Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Tối Qua Tôi Quá Mệt Mỏi
**********
CHƯƠNG 4: TỐI QUA TÔI QUÁ MỆT MỎI
Sáng hôm sau.
Hạ An Nhiên đang mơ mơ màng màng ngủ say thì nghe thấy tiếng gõ cửa liên tục.
Bực bội vùi cái đầu nhỏ vào trong tấm ngực của chiếc “gối” ôm bên cạnh, muốn dùng cái này để ngăn cách tạp âm ở bên ngoài kia.
Một lúc sau, tiếng gõ cửa ngừng lại, căn phòng cũng trở nên yên tĩnh hơn.
Hạ An Nhiên ngồi gục đầu dậy, tức giận rời giường: "Tôi đang nghỉ phép! Không làm dự án gì cả!"
Sau khi lầm bầm vài tiếng, hai mắt mới khó nhọc chậm rãi mở ra, bỗng nhiên phát hiện một nhóm người xa lạ đập vào mắt mình.
Mà những người này đang dùng ánh mắt rất biến thái nhìn chằm chằm vào cô.
Còn có Tôn quản gia, là người dẫn đầu, hận không thể giết chết cô bằng ánh mắt của mình.
Hạ An Nhiên: "..."
Cô đã làm ra việc gì khiến người khác oán trách sao?
Bên dưới áp lực, cô mơ hồ phát giác xúc cảm dưới tay có cái gì đó không đúng...!
Sau khi nhận ra, cô vô thức cúi đầu liếc nhìn dưới lòng bàn tay của mình, kinh ngạc phát hiện tay cô đang đặt tay lên lồng ngực của một người đàn ông!
Điều quan trọng hơn, chính là phần trên cơ thể của người đàn ông này vẫn để trần!
Hạ An Nhiên lập tức cảm thấy bỏng tay, bối rối giữ khoảng cách với người đàn ông ở trần kia: "Sao người này lại xuất hiện dưới tay của tôi?"
Tôn quản gia nhìn chằm chằm vào Hạ An Nhiên, người cực kỳ xấu xí, bà ta nhìn thật sâu một chút.
Kìm nén nỗi uất hận trong lòng, vẻ mặt nghiêm nghị, trần thuật lại một sự thật.
"Hạ tiểu thư, đại thiếu gia nhà chúng tôi tay chân không thể cử động, sau này xin cô đừng cởi quần áo của thiếu gia, nếu bị cảm lạnh sẽ không tốt đâu."
Hạ An Nhiên nghe nói như thế, sắc mặt có hơi ngạt thở.
Lăng Mặc là một người thực vật, áo ngủ làm sao vô duyên vô cớ lại bị cởi ra?
Trong phòng này, ngoại trừ cô là người sống ra, có vẻ như không có ai khác có thể làm chuyện đồi bại như vậy.
Cho nên, hôm qua sau khi cô ngủ ở trên giường, nhất thời không khống chế được nội tâm, còn táy máy tay chân với người thực vật?
Hạ An Nhiên lập tức hiểu tại sao những người này lại dùng vẻ mặt kia nhìn cô, như thể họ đang nhìn kẻ biến thái vậy.
Ra tay đối với người thực vật, cô đúng là không phải người!
Hạ An Nhiên xấu hổ nhảy xuống giường, che mặt chạy vào phòng tắm.
Mà một người hầu phía sau Tôn quản gia, sau khi nhìn Hạ An Nhiên chạy vào phòng tắm liền lộ vẻ mặt chán ghét.
"Thiếu gia dù sao cũng là cháu đích tôn của Lăng gia, đưa một con lợn đến đây để xung hỉ.
Đây không phải là làm nhục thiếu gia sao? Những người kia thật quá đáng!"
Tôn quản gia trong lòng cũng tràn đầy phẫn nộ.
Trước khi thiếu gia gặp nạn, ai dám xúc phạm như thế này?
Tôn quản gia kìm nén cảm xúc, nghiêm nghị liếc nhìn người hầu đang nói chuyện kia: "Ồn ào!"
Người hầu không cam lòng cúi đầu, ngậm miệng.
...!
Hạ An Nhiên vào phòng tắm, xấu hổ đến mức muốn tự tử tại chỗ.
Cô từ khi nào lại háo sắc như thế! Còn cởi áo ngủ của đàn ông nữa!
Hạ An Nhiên hậm hực tát vào khuôn mặt vốn đã sưng tấy của mình, vừa tự an ủi bản thân vừa tẩy não.
"Dù sao mặt của mình cũng sưng lên, mất hết mặt mũi cũng không liên quan, cứ coi như không có chuyện gì xảy ra! Sau khi đi ra khỏi phòng tắm, mình sẽ là một đứa con ngoan theo xã hội chủ nghĩa!"
Lúc cô đang tự an ủi bản thân, ánh mắt rơi vào áo và quần bị thắt nút, vẻ mặt tràn đầy nghi vấn.
"Tối hôm qua mình đâu có thắt nút?"
Tại sao quần áo mặc ở nhà bây giờ lại cài cúc chặt chẽ như vậy?
Nhưng mà, cô là sinh vật sống duy nhất trong căn phòng này.
Ngoại trừ cô ra, chẳng lẽ là người đàn ông kia ư?
Hạ An Nhiên xoa xoa cái cổ đau nhức của cô: "Nhất định là tối hôm qua mình quá mệt mỏi, nên quên hết những gì mình đã làm rồi."
Kết hôn thật mệt mỏi!
Thân thể mệt mỏi giống như bị ai đó đè lên.
Còn có cái cổ này nữa, đau như thể bị người ta bóp vậy!.
CHƯƠNG 4: TỐI QUA TÔI QUÁ MỆT MỎI
Sáng hôm sau.
Hạ An Nhiên đang mơ mơ màng màng ngủ say thì nghe thấy tiếng gõ cửa liên tục.
Bực bội vùi cái đầu nhỏ vào trong tấm ngực của chiếc “gối” ôm bên cạnh, muốn dùng cái này để ngăn cách tạp âm ở bên ngoài kia.
Một lúc sau, tiếng gõ cửa ngừng lại, căn phòng cũng trở nên yên tĩnh hơn.
Hạ An Nhiên ngồi gục đầu dậy, tức giận rời giường: "Tôi đang nghỉ phép! Không làm dự án gì cả!"
Sau khi lầm bầm vài tiếng, hai mắt mới khó nhọc chậm rãi mở ra, bỗng nhiên phát hiện một nhóm người xa lạ đập vào mắt mình.
Mà những người này đang dùng ánh mắt rất biến thái nhìn chằm chằm vào cô.
Còn có Tôn quản gia, là người dẫn đầu, hận không thể giết chết cô bằng ánh mắt của mình.
Hạ An Nhiên: "..."
Cô đã làm ra việc gì khiến người khác oán trách sao?
Bên dưới áp lực, cô mơ hồ phát giác xúc cảm dưới tay có cái gì đó không đúng...!
Sau khi nhận ra, cô vô thức cúi đầu liếc nhìn dưới lòng bàn tay của mình, kinh ngạc phát hiện tay cô đang đặt tay lên lồng ngực của một người đàn ông!
Điều quan trọng hơn, chính là phần trên cơ thể của người đàn ông này vẫn để trần!
Hạ An Nhiên lập tức cảm thấy bỏng tay, bối rối giữ khoảng cách với người đàn ông ở trần kia: "Sao người này lại xuất hiện dưới tay của tôi?"
Tôn quản gia nhìn chằm chằm vào Hạ An Nhiên, người cực kỳ xấu xí, bà ta nhìn thật sâu một chút.
Kìm nén nỗi uất hận trong lòng, vẻ mặt nghiêm nghị, trần thuật lại một sự thật.
"Hạ tiểu thư, đại thiếu gia nhà chúng tôi tay chân không thể cử động, sau này xin cô đừng cởi quần áo của thiếu gia, nếu bị cảm lạnh sẽ không tốt đâu."
Hạ An Nhiên nghe nói như thế, sắc mặt có hơi ngạt thở.
Lăng Mặc là một người thực vật, áo ngủ làm sao vô duyên vô cớ lại bị cởi ra?
Trong phòng này, ngoại trừ cô là người sống ra, có vẻ như không có ai khác có thể làm chuyện đồi bại như vậy.
Cho nên, hôm qua sau khi cô ngủ ở trên giường, nhất thời không khống chế được nội tâm, còn táy máy tay chân với người thực vật?
Hạ An Nhiên lập tức hiểu tại sao những người này lại dùng vẻ mặt kia nhìn cô, như thể họ đang nhìn kẻ biến thái vậy.
Ra tay đối với người thực vật, cô đúng là không phải người!
Hạ An Nhiên xấu hổ nhảy xuống giường, che mặt chạy vào phòng tắm.
Mà một người hầu phía sau Tôn quản gia, sau khi nhìn Hạ An Nhiên chạy vào phòng tắm liền lộ vẻ mặt chán ghét.
"Thiếu gia dù sao cũng là cháu đích tôn của Lăng gia, đưa một con lợn đến đây để xung hỉ.
Đây không phải là làm nhục thiếu gia sao? Những người kia thật quá đáng!"
Tôn quản gia trong lòng cũng tràn đầy phẫn nộ.
Trước khi thiếu gia gặp nạn, ai dám xúc phạm như thế này?
Tôn quản gia kìm nén cảm xúc, nghiêm nghị liếc nhìn người hầu đang nói chuyện kia: "Ồn ào!"
Người hầu không cam lòng cúi đầu, ngậm miệng.
...!
Hạ An Nhiên vào phòng tắm, xấu hổ đến mức muốn tự tử tại chỗ.
Cô từ khi nào lại háo sắc như thế! Còn cởi áo ngủ của đàn ông nữa!
Hạ An Nhiên hậm hực tát vào khuôn mặt vốn đã sưng tấy của mình, vừa tự an ủi bản thân vừa tẩy não.
"Dù sao mặt của mình cũng sưng lên, mất hết mặt mũi cũng không liên quan, cứ coi như không có chuyện gì xảy ra! Sau khi đi ra khỏi phòng tắm, mình sẽ là một đứa con ngoan theo xã hội chủ nghĩa!"
Lúc cô đang tự an ủi bản thân, ánh mắt rơi vào áo và quần bị thắt nút, vẻ mặt tràn đầy nghi vấn.
"Tối hôm qua mình đâu có thắt nút?"
Tại sao quần áo mặc ở nhà bây giờ lại cài cúc chặt chẽ như vậy?
Nhưng mà, cô là sinh vật sống duy nhất trong căn phòng này.
Ngoại trừ cô ra, chẳng lẽ là người đàn ông kia ư?
Hạ An Nhiên xoa xoa cái cổ đau nhức của cô: "Nhất định là tối hôm qua mình quá mệt mỏi, nên quên hết những gì mình đã làm rồi."
Kết hôn thật mệt mỏi!
Thân thể mệt mỏi giống như bị ai đó đè lên.
Còn có cái cổ này nữa, đau như thể bị người ta bóp vậy!.