-
CHÚ MÈO ĐI HIA (P.1)
(Hay là câu truyện về con mều péo ngốk nghếk)
Ngày xửa ngày xưa, có một bác thợ xay già có 3 thằng con ăn hại như nhau. Trước khi mất, ông căn dặn với chúng rằng: " ̶N̶̶h̶̶ờ̶ ̶ơ̶̶n̶ ̶B̶̶á̶̶c̶̶h̶ ̶R̶̶â̶̶u̶ , nhà ta giờ đây chẳng còn cái đếch mịa gì. Một cái cối xay gió, một con lừa và một con mều péo ngốk nghếk, đó là tất cả may mắn sót lại . Mấy đứa chúng bay chia nhau thế nào thì chia, mà nhớ tránh xa lũ loz bet bủng nghe chưa! Khụ khụ... Hasag... Sorye ge ton!!!".
Trăn trối vừa xong thì bùm một cái, ông ấy bay cmn màu. Trước hạnh phúc của một tang gia, người anh cả xí cái cối xay gió, người anh thứ thó luôn con lừa còn anh con út sau một hồi lâu khóc nhè ăn vạ bất thành thì đành phải nhận lấy con mều péo ngốk nghếk (mà chúng ta có thể tạm gọi là là Scottish).
Anh con út buồn lắm, mèo đã béo lại còn nhìn ngu vcl như thể bị gout. Chắc mẩm cùng lắm là được thêm đôi găng tay da với bữa nhậu no nê trước khi chết đói, anh toan đè con mèo ra làm thịt. Nhưng bỗng dưng Scottish kêu lên với anh: "Kìa sen, sao táo tợn vậy em? Sen có muốn đổi đời không? Có khát vọng làm giàu không?...". Chàng trai ngạc nhiên lắm, kiểu như: "WTF? Mèo đếu gì mà biết nói thế này? Đm lão Darwin lại xạo loz thuyết tiến hóa rồi
:|"
Và chẳng hiểu thế bất nào mà sau một hồi, anh con út lại đi tin con mều péo ngốk nghếk sái cổ, làm ngay cho nó một đôi hia và biếu nó một bao lúa mạch.
Thế là Scottish xỏ hia, vác bao lúa lên rồi hý hửng cuốc bộ vào rừng. Nó định đi bắt gà gô. Số là lúc đó đức vua rất thèm thịt gà gô, nhưng cả vương quốc không ai bắt nổi vì loại chim này chúng lẩn trốn quá giỏi. Nhưng vì con mều péo ngốk nghếk, dù béo, ngốc ngếch thậm chí là có thể bị gout, nhưng vẫn là mèo nên chỉ một thời gian ngắn là nó đã bắt được đầy bao.
Cảm thấy đã khá nhiều rồi, mèo liền đem chỗ gà gô ấy vào cung và đòi dâng thẳng lên cho đức vua. Cũng lại chẳng hiểu vì sao mà đám lính canh không hùa nhau xiên chết cái thứ loz gout mập đuỵt quái dị kia ngay và luôn, mà lại vui vẻ dẫn nó vào cung điện, đến bên ngai vàng.
PS: Đã mèo lại còn biết nói, thời đấy không bị nghi là phù thủy tà ma rồi thiêu sống mới là lạ
<(")
Mới đầu, đức vua ngạc nhiên lắm kiểu như: "CLGT? Mòe đã béo lại còn nhìn ngu như thể bị gout thế này? Chắc mày lại chén nhiều thịt chó quá phải không cưng?". Nhưng rồi, ngài rất hài lòng khi thấy chỗ thịt gà gô ngon lành. Ông trò chuyện và hứa sẽ hậu thưởng cho mều péo ngốk nghếk. Được thể, mều péo ngốk nghếk liền pr bẩn luôn cho anh con út, bằng một cái tên gì gì đó thật dài và xàm loz do nó bịa ra. Mèo nói rằng chính vị hầu tước xứ Carabas ấy đã lệnh nó dâng gà gô cho Đức Vua.
Đến đây, đức vua cảm thấy vô cùng thú vị và khen ngợi vị hầu-tước-còn-méo-có-thật hết lời. Ông ta còn tặng lại cho mều péo ngốk nghếk và chủ nhân nó cả một thùng vàng. Thế là mèo béo đem thùng vàng về cho con sen đang đợi ở nhà...
Quá vui mừng về số gia tài mới có, anh con út chẳng còn bụng dạ nào mà hỏi xem tại sao lại có những chuyện như vậy. Trong đầu anh hiện lên viễn cảnh làm giàu không khó, 1 thận ăn 3 thận, đồn như lời thiên hạ vẫn bàn. Còn Scottish thì vừa tháo hia vừa kể lại đầu đuôi câu chuyện cho sen nghe, rồi tiếp tục bày kế: "Thức tỉnh đi thằng đần, tránh xa bet bủng ra không thì có ngày chuyển hộ khẩu đến bờ đê mà hóng gió đấy. Mai trẫm lại đi rửa tiền tiếp, sen nhớ học cho ra dáng quý'ss tộc'ss dần đi là vừa."
Và thời gian như chó chạy ngoài đồng, ngày nào mều péo ngốk nghếk cũng vào dâng gà gô và tranh thủ tẩy não nhà vua, dần dần được yêu quí như cận thần tin cẩn, ra vào cung cấm không bị hỏi xét, tha hồ tung tăng khắp nơi. Còn anh con út thì ngày nào cũng chỉ việc ngồi nhà đếm tiền, đúng là làm giàu không khó khi đã có mều péo ngốk nghếk giúp đỡ một tay...
(Còn tiếp...)
Ngày xửa ngày xưa, có một bác thợ xay già có 3 thằng con ăn hại như nhau. Trước khi mất, ông căn dặn với chúng rằng: " ̶N̶̶h̶̶ờ̶ ̶ơ̶̶n̶ ̶B̶̶á̶̶c̶̶h̶ ̶R̶̶â̶̶u̶ , nhà ta giờ đây chẳng còn cái đếch mịa gì. Một cái cối xay gió, một con lừa và một con mều péo ngốk nghếk, đó là tất cả may mắn sót lại . Mấy đứa chúng bay chia nhau thế nào thì chia, mà nhớ tránh xa lũ loz bet bủng nghe chưa! Khụ khụ... Hasag... Sorye ge ton!!!".
Trăn trối vừa xong thì bùm một cái, ông ấy bay cmn màu. Trước hạnh phúc của một tang gia, người anh cả xí cái cối xay gió, người anh thứ thó luôn con lừa còn anh con út sau một hồi lâu khóc nhè ăn vạ bất thành thì đành phải nhận lấy con mều péo ngốk nghếk (mà chúng ta có thể tạm gọi là là Scottish).
Anh con út buồn lắm, mèo đã béo lại còn nhìn ngu vcl như thể bị gout. Chắc mẩm cùng lắm là được thêm đôi găng tay da với bữa nhậu no nê trước khi chết đói, anh toan đè con mèo ra làm thịt. Nhưng bỗng dưng Scottish kêu lên với anh: "Kìa sen, sao táo tợn vậy em? Sen có muốn đổi đời không? Có khát vọng làm giàu không?...". Chàng trai ngạc nhiên lắm, kiểu như: "WTF? Mèo đếu gì mà biết nói thế này? Đm lão Darwin lại xạo loz thuyết tiến hóa rồi
Và chẳng hiểu thế bất nào mà sau một hồi, anh con út lại đi tin con mều péo ngốk nghếk sái cổ, làm ngay cho nó một đôi hia và biếu nó một bao lúa mạch.
Thế là Scottish xỏ hia, vác bao lúa lên rồi hý hửng cuốc bộ vào rừng. Nó định đi bắt gà gô. Số là lúc đó đức vua rất thèm thịt gà gô, nhưng cả vương quốc không ai bắt nổi vì loại chim này chúng lẩn trốn quá giỏi. Nhưng vì con mều péo ngốk nghếk, dù béo, ngốc ngếch thậm chí là có thể bị gout, nhưng vẫn là mèo nên chỉ một thời gian ngắn là nó đã bắt được đầy bao.
Cảm thấy đã khá nhiều rồi, mèo liền đem chỗ gà gô ấy vào cung và đòi dâng thẳng lên cho đức vua. Cũng lại chẳng hiểu vì sao mà đám lính canh không hùa nhau xiên chết cái thứ loz gout mập đuỵt quái dị kia ngay và luôn, mà lại vui vẻ dẫn nó vào cung điện, đến bên ngai vàng.
PS: Đã mèo lại còn biết nói, thời đấy không bị nghi là phù thủy tà ma rồi thiêu sống mới là lạ
Mới đầu, đức vua ngạc nhiên lắm kiểu như: "CLGT? Mòe đã béo lại còn nhìn ngu như thể bị gout thế này? Chắc mày lại chén nhiều thịt chó quá phải không cưng?". Nhưng rồi, ngài rất hài lòng khi thấy chỗ thịt gà gô ngon lành. Ông trò chuyện và hứa sẽ hậu thưởng cho mều péo ngốk nghếk. Được thể, mều péo ngốk nghếk liền pr bẩn luôn cho anh con út, bằng một cái tên gì gì đó thật dài và xàm loz do nó bịa ra. Mèo nói rằng chính vị hầu tước xứ Carabas ấy đã lệnh nó dâng gà gô cho Đức Vua.
Đến đây, đức vua cảm thấy vô cùng thú vị và khen ngợi vị hầu-tước-còn-méo-có-thật hết lời. Ông ta còn tặng lại cho mều péo ngốk nghếk và chủ nhân nó cả một thùng vàng. Thế là mèo béo đem thùng vàng về cho con sen đang đợi ở nhà...
Quá vui mừng về số gia tài mới có, anh con út chẳng còn bụng dạ nào mà hỏi xem tại sao lại có những chuyện như vậy. Trong đầu anh hiện lên viễn cảnh làm giàu không khó, 1 thận ăn 3 thận, đồn như lời thiên hạ vẫn bàn. Còn Scottish thì vừa tháo hia vừa kể lại đầu đuôi câu chuyện cho sen nghe, rồi tiếp tục bày kế: "Thức tỉnh đi thằng đần, tránh xa bet bủng ra không thì có ngày chuyển hộ khẩu đến bờ đê mà hóng gió đấy. Mai trẫm lại đi rửa tiền tiếp, sen nhớ học cho ra dáng quý'ss tộc'ss dần đi là vừa."
Và thời gian như chó chạy ngoài đồng, ngày nào mều péo ngốk nghếk cũng vào dâng gà gô và tranh thủ tẩy não nhà vua, dần dần được yêu quí như cận thần tin cẩn, ra vào cung cấm không bị hỏi xét, tha hồ tung tăng khắp nơi. Còn anh con út thì ngày nào cũng chỉ việc ngồi nhà đếm tiền, đúng là làm giàu không khó khi đã có mều péo ngốk nghếk giúp đỡ một tay...
(Còn tiếp...)