-
CHÚ MÈO ĐI HIA (P.3)
(Hay là câu truyện về con mều péo ngốk nghếk)
Chẳng mất mấy thời gian, Scottish đã tìm thấy lâu đài. Nó đủng đỉnh gõ cửa và một con orge già bước ra. Thấy mều péo, Orge Magi không khỏi ngạc nhiên: "Sao lại có con mèo đã mập đuỵt lại còn nhìn ngu như bị gout thế kia?". Scottish liền đáp rằng nó nghe danh Orge Magi là một thầy phù thủy cực kì cao tay, nên nó quyết định đến đây để được chiêm ngưỡng phép thuật biến hình của ông ấy. Ngay lập tức, Orge Magi vui vẻ chấp thuận lời thỉnh cầu này.
Ban đầu, mèo giả vờ đăm chiêu phán rằng con voi có lẽ quá khó chăng. Ogre Magi thấy thế thì đắc chí cười bảo: "Gì chứ, cái đó tui làm tốt!
:|". Ông ta liền búng tay và biến thành một con voi, mập đụyt không thua gì Scottish
<(")
Tỏ ra không thấy ấn tượng lắm, mều péo vuốt râu, đòi lão orge phải biết biến thành sư tử thì mới tài. Vừa dứt lời thì đứng trước mặt Scottich đã là chúa sơn lâm oai vệ.
Lần này, Scottish tròn mắt thán phục: "Thật không thể tin nổi! Cơ mà khó hơn nữa đi. Con chuột nhắ... Mà thôi, kiếp này coi như bỏ. Cả đời ông méo làm được đâu, ̶c̶̶ó̶ ̶B̶̶á̶̶c̶̶h̶ ̶R̶̶â̶̶u̶ ̶c̶̶h̶̶ứ̶̶n̶̶g̶ ̶g̶̶i̶̶á̶̶m̶̶!̶ ".
Nghe vậy, Orge Magi đỏ bừng cả mặt: "Cái đó thì khó đếch gì?!"
"Méo tin!"
"Tôi đã lừa anh em bao giờ chưa?!" - Nói xong, Orge Magi niệm phép, lập tức hóa thành một chú chuột nhắt nhỏ nhắn xinh xắn nhảy múa tung tăng: "Úi xời ơi, dễ vãi loz! Chẳng qua anh mày không thích thể hiện thôi, chứ mấy cái trò oắt con này đáng tuổi gì! Thấy sao hả đồ mều péo ngốk nghếk?
:V"
Lúc này, Scottish bỗng sầm mặt lại: "Đ*T. MẸ. MÀY. THÍCH. CÀ. KHỊA. KHÔNG?". Và thế là chẳng để Orrge Magi đáng thương kịp phân bua gì, mều péo ngốk nghếk tóm gọn con chuột còn đang "bối rối vl" lên bỏ vào mồm nhai bỏm bẻm.
RIP Orge Magi (753 TCN - CMT8 1945)
:'(
Trong lúc đó, nhà vua cùng tên hầu tước giả mạo vẫn đang rong ruổi trên con đường quê xanh thướt tha và đầy nắng...
Tới một cánh đồng cỏ rộng mênh mông, ngài tò mò hỏi: "Cánh đồng cỏ này của ai đấy?". Theo lời mều péo ngốk nghếk dặn, tất cả người làm đồng đều trả lời: "Tâu đức vua, cánh đồng của anh tôi, hầu tước xứ Carabas đấy!".
"Anh bạn có nhiều em nhỉ? Mà đồng cỏ đẹp quá..."
"Bệ hạ quá khen, tình nghĩa anh em chắc có bền lâu..."
Một lúc sau, đoàn người dừng lại trước một cánh đồng lúa mạch bát ngát. Đức vua lại hỏi: "Thế đồng lúa mạch của ai đây?". Lại thêm những tiếng đáp đồng thanh: "Tâu bệ hạ, của anh tôi, ngài hầu tước xứ Carabas đấy!". Không nén nổi ngạc nhiên, đức vua thốt lên: "Đúng là người anh trai quốc dân. Mà cánh đồng lúa mạch tốt ghê!"
"Do liêm sỉ của thần cao ấy mà bệ hạ
"
"..."
Tới khu rừng, đức vua lại hỏi: "Rừng của ai..."
"Đm hỏi lằm hỏi lốn, đừng có tưởng là vua thì bọn bố không chửi cho sml nhé!"
"Rồi rồi, của anh các ông, hầu tước xứ Carabas chứ gì?"
"Biết của anh tôi rồi còn hỏi..."
"-_______-"
Sự bất ngờ của đức vua cứ thế mà tăng dần lên theo cấp số nhân. Còn chính ngài hầu tước cũng ngỡ ngàng vì mình lấy đếu đâu ra lắm thứ như vậy. Nhưng dường như việc được đi cùng công chúa đã khiến chung-tình phọt ngược lên sọ, nên anh chàng cũng chẳng buồn thắc mắc làm gì.
Đám cứ đi...
Tới trước cung điện, họ thấy mều péo ngốk nghếk đã đứng đợi sẵn nơi bậc thềm. Khi xe vừa đỗ, Scottish kính cẩn mở cửa và dõng dạc hô: "Tâu bệ hạ, đội ơn muôn lần bệ hạ đã tới hang... à nhầm, lâu đài của anh tôi, hầu tước xứ Carabas. Điều đó là một vinh hạnh suốt đời cho anh tôi, cũng với như tôi và toàn thể những người em khác của anh ấy vậy."
Đức vua xuống xe, không khỏi sững sờ trước tòa dinh thự còn lộng lẫy, to hơn và đẹp hơn cả cung điện của ngài. Về phần mình, hầu tước dẫn công chúa lên căn phòng tiếp tân sáng loáng, óng ánh bởi vàng ngọc châu báu và bắt đầu màn lấy le thường thấy...
Tối hôm đó, hầu tước xứ Carabas đính hôn với công chúa ngay tại cung điện, còn mều péo ngốk nghếk thì được ban thưởng hậu hĩnh, thảnh thơi tận hưởng cuộc sống bắt chuột cho vui qua ngày. Mọi người hạnh fúck mãi mãi về sau... Chí ít là cho đến khi chồng của công túa ngủ trong rừng kéo quân qua và làm cỏ cả vương quốc
<(")
(Hết)
Chẳng mất mấy thời gian, Scottish đã tìm thấy lâu đài. Nó đủng đỉnh gõ cửa và một con orge già bước ra. Thấy mều péo, Orge Magi không khỏi ngạc nhiên: "Sao lại có con mèo đã mập đuỵt lại còn nhìn ngu như bị gout thế kia?". Scottish liền đáp rằng nó nghe danh Orge Magi là một thầy phù thủy cực kì cao tay, nên nó quyết định đến đây để được chiêm ngưỡng phép thuật biến hình của ông ấy. Ngay lập tức, Orge Magi vui vẻ chấp thuận lời thỉnh cầu này.
Ban đầu, mèo giả vờ đăm chiêu phán rằng con voi có lẽ quá khó chăng. Ogre Magi thấy thế thì đắc chí cười bảo: "Gì chứ, cái đó tui làm tốt!
Tỏ ra không thấy ấn tượng lắm, mều péo vuốt râu, đòi lão orge phải biết biến thành sư tử thì mới tài. Vừa dứt lời thì đứng trước mặt Scottich đã là chúa sơn lâm oai vệ.
Lần này, Scottish tròn mắt thán phục: "Thật không thể tin nổi! Cơ mà khó hơn nữa đi. Con chuột nhắ... Mà thôi, kiếp này coi như bỏ. Cả đời ông méo làm được đâu, ̶c̶̶ó̶ ̶B̶̶á̶̶c̶̶h̶ ̶R̶̶â̶̶u̶ ̶c̶̶h̶̶ứ̶̶n̶̶g̶ ̶g̶̶i̶̶á̶̶m̶̶!̶ ".
Nghe vậy, Orge Magi đỏ bừng cả mặt: "Cái đó thì khó đếch gì?!"
"Méo tin!"
"Tôi đã lừa anh em bao giờ chưa?!" - Nói xong, Orge Magi niệm phép, lập tức hóa thành một chú chuột nhắt nhỏ nhắn xinh xắn nhảy múa tung tăng: "Úi xời ơi, dễ vãi loz! Chẳng qua anh mày không thích thể hiện thôi, chứ mấy cái trò oắt con này đáng tuổi gì! Thấy sao hả đồ mều péo ngốk nghếk?
Lúc này, Scottish bỗng sầm mặt lại: "Đ*T. MẸ. MÀY. THÍCH. CÀ. KHỊA. KHÔNG?". Và thế là chẳng để Orrge Magi đáng thương kịp phân bua gì, mều péo ngốk nghếk tóm gọn con chuột còn đang "bối rối vl" lên bỏ vào mồm nhai bỏm bẻm.
RIP Orge Magi (753 TCN - CMT8 1945)
Trong lúc đó, nhà vua cùng tên hầu tước giả mạo vẫn đang rong ruổi trên con đường quê xanh thướt tha và đầy nắng...
Tới một cánh đồng cỏ rộng mênh mông, ngài tò mò hỏi: "Cánh đồng cỏ này của ai đấy?". Theo lời mều péo ngốk nghếk dặn, tất cả người làm đồng đều trả lời: "Tâu đức vua, cánh đồng của anh tôi, hầu tước xứ Carabas đấy!".
"Anh bạn có nhiều em nhỉ? Mà đồng cỏ đẹp quá..."
"Bệ hạ quá khen, tình nghĩa anh em chắc có bền lâu..."
Một lúc sau, đoàn người dừng lại trước một cánh đồng lúa mạch bát ngát. Đức vua lại hỏi: "Thế đồng lúa mạch của ai đây?". Lại thêm những tiếng đáp đồng thanh: "Tâu bệ hạ, của anh tôi, ngài hầu tước xứ Carabas đấy!". Không nén nổi ngạc nhiên, đức vua thốt lên: "Đúng là người anh trai quốc dân. Mà cánh đồng lúa mạch tốt ghê!"
"Do liêm sỉ của thần cao ấy mà bệ hạ
"..."
Tới khu rừng, đức vua lại hỏi: "Rừng của ai..."
"Đm hỏi lằm hỏi lốn, đừng có tưởng là vua thì bọn bố không chửi cho sml nhé!"
"Rồi rồi, của anh các ông, hầu tước xứ Carabas chứ gì?"
"Biết của anh tôi rồi còn hỏi..."
"-_______-"
Sự bất ngờ của đức vua cứ thế mà tăng dần lên theo cấp số nhân. Còn chính ngài hầu tước cũng ngỡ ngàng vì mình lấy đếu đâu ra lắm thứ như vậy. Nhưng dường như việc được đi cùng công chúa đã khiến chung-tình phọt ngược lên sọ, nên anh chàng cũng chẳng buồn thắc mắc làm gì.
Đám cứ đi...
Tới trước cung điện, họ thấy mều péo ngốk nghếk đã đứng đợi sẵn nơi bậc thềm. Khi xe vừa đỗ, Scottish kính cẩn mở cửa và dõng dạc hô: "Tâu bệ hạ, đội ơn muôn lần bệ hạ đã tới hang... à nhầm, lâu đài của anh tôi, hầu tước xứ Carabas. Điều đó là một vinh hạnh suốt đời cho anh tôi, cũng với như tôi và toàn thể những người em khác của anh ấy vậy."
Đức vua xuống xe, không khỏi sững sờ trước tòa dinh thự còn lộng lẫy, to hơn và đẹp hơn cả cung điện của ngài. Về phần mình, hầu tước dẫn công chúa lên căn phòng tiếp tân sáng loáng, óng ánh bởi vàng ngọc châu báu và bắt đầu màn lấy le thường thấy...
Tối hôm đó, hầu tước xứ Carabas đính hôn với công chúa ngay tại cung điện, còn mều péo ngốk nghếk thì được ban thưởng hậu hĩnh, thảnh thơi tận hưởng cuộc sống bắt chuột cho vui qua ngày. Mọi người hạnh fúck mãi mãi về sau... Chí ít là cho đến khi chồng của công túa ngủ trong rừng kéo quân qua và làm cỏ cả vương quốc
(Hết)