực thi nhiệm vụ và sẽ phải nhận hình phạt của Đơn Triết Hạo.
"Ba đã đến thăm Hạo Hạo rồi." Đơn Triết Hạo muốn mở miệng, chỉ nghe thấy tiếng Giản Tử Hạo trong phòng.
Đơn Triết Hạo ra hiệu cho Y Thiếu Thiên kéo một vệ sĩ đang đứng khuất phía sau, lạnh giọng hỏi: "Tiểu Nhụy bị làm sao?"
Vệ sĩ chỉ cúi đầu, "Thật xin lỗi tổng giám đốc, chúng tôi làm việc không cẩn thận nên không bảo vệ được thiếu phu nhân, tôi cam nguyện chịu phạt."
"Chuyện đó tôi sẽ xử phạt sau" Ánh mắt Đơn Triết Hạo phát ra lửa giận, tay nắm thật chặt thành quả đấm, âm thanh khiến mọi người kinh hãi, "Lập tức đi ra ngoài, tìm Tiểu Nhụy về cho tôi."
Y Thiếu Thiên chạy đến, cầm tờ giấy thủ hạ đưa cho "Tổng giám đốc Đơn, Vương Hạo để lại tin nhắn."
"Không thấy người thương yêu thì mày thấy cảm giác như thế nào? Nếu như muốn cứu vợ yêu của mày thì phải một mình mày đến kho hàng xxx thì tao sẽ thả vợ mày về với mày còn nếu không thì cứ để cô ta tùy theo số mệnh đi"
Đơn Triết Hạo hung hăng vứt bỏ tờ giấy, xoay người muốn đến kho hàng xx luôn.
Y Thiếu Thiên đứng trước mặt Đơn Triết Hạo lo lắng nói: "Tổng giám đốc không thể đi đến đó, đó là cái bẫy của Vương Hạo nên tôi sợ. . . . . ."
"Đừng ngăn cản tôi như vậy, tôi không thể để cho Tiểu Nhụy hoảng sợ. Mọi người tránh ra." Đơn Triết Hạo lạnh giọng nói, đẩy Y Thiếu Thiên ra, xoay người bỏ đi.
Hai tay Đơn Triết Hạo xiết chặt tay lái, mắt không có chút huyết sắc nào, không nghĩ đến mình lại chậm hơn Vương Hạo một bước, xem ra lại thua Vương Hạo một lần nữa.
Y Thiếu Thiên không yên lòng nhìn Đơn Triết Hạo mở cửa bỏ đi. Một Đơn Triết Hạo thành thục chững chạc nhưng khi gặp phải chuyện có liên quan đến Giản Nhuỵ Ái sẽ lập tức mất bình tĩnh không màng đến nguy hiểm cho bản thân.
Y Thiếu Thiên biết mình không có gan để ngăn Đơn Triết Hạo, nhưng có thể đi theo để bảo vệ Đơn Triết Hạo nên vội vàng triệu tập vệ sĩ trong nhà. Lần này nhất định phải đuổi bắt được Vương Hạo để sửa chữa sai lầm của lần trước.
Giản Nhuỵ Ái đau nhức toàn thân hơi hơi hí mắt, không nhịn được rên rỉ, bản năng muốn đứng lên lại phát hiện mình bị trói chặt, cố gắng mở mắt ra nhìn xung quanh mới thấy mình đã không còn ở bệnh viện, mà đang ở một nơi tối đen như mực. Xung quanh bốc lên mùi vị vô cùng khó ngửi. Tại sao mình lại ở chỗ này? Trong đầu Giản Nhụy Ái thoáng qua hình ảnh Vương Hạo mặc áo trắng đứng ở trước mặt mình, trong lòng thấp thỏm lo âu, có lẽ mình đã bị Vương Hạo bắt cóc, không biết mình đang bị giam ở đâu, còn Vương Hạo chạy đâu rồi?
Giản Nhụy Ái giãy giụa tìm cách cắt sợi dây trói, lại nghe thấy âm thanh tích tích của đồng hồ. Giản Nhuỵ Ái sợ hãi khi cúi đầu nhìn thấy chân mình có đặt bom hẹn giờ, thời gian đang đếm ngược từng giây trôi qua. Thời gian chỉ còn lại mười phút, phải làm sao bây giờ? Giản Nhuỵ Ái hoảng sợ nhìn sợi dây trói trên người, muốn cố gắng tháo sợi dây trói tay nhưng càng giãy giụa lại càng cảm thấy bị xiết chặt thêm.
Nước mắt Giản Nhuỵ Ái tuôn không kìm lại được, chẳng lẽ mình phải chết ở đây sao? Giản Nhụy Ái không muốn chết, nếu cô chết thì Đơn Triết Hạo và Hạo Hạo phải làm thế nào? Ông trời có để cho người nào kịp chạy đến đến cứu cô không?
Giản Nhuỵ Ái nhìn xung quanh, chỉ thấy toàn một mảng tối đen thùi lùi không có bất cứ động tĩnh gì.
Mỗi một giây trôi qua là hi vọng ít đi một chút và càng cận kề cái chết gần hơn nhưng Giản Nhụy Ái vẫn hi vọng có thêm một chút thời gian chờ cho Đơn Triết Hạo kịp có thời gian đến cứu mình.
"Bà nội với mẹ cứ yên tâm, không có việc gì đâu, con chỉ đến đồn cảnh sát một chút rồi con sẽ về ngay thôi". Đơn Triết Hạo không thích nói nhiều lời ly biệt, xoay người rời đi.
Cảnh sát cũng nhanh chóng rời khỏi nhà họ Đơn, phòng khách lại trở về yên tĩnh. Bà nội nhìn Giản Nhuỵ Ái hỏi "Tiểu Nhụy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Giản Nhuỵ Ái biết mình không giấu giếm nổi, mới đem chuyện Vương Hạo nói ra. Bà nội nghe xong không trách móc mà còn trấn an Giản Nhụy Ái: "Tiểu Nhụy, không sao đâu, con hãy tin tưởng Hạo sẽ giải quyết tốt mọi chuyện".
"Đúng vậy, Hạo là người rất thông minh và quyết đoán" Từ Tú Liên cũng an ủi.
Giản Nhuỵ Ái lau nước mắt trên mặt, gật đầu không nói gì, chỉ thầm trách bản thân mình vô dụng, không an ủi được mọi người còn ngược lại để cho bà và mẹ phải an ủi cô.
Cũng không biết Đơn Triết Hạo đến đồn cảnh sát phải ở lại bao lâu mới có thể quay về nhưng Giản Nhụy Ái tuyệt đối tin tưởng Đơn Triết Hạo đã có kế hoạch đối phó với Vương Hạo rồi nên mới làm những chuyện này.
Mấy ngày trôi qua mà không hề có chút tin tức nào về Đơn Triết Hạo khiến Giản Nhụy Ái thấp thỏm sợ hãi, không biết Đơn Triết Hạo đã xảy ra chuyện gì?
"Mẹ, tại sao ba không đến bệnh viện thăm con? Có phải tại con bị bệnh lâu nên ba không thích Hạo Hạo rồi" Giản Tử Hạo ngây thơ hỏi.
Nghe Hạo Hạo hỏi khiến Giản Nhuỵ Ái đang mơ mơ màng màng giật mình ổn định tâm trạng, cố gắng tươi cười nhìn Giản Tử Hạo: "Không phải đâu, ba phải đi công tác, chờ lúc ba quay về sẽ lập tức đến thăm con"
"Thật vậy sao?" Giản Tử Hạo hồ nghi nhìn Giản Nhuỵ Ái, thấy Giản Nhuỵ Ái gật đầu xác nhận mới tươi cười quay ra nhìn phía ngoài cửa sổ "Mẹ, bọn họ đang làm gì thế?"
"Bọn họ là vệ sĩ được bố trí để bảo vệ mẹ con mình không để cho người xấu bắt nạt chúng ta" Giản Nhuỵ Ái nhìn hai vệ sĩ im lìm đứng ngoài cửa, lo lắng không biết lúc nào mới bắt được Vương Hạo.
Mỗi ngày đều có hai vệ sĩ cao lớn đứng trong bệnh viện dễ dàng khiến người khác chú ý, mọi người sẽ nghĩ rằng mẹ con Giản Nhụy Ái là người của xã hội đen rồi.
Giản Tử Hạo bĩu môi "Mẹ hãy chờ con khoẻ lại con sẽ bảo vệ mẹ mà không cần mấy người đó".
"Được rồi, con đừng nóng nảy cứ để con bình phục xong rồi sẽ để con bảo vệ mẹ được không?" Giản Nhuỵ Ái nghe Giản Tử Hạo tuy còn nhỏ tuổi nhưng rất quan tâm yêu thương cha mẹ khiến cô không khỏi chạnh lòng nhớ tới đứa con đã mất.
Nếu như con còn sống, cũng sẽ thông minh như vậy, dũng cảm giống như Hạo Hạo.
"Mẹ đang nhớ ba à?" Giản Tử Hạo gọi mấy tiếng cũng không thấy Giản Nhuỵ Ái phản ứng gì "Mẹ lấy cho con xin cốc nước uống. . . . . ."
"Ồ!" Giản Nhuỵ Ái giật mình tỉnh lại đến cầm lấy bình nước nhưng không còn nước, "Hạo Hạo ở đây chờ một chút mẹ đi mua nước rồi lập tức quay về."
"Dạ!" Giản Tử Hạo gật đầu đồng ý.
Vệ sĩ thấy Giản Nhuỵ Ái muốn đi ra ngoài nên một người liền đi theo để bảo đảm an toàn của cô.
Giản Nhuỵ Ái đến phòng nước sôi, chuẩn bị lấy xong nước để quay về sớm một chút tránh cho Hạo Hạo lo lắng. Đang mải suy nghĩ, ngoài cửa xuất hiện một bóng đen bị ngã xuống mà không kịp có phản ứng gì sau đó cửa phòng nước liền mở ra.
Giản Nhụy Ái hoảng sợ thét lên, nhìn kỹ người đàn ông mặc y phục của bác sĩ đang tiến về phía cô càng khiến Giản Nhụy Ái khiếp đảm bởi vì hắn không phải ai khác mà chính là Vương Hạo đang bị khắp nơi truy tìm.
Trước mắt là một vùng tăm tối!
Sáng sớm Y Thiếu Thiên đã đi đón Đơn Triết Hạo về nhà. Lần này là len lén trở về, không để người ngoài biết để Vương Hạo tưởng Đơn Triết Hạo bị giam ở đồn cảnh sát khiến hắn sẽ nhanh chóng động thủ.
Bà nội nhìn thấy Đơn Triết Hạo trở về, đặc biệt vui mừng, "Hạo nhi rốt cuộc đã trở về, thật là hù chết bà nội rồi."
"Không sao đâu bà ạ, Tiểu Nhụy đang ở đâu?" Đơn Triết Hạo mấy ngày không nhìn thấy Giản Nhuỵ Ái, trong lòng đặc biệt nhớ cô đúng như mọi người thường nói một ngày không gặp như cách ba năm.
"Được rồi, có vợ là lập tức quên bà quên mẹ nha. . . . . . Vừa vào đến cửa đã tìm Tiểu Nhụy. Tiểu Nhụy đi bệnh viện chăm sóc Hạo Hạo rồi." Bà nội vui mừng nói .
"Y Thiếu Thiên mau chuẩn bị xe đi bệnh viện." Đơn Triết Hạo hận không được lập tức nhìn thấy Tiểu Nhụy, được ôm Giản Nhuỵ Ái vào trong ngực cho đỡ nhớ vì đã mấy ngày không được nhìn thấy cô..
Đơn Triết Hạo cũng cảm thấy mình trúng độc quá sâu, Giản Nhuỵ Ái giống như cốt tủy trên người không cách nào tách ra được.
Đúng vào lúc này, mới vừa ra khỏi cửa nhà, điện thoại di động của Đơn Triết Hạo đổ chuông, sau khi hắn nghe điện thoại di động, vốn đang tươi cười lập tức biến thành lạnh lẽo.
Bà nội lo lắng hỏi "Đã xảy ra chuyện gì?"
Đơn Triết Hạo đã không còn tâm trạng để giải thích với bà nội, không nói hai lời xông ra xe, sau đó điên cuồng chạy đến bệnh viện..
Y Thiếu Thiên cũng cảm thấy có chuyện nghiêm trọng, cũng lập tức nhảy lên xe đuổi theo sát Đơn Triết Hạo.
Lập tức trên đường xuất hiện hai chiếc xe sang trọng lao đi vun vút đè nát mọi chướng ngại vật, người đi đường bị dọa sợ nép sát lề đường.
Đứng ở phòng bệnh đám vệ sĩ nhìn thấy Đơn Triết Hạo xuất hiện chỉ cúi gằm đầu xuống không dám ngẩng lên bởi họ biết đó là sai lầm nghiêm trọng khi thực thi nhiệm vụ và sẽ phải nhận hình phạt của Đơn Triết Hạo.
"Ba đã đến thăm Hạo Hạo rồi." Đơn Triết Hạo muốn mở miệng, chỉ nghe thấy tiếng Giản Tử Hạo trong phòng.
Đơn Triết Hạo ra hiệu cho Y Thiếu Thiên kéo một vệ sĩ đang đứng khuất phía sau, lạnh giọng hỏi: "Tiểu Nhụy bị làm sao?"
Vệ sĩ chỉ cúi đầu, "Thật xin lỗi tổng giám đốc, chúng tôi làm việc không cẩn thận nên không bảo vệ được thiếu phu nhân, tôi cam nguyện chịu phạt."
"Chuyện đó tôi sẽ xử phạt sau" Ánh mắt Đơn Triết Hạo phát ra lửa giận, tay nắm thật chặt thành quả đấm, âm thanh khiến mọi người kinh hãi, "Lập tức đi ra ngoài, tìm Tiểu Nhụy về cho tôi."
Y Thiếu Thiên chạy đến, cầm tờ giấy thủ hạ đưa cho "Tổng giám đốc Đơn, Vương Hạo để lại tin nhắn."
"Không thấy người thương yêu thì mày thấy cảm giác như thế nào? Nếu như muốn cứu vợ yêu của mày thì phải một mình mày đến kho hàng xxx thì tao sẽ thả vợ mày về với mày còn nếu không thì cứ để cô ta tùy theo số mệnh đi"
Đơn Triết Hạo hung hăng vứt bỏ tờ giấy, xoay người muốn đến kho hàng xx luôn.
Y Thiếu Thiên đứng trước mặt Đơn Triết Hạo lo lắng nói: "Tổng giám đốc không thể đi đến đó, đó là cái bẫy của Vương Hạo nên tôi sợ. . . . . ."
"Đừng ngăn cản tôi như vậy, tôi không thể để cho Tiểu Nhụy hoảng sợ. Mọi người tránh ra." Đơn Triết Hạo lạnh giọng nói, đẩy Y Thiếu Thiên ra, xoay người bỏ đi.
Hai tay Đơn Triết Hạo xiết chặt tay lái, mắt không có chút huyết sắc nào, không nghĩ đến mình lại chậm hơn Vương Hạo một bước, xem ra lại thua Vương Hạo một lần nữa.
Y Thiếu Thiên không yên lòng nhìn Đơn Triết Hạo mở cửa bỏ đi. Một Đơn Triết Hạo thành thục chững chạc nhưng khi gặp phải chuyện có liên quan đến Giản Nhuỵ Ái sẽ lập tức mất bình tĩnh không màng đến nguy hiểm cho bản thân.
Y Thiếu Thiên biết mình không có gan để ngăn Đơn Triết Hạo, nhưng có thể đi theo để bảo vệ Đơn Triết Hạo nên vội vàng triệu tập vệ sĩ trong nhà. Lần này nhất định phải đuổi bắt được Vương Hạo để sửa chữa sai lầm của lần trước.
Giản Nhuỵ Ái đau nhức toàn thân hơi hơi hí mắt, không nhịn được rên rỉ, bản năng muốn đứng lên lại phát hiện mình bị trói chặt, cố gắng mở mắt ra nhìn xung quanh mới thấy mình đã không còn ở bệnh viện, mà đang ở một nơi tối đen như mực. Xung quanh bốc lên mùi vị vô cùng khó ngửi. Tại sao mình lại ở chỗ này? Trong đầu Giản Nhụy Ái thoáng qua hình ảnh Vương Hạo mặc áo trắng đứng ở trước mặt mình, trong lòng thấp thỏm lo âu, có lẽ mình đã bị Vương Hạo bắt cóc, không biết mình đang bị giam ở đâu, còn Vương Hạo chạy đâu rồi?
Giản Nhụy Ái giãy giụa tìm cách cắt sợi dây trói, lại nghe thấy âm thanh tích tích của đồng hồ. Giản Nhuỵ Ái sợ hãi khi cúi đầu nhìn thấy chân mình có đặt bom hẹn giờ, thời gian đang đếm ngược từng giây trôi qua. Thời gian chỉ còn lại mười phút, phải làm sao bây giờ? Giản Nhuỵ Ái hoảng sợ nhìn sợi dây trói trên người, muốn cố gắng tháo sợi dây trói tay nhưng càng giãy giụa lại càng cảm thấy bị xiết chặt thêm.
Nước mắt Giản Nhuỵ Ái tuôn không kìm lại được, chẳng lẽ mình phải chết ở đây sao? Giản Nhụy Ái không muốn chết, nếu cô chết thì Đơn Triết Hạo và Hạo Hạo phải làm thế nào? Ông trời có để cho người nào kịp chạy đến đến cứu cô không?
Giản Nhuỵ Ái nhìn xung quanh, chỉ thấy toàn một mảng tối đen thùi lùi không có bất cứ động tĩnh gì.
Mỗi một giây trôi qua là hi vọng ít đi một chút và càng cận kề cái chết gần hơn nhưng Giản Nhụy Ái vẫn hi vọng có thêm một chút thời gian chờ cho Đơn Triết Hạo kịp có thời gian đến cứu mình.