Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Lăng Thiếu (Full) - Chương 973
Đối phương đi tới chỗ của Hạ An Nhiên, “Lại gặp nhau rồi!” Sau đó anh ta chỉ vào phòng riêng, “Tôi
còn tưởng rằng, cần tôi giúp đỡ!”
Hạ An Nhiên: “Anh thấy hết rồi sao?”
Người đàn ông mỉm cười nho nhã và gật đầu, “Thấy được một người không biết sống chết.”
Hạ An Nhiên: “Ánh mắt của anh còn tốt hơn hai người kia rất nhiều, anh còn có thể nhìn ra là tôi đang diễn.”
“Tôi chỉ biết, dựa theo bản lĩnh của cô thì cô nhất định có thể tránh khỏi người nghiện rượu kia, suy đoán hợp lý.” Người đàn ông
nho nhã chủ động đưa tay ra, “Tôi tên Kiều Vũ.”
Hạ An Nhiên khách sáo vươn tay ra, “Hạ An Nhiên.”
Kiều Vũ gật đầu,” ừ, tôi biết cô, cổ đông lớn nhất của viện nghiên cứu Long Đằng, tôi đã xem tin tức trước kia của cô.” Sau đỏ anh ta cảm ơn, “Lần trước may mà có cô, nếu không tôi sẽ không tránh khỏi rắc rối.”
“Không cần cảm ơn, nếu đã gặp nhau thì chính là duyên phận!”
Hạ An Nhiên không quen trò chuyện quá nhiều với người xa
lạ, cô chỉ vào một phòng riêng, “Tôi còn có bạn đang chờ tôi, nên sẽ không trò chuyện nhiều với anh nữa.”
Kiều Vũ gật đầu,” ừ, không quấy rầy cô và bạn của cô.”
Hai người không nói gì nữa.
Hạ An Nhiên đi tới phòng riêng của Bùi Kì.
Sau khi ánh mắt của Kiều Vũ dừng lại trên bóng lưng của Hạ An Nhiên mấy giây thì anh ta galang thu hồi tầm mắt, lẩm bẩm nói nhỏ, “Có phải là tấm bình
phong của Diêm Vương sống vứt ra hay không.”
Hạ An Nhiên bước vào phòng riêng.
Sau khi Bùi Kì thấy cô, anh ấy không nhịn được chế nhạo, “Suýt nữa thì anh đã đến phòng vệ sinh để kiếm em rồi.”
Hạ An Nhiên ngồi vào bên cạnh Bùi Kì, “Không ngờ, khẩu vị của anh lại nặng như vậy.”
Bùi Kì phụt một tiếng, anh ấy trực
tiếp phun, ra “Fuck, sao lại có người buồn nôn giống như em chứ?”
Hạ An Nhiên nhìn thời gian, “Khi nào thì hội đấu giá bắt đầu?”
“Còn phải đợi một lát nữa, chúng ta tiếp tục trò chuyện ờ đây đi.” Vừa nói xong thì anh ấy nháy mắt với Hạ An Nhiên, “Nếu không thì em nhét cho anh một ít thức ăn đồi trụy cho chó nhé?
Hạ An Nhiên:
Cô đã nhìn thấy những kẻ tự tìm cách ngược bản thân, nhưng cô
chưa từng thấy một người không biết xấu hổ tự tìm cách ngược bản thân như Bùi Kì.
Hạ An Nhiên đỡ trán, “Nếu không thì anh tự tìm một người đàn ông đi, sau đó thì đi đút thức ăn cho chó?”
Bùi Kì thở dài, “Vốn dĩ anh đã nghe em nói, Thu Tử Châu có ý với anh, anh còn rất kích động, anh có thể nuốt trôi giá trị nhan sắc của đối phương, nhưng ai ngờ anh ta lại là Hải Vương*!” Vừa nói xong, ánh mắt của anh ấy tỏa sáng, “Nếu không thì anh đi chăm sóc dạy bảo Hải Vương
hoàn lương nhé?”
*Hải vương là chỉ những tên đàn ông tồi thích kiểu quan hệ ám muội, tư tưởng thích thả lưới nhiều cô gái cùng lúc.
Hạ An Nhiên nặn ra một nụ cười với Bùi Kì, “Dựa theo tình hình cặn bã trước đây của anh, cuối cùng anh chỉ có thể là một tên đàn ông tồi.”
Bùi Kì ai oán,” y, nhìn dáng dấp của anh đi, bây giờ vận may số phận của anh vẫn chưa đến!”
Hai người trò chuyện tùy tiện một
lúc ở trong phòng riêng.
Khi thời gian gần đến, hai người bắt đầu đến cuộc đấu giá ở bên cạnh.
Sau khi bước vào cuộc đấu giá, Hạ An Nhiên phát hiện ra rằng nó nhỏ hơn nhiều so với cuộc đấu giá ờ Trân Bảo Các.
Trong lòng không tránh khỏi có một chút chênh lệch, cô không khỏi ghét bỏ, “Trong này thì có thể có thứ gì tốt?”
Bùi Kì cạn lời: “Em gái à, chẳng lẽ em cho là các nhà đấu giá trên
thế giới đều hào phóng như Trân Bảo Các sao?”
Hạ An Nhiên hỏi ngược lại: “Không phải sao?”
Bùi Kì mỉm cười đáp lại, “Không! Chỉ có Trân Bảo Các mới hào phóng như vậy!”
Ngay khi cả hai đang nói chuyện, một người đàn ông đi về phía bọn họ và chào hỏi với Hạ An Nhiên, “Thật là trùng hợp!”
Người đến là Lăng Tuân.
Bùi Kì cũng khách sáo chào hỏi, “Anh họ Lăng Tuân, có phải anh cũng đến đây để xem có cái gì tốt đúng không?”
Lăng Tuân mỉm cười qua loa, sau đó ánh mắt của anh ta rơi vào trên người Hạ An Nhiên, anh ta chủ động mở miệng, “Tôi có thề trò chuyện riêng với cô mấy câu không?”
còn tưởng rằng, cần tôi giúp đỡ!”
Hạ An Nhiên: “Anh thấy hết rồi sao?”
Người đàn ông mỉm cười nho nhã và gật đầu, “Thấy được một người không biết sống chết.”
Hạ An Nhiên: “Ánh mắt của anh còn tốt hơn hai người kia rất nhiều, anh còn có thể nhìn ra là tôi đang diễn.”
“Tôi chỉ biết, dựa theo bản lĩnh của cô thì cô nhất định có thể tránh khỏi người nghiện rượu kia, suy đoán hợp lý.” Người đàn ông
nho nhã chủ động đưa tay ra, “Tôi tên Kiều Vũ.”
Hạ An Nhiên khách sáo vươn tay ra, “Hạ An Nhiên.”
Kiều Vũ gật đầu,” ừ, tôi biết cô, cổ đông lớn nhất của viện nghiên cứu Long Đằng, tôi đã xem tin tức trước kia của cô.” Sau đỏ anh ta cảm ơn, “Lần trước may mà có cô, nếu không tôi sẽ không tránh khỏi rắc rối.”
“Không cần cảm ơn, nếu đã gặp nhau thì chính là duyên phận!”
Hạ An Nhiên không quen trò chuyện quá nhiều với người xa
lạ, cô chỉ vào một phòng riêng, “Tôi còn có bạn đang chờ tôi, nên sẽ không trò chuyện nhiều với anh nữa.”
Kiều Vũ gật đầu,” ừ, không quấy rầy cô và bạn của cô.”
Hai người không nói gì nữa.
Hạ An Nhiên đi tới phòng riêng của Bùi Kì.
Sau khi ánh mắt của Kiều Vũ dừng lại trên bóng lưng của Hạ An Nhiên mấy giây thì anh ta galang thu hồi tầm mắt, lẩm bẩm nói nhỏ, “Có phải là tấm bình
phong của Diêm Vương sống vứt ra hay không.”
Hạ An Nhiên bước vào phòng riêng.
Sau khi Bùi Kì thấy cô, anh ấy không nhịn được chế nhạo, “Suýt nữa thì anh đã đến phòng vệ sinh để kiếm em rồi.”
Hạ An Nhiên ngồi vào bên cạnh Bùi Kì, “Không ngờ, khẩu vị của anh lại nặng như vậy.”
Bùi Kì phụt một tiếng, anh ấy trực
tiếp phun, ra “Fuck, sao lại có người buồn nôn giống như em chứ?”
Hạ An Nhiên nhìn thời gian, “Khi nào thì hội đấu giá bắt đầu?”
“Còn phải đợi một lát nữa, chúng ta tiếp tục trò chuyện ờ đây đi.” Vừa nói xong thì anh ấy nháy mắt với Hạ An Nhiên, “Nếu không thì em nhét cho anh một ít thức ăn đồi trụy cho chó nhé?
Hạ An Nhiên:
Cô đã nhìn thấy những kẻ tự tìm cách ngược bản thân, nhưng cô
chưa từng thấy một người không biết xấu hổ tự tìm cách ngược bản thân như Bùi Kì.
Hạ An Nhiên đỡ trán, “Nếu không thì anh tự tìm một người đàn ông đi, sau đó thì đi đút thức ăn cho chó?”
Bùi Kì thở dài, “Vốn dĩ anh đã nghe em nói, Thu Tử Châu có ý với anh, anh còn rất kích động, anh có thể nuốt trôi giá trị nhan sắc của đối phương, nhưng ai ngờ anh ta lại là Hải Vương*!” Vừa nói xong, ánh mắt của anh ấy tỏa sáng, “Nếu không thì anh đi chăm sóc dạy bảo Hải Vương
hoàn lương nhé?”
*Hải vương là chỉ những tên đàn ông tồi thích kiểu quan hệ ám muội, tư tưởng thích thả lưới nhiều cô gái cùng lúc.
Hạ An Nhiên nặn ra một nụ cười với Bùi Kì, “Dựa theo tình hình cặn bã trước đây của anh, cuối cùng anh chỉ có thể là một tên đàn ông tồi.”
Bùi Kì ai oán,” y, nhìn dáng dấp của anh đi, bây giờ vận may số phận của anh vẫn chưa đến!”
Hai người trò chuyện tùy tiện một
lúc ở trong phòng riêng.
Khi thời gian gần đến, hai người bắt đầu đến cuộc đấu giá ở bên cạnh.
Sau khi bước vào cuộc đấu giá, Hạ An Nhiên phát hiện ra rằng nó nhỏ hơn nhiều so với cuộc đấu giá ờ Trân Bảo Các.
Trong lòng không tránh khỏi có một chút chênh lệch, cô không khỏi ghét bỏ, “Trong này thì có thể có thứ gì tốt?”
Bùi Kì cạn lời: “Em gái à, chẳng lẽ em cho là các nhà đấu giá trên
thế giới đều hào phóng như Trân Bảo Các sao?”
Hạ An Nhiên hỏi ngược lại: “Không phải sao?”
Bùi Kì mỉm cười đáp lại, “Không! Chỉ có Trân Bảo Các mới hào phóng như vậy!”
Ngay khi cả hai đang nói chuyện, một người đàn ông đi về phía bọn họ và chào hỏi với Hạ An Nhiên, “Thật là trùng hợp!”
Người đến là Lăng Tuân.
Bùi Kì cũng khách sáo chào hỏi, “Anh họ Lăng Tuân, có phải anh cũng đến đây để xem có cái gì tốt đúng không?”
Lăng Tuân mỉm cười qua loa, sau đó ánh mắt của anh ta rơi vào trên người Hạ An Nhiên, anh ta chủ động mở miệng, “Tôi có thề trò chuyện riêng với cô mấy câu không?”