Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Lăng Thiếu (Full) - Chương 1000
Bỗng nhiên anh ấy nhớ tới lý do từ chối của mình khi chú nhà mình giục cưới.
Chú của anh ấy nói: Cậu chủ cũng đã bắt đầu yêu đương, anh ấy còn có tư cách gì mà không yêu đương kết hôn lấy vợ sinh con!
Lúc ấy Tôn Nguyên còn phản kích, đối phương vì giục anh ấy cưới mà những lời bậy bạ gì cũng có thể nói ra.
Nhưng bây giờ anh ây phát hiện, không phải là chú của anh ấy nói mò, mà là bây giờ anh ấy sắp mù
mắt rồi!
Quả nhiên phụ nữ là thứ cho người đàn ông sa đọa!
Tôn Nguyên ho khan một tiếng, “Vậy trước tiên tôi sẽ nhìn chằm chằm vào ‘Khách sạn số Sáu’ từ phía sau, sau đó bắt đầu điều tra lính đánh thuê, xem thử có thể điều tra ra được manh mối gì không.”
Lăng Mặc nhắc nhở một câu, “Trước tiên hãy bắt đầu điều tra ai là người hạ độc bọn họ.”
Vẻ mặt của Tôn Nguyên trở nên
nghiêm túc, “Lúc nãy tôi đã thẩm vấn Giang Nhụy Nghiên, vốn dĩ cô ta không biết chuyện hạ độc, mà Diêu Vân cũng không biết chuyện lần này, có lẽ còn tồn tại phe thứ ba. . . Chỉ là, tại sao những tên lính đánh thuê kia lại bằng lòng uống thuốc độc?”
Bình thường những bọn liều mạng kiêng kỵ nhất chính là tính mạng của mình bị người khác nắm ở trong tay.
Cho nên, nhất định là có người nhân lúc bọn họ không chú ý mà ha đôc bon ho.
Nhưng rốt cuộc là ai?
Hạ An Nhiên ở bên cạnh nghe vậy thi cảm thấy hoang mang, cô yếu ớt hỏi: “Hai người nói cái gì? Độc gì?”
Lăng Mặc giải thích: “Những tên lính đánh thuê tập kích chúng ta trước kia đã uống thuốc độc trước khi hành động.”
Hạ An Nhiên tràn đầy ngạc nhiên, “Lính đánh thuê bây giờ đều liều mạng như vậy sao?”
Lãng Mặc và Hạ An Nhiên ra khỏi đồn cảnh sát.
Đến trên xe.
Ánh mắt của Hạ An Nhiên không nhịn được mà dính vào trên người Lăng Mặc.
Liên quan tới sự kiện Trân Bảo Các, cùng với sự kiện anh bị tập kích lần trước . . . Gần như là Lăng Mặc rất ít nhắc đến nó trước mặt cô.
Cô cũng biết đây là một cách bảo vệ của Lăng Mặc.
Nếu Lăng Mặc không nói bất kỳ điều gì, thì cô sẽ hiểu chuyện và không hỏi bất cứ điều gì.
Nhưng lúc này nó đã khiến cô cảm thấy bất lực.
Giống như bất kể là Lăng Mặc gặp phải chuyện gì, thì anh cũng chỉ có thể một mình đối mặt.
Mà lúc nãy, Lăng Mặc lại không hề né tránh cô khi ở trước mặt Tôn Nguyên, anh không chỉ nói đến chuyện của Trân Bảo Các,
mà anh còn nói tới chuyện lính đánh thuê tập kích…
Điều này chứng tỏ cô đối với Lăng Mặc mà nói, cô không phải chỉ là một bình hoa có thể cosplay mà thôi.
Trên mặt của Hạ An Nhiên lộ ra nụ cười, cô bắt đầu tỏ vẻ mèo khen mèo dài đuôi.
“Đẻ em nói cho anh biết, thật ra vợ của anh rất lợi hại, sau này nếu anh có chuyện gì, thì thật ra em cũng có thể bày mưu tính kế giúp anh… Nhất định là tốt hơn bản thảo họp báo mà anh viết
cho em!”
Lăng Mặc thấy dáng vẻ niềm nở của mèo hoang nhỏ, anh chủ động nhắc tới một chuyện, “Anh nghe Quý Phong nói, em có đủ các loại chất độc?”
Nhắc đến điểm mạnh của cô, đôi mắt của Hạ An Nhiên lập tức lóe sáng, “Đúng vậy! Thuốc và chất độc tương tự nhau, bình thường em có nghiên cứu một ít chất độc, khả năng chế tạo thuốc và chế tạo chất độc của em, có lẽ là ngang tài ngang sức!”
Liên quan tới chuyện cô biết chế
tạo thuốc độc, trước kia cô đã nhắc đến ở trước mặt Lăng Mặc.
Chỉ là, có lẽ Lăng Mặc cho rằng cô đang đùa giỡn, cảm thấy những chất độc kia là cô vô tình phát hiện được trong lúc điều chế thuốc, chỉ có thể có tác dụng phòng thân.
Nhưng lần trước khi cô lấy ra rất nhiều thuốc độc ở ngay trước mặt Quý Phong, thì nó đã hoàn toàn bại lộ thuộc tính của cô là một người điều chế thuốc độc lão luyện.
Chú của anh ấy nói: Cậu chủ cũng đã bắt đầu yêu đương, anh ấy còn có tư cách gì mà không yêu đương kết hôn lấy vợ sinh con!
Lúc ấy Tôn Nguyên còn phản kích, đối phương vì giục anh ấy cưới mà những lời bậy bạ gì cũng có thể nói ra.
Nhưng bây giờ anh ây phát hiện, không phải là chú của anh ấy nói mò, mà là bây giờ anh ấy sắp mù
mắt rồi!
Quả nhiên phụ nữ là thứ cho người đàn ông sa đọa!
Tôn Nguyên ho khan một tiếng, “Vậy trước tiên tôi sẽ nhìn chằm chằm vào ‘Khách sạn số Sáu’ từ phía sau, sau đó bắt đầu điều tra lính đánh thuê, xem thử có thể điều tra ra được manh mối gì không.”
Lăng Mặc nhắc nhở một câu, “Trước tiên hãy bắt đầu điều tra ai là người hạ độc bọn họ.”
Vẻ mặt của Tôn Nguyên trở nên
nghiêm túc, “Lúc nãy tôi đã thẩm vấn Giang Nhụy Nghiên, vốn dĩ cô ta không biết chuyện hạ độc, mà Diêu Vân cũng không biết chuyện lần này, có lẽ còn tồn tại phe thứ ba. . . Chỉ là, tại sao những tên lính đánh thuê kia lại bằng lòng uống thuốc độc?”
Bình thường những bọn liều mạng kiêng kỵ nhất chính là tính mạng của mình bị người khác nắm ở trong tay.
Cho nên, nhất định là có người nhân lúc bọn họ không chú ý mà ha đôc bon ho.
Nhưng rốt cuộc là ai?
Hạ An Nhiên ở bên cạnh nghe vậy thi cảm thấy hoang mang, cô yếu ớt hỏi: “Hai người nói cái gì? Độc gì?”
Lăng Mặc giải thích: “Những tên lính đánh thuê tập kích chúng ta trước kia đã uống thuốc độc trước khi hành động.”
Hạ An Nhiên tràn đầy ngạc nhiên, “Lính đánh thuê bây giờ đều liều mạng như vậy sao?”
Lãng Mặc và Hạ An Nhiên ra khỏi đồn cảnh sát.
Đến trên xe.
Ánh mắt của Hạ An Nhiên không nhịn được mà dính vào trên người Lăng Mặc.
Liên quan tới sự kiện Trân Bảo Các, cùng với sự kiện anh bị tập kích lần trước . . . Gần như là Lăng Mặc rất ít nhắc đến nó trước mặt cô.
Cô cũng biết đây là một cách bảo vệ của Lăng Mặc.
Nếu Lăng Mặc không nói bất kỳ điều gì, thì cô sẽ hiểu chuyện và không hỏi bất cứ điều gì.
Nhưng lúc này nó đã khiến cô cảm thấy bất lực.
Giống như bất kể là Lăng Mặc gặp phải chuyện gì, thì anh cũng chỉ có thể một mình đối mặt.
Mà lúc nãy, Lăng Mặc lại không hề né tránh cô khi ở trước mặt Tôn Nguyên, anh không chỉ nói đến chuyện của Trân Bảo Các,
mà anh còn nói tới chuyện lính đánh thuê tập kích…
Điều này chứng tỏ cô đối với Lăng Mặc mà nói, cô không phải chỉ là một bình hoa có thể cosplay mà thôi.
Trên mặt của Hạ An Nhiên lộ ra nụ cười, cô bắt đầu tỏ vẻ mèo khen mèo dài đuôi.
“Đẻ em nói cho anh biết, thật ra vợ của anh rất lợi hại, sau này nếu anh có chuyện gì, thì thật ra em cũng có thể bày mưu tính kế giúp anh… Nhất định là tốt hơn bản thảo họp báo mà anh viết
cho em!”
Lăng Mặc thấy dáng vẻ niềm nở của mèo hoang nhỏ, anh chủ động nhắc tới một chuyện, “Anh nghe Quý Phong nói, em có đủ các loại chất độc?”
Nhắc đến điểm mạnh của cô, đôi mắt của Hạ An Nhiên lập tức lóe sáng, “Đúng vậy! Thuốc và chất độc tương tự nhau, bình thường em có nghiên cứu một ít chất độc, khả năng chế tạo thuốc và chế tạo chất độc của em, có lẽ là ngang tài ngang sức!”
Liên quan tới chuyện cô biết chế
tạo thuốc độc, trước kia cô đã nhắc đến ở trước mặt Lăng Mặc.
Chỉ là, có lẽ Lăng Mặc cho rằng cô đang đùa giỡn, cảm thấy những chất độc kia là cô vô tình phát hiện được trong lúc điều chế thuốc, chỉ có thể có tác dụng phòng thân.
Nhưng lần trước khi cô lấy ra rất nhiều thuốc độc ở ngay trước mặt Quý Phong, thì nó đã hoàn toàn bại lộ thuộc tính của cô là một người điều chế thuốc độc lão luyện.