Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7: Cô Đang Bị Theo Dõi
**********
CHƯƠNG 7: CÔ ĐANG BỊ THEO DÕI
Ăn sáng xong, Hạ An Nhiên không lên lầu ngay mà đi vòng vòng dưới lầu để làm quen với môi trường ở đây.
Đợi đến lúc cô quay về trên lầu, thì lại gặp Tôn quản gia ở trong phòng.
Đúng lúc này, lại có một nam hộ tá khác đang xoa bóp cơ thể cho Lăng Mặc.
Khi Hạ An Nhiên tiến đến gần và muốn hỏi về tình hình của Lăng Mặc thì chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Dưới ánh mắt chán ghét của Tôn quản gia, Hạ An Nhiên nhanh chóng cầm điện thoại ra ngoài cửa phòng bắt máy.
Sau khi điện thoại được kết nối, cô liền nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của một người đàn ông trẻ tuổi.
"Ban đầu vốn dĩ là em nghỉ ngơi giải quyết việc riêng.
Anh không nên quấy rầy em, nhưng là thầy làm việc quá sức, đã được đưa đến phòng cấp cứu rồi!"
Hạ An Nhiên kinh ngạc.
Còn người ở đầu dây bên kia, tiếp tục nghẹn ngào khóc lóc như mưa.
"Bây giờ viện nghiên cứu đang rất hỗn loạn.
Xui xẻo hơn là, bên phía nhà đầu tư muốn xem dự án chất xúc tác thuốc làm đông máu trong năm ngày tới.
Nếu chúng ta bỏ bo nhà đầu tư, danh tiếng của chúng ta chắc chắn sẽ bị tổn hại.
Ai sẽ dám đầu tư vào dự án của chúng ta trong tương lai nữa? Chúng ta sắp kết thúc rồi, game over!"
Sau khi Hạ An Nhiên trấn an bên kia hai tiếng, cô liền bất lực cúp điện thoại.
Quả nhiên, nghỉ ngơi cái gì chứ, đều là vọng tưởng, vẫn là ngoan ngoãn làm người làm công đi.
Chỉ là, nếu muốn bắt đầu công việc thì trước tiên phải đến công ty, nhưng hành lý vẫn còn để ở nhà họ Hạ.
Hạ An Nhiên đành phải liên lạc lại với Hạ Đức Hải.
Hạ Đức Hải nhận được cuộc gọi, không đợi Hạ An Nhiên kịp nói chuyện, trong lòng đã khó chịu nói: "An Nhiên, ba biết con đang chịu khổ.
Đều là lỗi của ba, là ba vô dụng..."
Hạ An Nhiên ngoan ngoãn nghe Hạ Đức Hải nói một đống lời, rồi mới nhẹ giọng mở miệng nói: "Con ở Lăng gia rất tốt, nhưng trước đó không có đem theo hành lý, có thể làm phiền ba gửi đến cho con được không?"
Hạ Đức Hải sửng sốt một chút, lập tức nói: "Được, để ba đi sắp xếp!"
Sau đó, Hạ An Nhiên còn chưa kịp nói thêm gì thì ông ta đã cúp điện thoại.
Hạ An Nhiên cầm điện thoại, lần nữa trở lại phòng.
Lúc này, hộ tá đã hoàn thành xong nhiệm vụ xoa bóp của hôm nay, đang chuẩn bị rời đi.
Nhìn thấy Hạ An Nhiên đi vào, Tôn quản gia liếc cô một cái thật sâu, vẻ cảnh cáo bên trong ánh mắt lộ rõ.
Hạ An Nhiên lập tức ngoan ngoãn cam đoan: "Tôi tuyệt đối sẽ không động vào thiếu gia của bà đâu."
Tôn quản gia: "Cô biết chừng mực thì tốt!"
Sau khi Tôn quản gia rời đi, Hạ An Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô bước đến bên giường, duỗi tay không khách khí chọc vào má của Lăng Mặc, hung hăng khịt mũi, khẽ nói: "Tôi động vào đấy thì sao nào, sao nào, hừ! Có thể cho tôi ăn điểm tâm ngon sao?"
Sau khi chọc vài lần, Hạ An Nhiên nghĩ đến dự án chất làm đông máu, cô lại bắt đầu đau đầu.
Năm ngày mà muốn chuẩn bị cho xong, nên cô rất bận rộn.
...!
Buổi chiều, hành lý của Hạ An Nhiên được đưa đến, người hầu lập tức mang hành lý lên phòng.
Hạ An Nhiên không có nhiều quần áo trong vali, chủ yếu là một chiếc máy tính xách tay và một chiếc hộp không lớn cũng không nhỏ.
Hạ An Nhiên lấy sổ ra, ngồi vào bàn sách.
Bật máy tính lên, vừa nhấp vào một tập tin trong tài liệu, màn hình chợt lóe sáng, tập tin lúc đầu đã biến mất, thay vào đó biến thành một bức ảnh đẫm máu.
Trong bức ảnh kia, máu đỏ tươi, có năm chữ được viết một cách hung tợn.
Cô đang bị theo dõi!!!
Hạ An Nhiên thoáng rùng mình một cái, theo bản năng liền muốn tắt máy tính.
Nhưng một giây sau, hình ảnh trên màn hình vỡ thành nhiều mảnh, trong nháy mắt biết mất không còn gì nữa.
Màn hình trở lại giao diện của tập tin ban đầu.
Nếu như không phải tim của cô đang đập loạn xạ, cô sẽ nghĩ rằng cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác.
Hạ An Nhiên vỗ ngực, giọng nói nhẹ nhàng mang theo sự bất mãn mãnh liệt: "Thế mà lại hack máy tính của mình, đúng là không có đạo đức!".
CHƯƠNG 7: CÔ ĐANG BỊ THEO DÕI
Ăn sáng xong, Hạ An Nhiên không lên lầu ngay mà đi vòng vòng dưới lầu để làm quen với môi trường ở đây.
Đợi đến lúc cô quay về trên lầu, thì lại gặp Tôn quản gia ở trong phòng.
Đúng lúc này, lại có một nam hộ tá khác đang xoa bóp cơ thể cho Lăng Mặc.
Khi Hạ An Nhiên tiến đến gần và muốn hỏi về tình hình của Lăng Mặc thì chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Dưới ánh mắt chán ghét của Tôn quản gia, Hạ An Nhiên nhanh chóng cầm điện thoại ra ngoài cửa phòng bắt máy.
Sau khi điện thoại được kết nối, cô liền nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của một người đàn ông trẻ tuổi.
"Ban đầu vốn dĩ là em nghỉ ngơi giải quyết việc riêng.
Anh không nên quấy rầy em, nhưng là thầy làm việc quá sức, đã được đưa đến phòng cấp cứu rồi!"
Hạ An Nhiên kinh ngạc.
Còn người ở đầu dây bên kia, tiếp tục nghẹn ngào khóc lóc như mưa.
"Bây giờ viện nghiên cứu đang rất hỗn loạn.
Xui xẻo hơn là, bên phía nhà đầu tư muốn xem dự án chất xúc tác thuốc làm đông máu trong năm ngày tới.
Nếu chúng ta bỏ bo nhà đầu tư, danh tiếng của chúng ta chắc chắn sẽ bị tổn hại.
Ai sẽ dám đầu tư vào dự án của chúng ta trong tương lai nữa? Chúng ta sắp kết thúc rồi, game over!"
Sau khi Hạ An Nhiên trấn an bên kia hai tiếng, cô liền bất lực cúp điện thoại.
Quả nhiên, nghỉ ngơi cái gì chứ, đều là vọng tưởng, vẫn là ngoan ngoãn làm người làm công đi.
Chỉ là, nếu muốn bắt đầu công việc thì trước tiên phải đến công ty, nhưng hành lý vẫn còn để ở nhà họ Hạ.
Hạ An Nhiên đành phải liên lạc lại với Hạ Đức Hải.
Hạ Đức Hải nhận được cuộc gọi, không đợi Hạ An Nhiên kịp nói chuyện, trong lòng đã khó chịu nói: "An Nhiên, ba biết con đang chịu khổ.
Đều là lỗi của ba, là ba vô dụng..."
Hạ An Nhiên ngoan ngoãn nghe Hạ Đức Hải nói một đống lời, rồi mới nhẹ giọng mở miệng nói: "Con ở Lăng gia rất tốt, nhưng trước đó không có đem theo hành lý, có thể làm phiền ba gửi đến cho con được không?"
Hạ Đức Hải sửng sốt một chút, lập tức nói: "Được, để ba đi sắp xếp!"
Sau đó, Hạ An Nhiên còn chưa kịp nói thêm gì thì ông ta đã cúp điện thoại.
Hạ An Nhiên cầm điện thoại, lần nữa trở lại phòng.
Lúc này, hộ tá đã hoàn thành xong nhiệm vụ xoa bóp của hôm nay, đang chuẩn bị rời đi.
Nhìn thấy Hạ An Nhiên đi vào, Tôn quản gia liếc cô một cái thật sâu, vẻ cảnh cáo bên trong ánh mắt lộ rõ.
Hạ An Nhiên lập tức ngoan ngoãn cam đoan: "Tôi tuyệt đối sẽ không động vào thiếu gia của bà đâu."
Tôn quản gia: "Cô biết chừng mực thì tốt!"
Sau khi Tôn quản gia rời đi, Hạ An Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô bước đến bên giường, duỗi tay không khách khí chọc vào má của Lăng Mặc, hung hăng khịt mũi, khẽ nói: "Tôi động vào đấy thì sao nào, sao nào, hừ! Có thể cho tôi ăn điểm tâm ngon sao?"
Sau khi chọc vài lần, Hạ An Nhiên nghĩ đến dự án chất làm đông máu, cô lại bắt đầu đau đầu.
Năm ngày mà muốn chuẩn bị cho xong, nên cô rất bận rộn.
...!
Buổi chiều, hành lý của Hạ An Nhiên được đưa đến, người hầu lập tức mang hành lý lên phòng.
Hạ An Nhiên không có nhiều quần áo trong vali, chủ yếu là một chiếc máy tính xách tay và một chiếc hộp không lớn cũng không nhỏ.
Hạ An Nhiên lấy sổ ra, ngồi vào bàn sách.
Bật máy tính lên, vừa nhấp vào một tập tin trong tài liệu, màn hình chợt lóe sáng, tập tin lúc đầu đã biến mất, thay vào đó biến thành một bức ảnh đẫm máu.
Trong bức ảnh kia, máu đỏ tươi, có năm chữ được viết một cách hung tợn.
Cô đang bị theo dõi!!!
Hạ An Nhiên thoáng rùng mình một cái, theo bản năng liền muốn tắt máy tính.
Nhưng một giây sau, hình ảnh trên màn hình vỡ thành nhiều mảnh, trong nháy mắt biết mất không còn gì nữa.
Màn hình trở lại giao diện của tập tin ban đầu.
Nếu như không phải tim của cô đang đập loạn xạ, cô sẽ nghĩ rằng cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác.
Hạ An Nhiên vỗ ngực, giọng nói nhẹ nhàng mang theo sự bất mãn mãnh liệt: "Thế mà lại hack máy tính của mình, đúng là không có đạo đức!".