Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 632
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chương 632:
Lâm Kiều Thư cùng Tần Vũ Phong cách xa một tháng, nhưng dường như dài cả một thế hệ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai người họ đã trải qua quá nhiều chuyện rồi.
Cô chơi vơi giữa sự sống và cái chết, những thăng trầm chồng chất nhau kéo đến, trái tim từ đầu đến cuối luôn luôn căng thẳng, không hề được nghỉ ngơi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nếu Tần Vũ Phong chỉ đến chậm vài phút nữa thôi, cô liền bị Tần Thiên Lâm khi dễ rồi.
Lại thêm việc mắt cô không thể nhìn thấy, nơi đôi mắt cô chạm đến, tất cả đều tối đen và mù mịt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Làm sao có thể dùng lời nói để miêu tả được nỗi sợ hãi vô định được?
Bây giờ, sau khi đã vất vả thoát khỏi tình cảnh khó khăn, hai mắt lại được nhìn thấy ánh sáng một lần nữa, Lâm Kiều Như đương nhiên khó thể nào kiềm chế được cảm xúc, mà trở nên vô cùng kích động.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Sao em không khóc cho được cơ chứ?”
Giọng nói của Lâm Kiều Như mang theo vài phần nũng nịu: “Khoảng thời gian này, em cái gì cũng không nhìn thấy, anh không biết em có bao nhiêu phần sợ hãi đâu!” Tần Vũ Phong nghe ra Lâm Kiều Như đang nũng nịu, liền cảm thấy thoải mái: “Ngốc, sao anh có thể lờ em được?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Em không biết, trong suốt khoảng thời gian này, anh luôn rất nhớ em..”
Lâm Kiều Như nghe Tần Vũ Phong khao khát nói như vẫy liền có suy nghĩ, khuôn mặt của cô ửng đỏ. Cuối cùng cô mới nhận ra việc mình nhào vào lòng Tần Vũ Phong không cẩn thận đến thế nào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng giờ phút này Lâm Kiều Như đầu thể nào lo lắng những thứ như thế nữa?
Lại nói, cô cũng không nỡ rời đi khỏi cơ thể ấm từ anh, một cảm giác an toàn ấm áp.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai người cứ thế nói chuyện với nhau, xung quanh không khí ngập sự dịu dàng.
Các trợ lý và y tá đã tinh ý nhận ra, đã sớm rời đi lúc Tân Vũ Phong mở gạc cho Lâm Kiều Như.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Kiều Như cảm nhận được nhiệt độ lòng ngực Tân Vũ Phong, bỗng nhiên cảm giác có gì đó không hợp lí, cô cũng không tham lam ôm chặt anh thêm nữa, liền ngẩng đầu lên, tỏ vẻ lạ lùng.
Tần Vũ Phong… Lâm Kiều Như do dự nói: “Tại sao em có cảm giác mình không giống lúc trước?” “Có cái gì không giống?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tinh thần Tân Vũ Phong liền căng thẳng.
Lần phẫu thuật này của Lâm Kiều Như cũng không tính là quá nguy hiểm. Thế nhưng nhiều ngày nay cô gặp áp lực nhiều như vậy, khó tránh khỏi việc để lại di chứng, vì thế quá trình phẫu thuật cũng khó lên nhiều lần.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tần Vũ Phong lại sự cố sẽ có chuyện gì.
“Em cảm thấy.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Kiều Như cắn cô và cảm nhận cẩn thận: “Em cảm thấy bây giờ mắt mình rất sáng, dường như lại có thể nhìn xa hơn lúc trước. Hay thậm chí em có thể nghe được tiếng những con ve đang kêu ngoài kia”
“Đó có phải hay là ảo giác của em?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Kiều Như nghiêng đầu, mở to mắt nhìn.
Lâm Kiều Như chợt nhận ra điều gì. May lúc cô vừa nhớ cái gì đó, cô liền ôm láy tần Vũ Phong, sức lực cũng không hế nhỏ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc đó tần Vũ Phong chỉ nghĩ lâm Kiều Như quá phấn khích.
Nghĩ đến chuyện này, Tần Vũ Phong nhíu mày mở miệng nói: ” Kiều Như, bây giờ em cũng hết sức lực, đánh anh một cái xem!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Hả?”
Lâm Kiều Như kinh ngạc: “Đánh anh, không!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô cắn môi, nhất định từ chối. Tần Vũ Phong bất đắc dĩ cười cười.
“em nghe lời đi, đánh một cái cũng không thể làm hại anh đâu, cũng sẽ không làm em bị thương.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Vậy được.”
Lâm Kiều Như đưa nắm tay lên, lấy sức. Cô dường như cảm nhận được sức mạnh toàn bộ cơ thể, dường như đang theo ý cô mà hoạt động, toàn bộ tập trung vào nắm đấm vươn ra!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Kiều như đột nhiên không kiểm soát được sức lực, đánh vào ngực Tần Vũ Phong.
Đôi bàn tay như phấn của cô chạm đến ngực Tần Vũ Phong. Tưởng chừng là mèo con gãi ngứa nhẹ nhàng nhưng lại trực tiếp đánh vỡ nút áo trên ngực Tân Vũ Phong.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cúc áo sơ mi của Tần Vũ Phong bị rơi ra bên ngoài, lộ rõ cơ thể mạnh mẽ của anh.
Màu da nâu, phủ đầy nhiều vết sẹo lớn nhỏ nặng nhẹ khác nhau, song không làm cho người ta thấy xấu xí mà còn thêm chút phần nam tính cho Tần Vũ Phong.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Kiều Như vô thức nuốt ngụm nước bọt. Sau đó “a” một tiếng rồi thẹn thùng che mặt, khuôn mặt xinh đẹp ửng lên đôi má | hồng hào.
“Chuyện… chuyện gì vừa xảy ra thế?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
------
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88!
**********
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chương 632:
Lâm Kiều Thư cùng Tần Vũ Phong cách xa một tháng, nhưng dường như dài cả một thế hệ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai người họ đã trải qua quá nhiều chuyện rồi.
Cô chơi vơi giữa sự sống và cái chết, những thăng trầm chồng chất nhau kéo đến, trái tim từ đầu đến cuối luôn luôn căng thẳng, không hề được nghỉ ngơi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nếu Tần Vũ Phong chỉ đến chậm vài phút nữa thôi, cô liền bị Tần Thiên Lâm khi dễ rồi.
Lại thêm việc mắt cô không thể nhìn thấy, nơi đôi mắt cô chạm đến, tất cả đều tối đen và mù mịt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Làm sao có thể dùng lời nói để miêu tả được nỗi sợ hãi vô định được?
Bây giờ, sau khi đã vất vả thoát khỏi tình cảnh khó khăn, hai mắt lại được nhìn thấy ánh sáng một lần nữa, Lâm Kiều Như đương nhiên khó thể nào kiềm chế được cảm xúc, mà trở nên vô cùng kích động.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Sao em không khóc cho được cơ chứ?”
Giọng nói của Lâm Kiều Như mang theo vài phần nũng nịu: “Khoảng thời gian này, em cái gì cũng không nhìn thấy, anh không biết em có bao nhiêu phần sợ hãi đâu!” Tần Vũ Phong nghe ra Lâm Kiều Như đang nũng nịu, liền cảm thấy thoải mái: “Ngốc, sao anh có thể lờ em được?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Em không biết, trong suốt khoảng thời gian này, anh luôn rất nhớ em..”
Lâm Kiều Như nghe Tần Vũ Phong khao khát nói như vẫy liền có suy nghĩ, khuôn mặt của cô ửng đỏ. Cuối cùng cô mới nhận ra việc mình nhào vào lòng Tần Vũ Phong không cẩn thận đến thế nào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng giờ phút này Lâm Kiều Như đầu thể nào lo lắng những thứ như thế nữa?
Lại nói, cô cũng không nỡ rời đi khỏi cơ thể ấm từ anh, một cảm giác an toàn ấm áp.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai người cứ thế nói chuyện với nhau, xung quanh không khí ngập sự dịu dàng.
Các trợ lý và y tá đã tinh ý nhận ra, đã sớm rời đi lúc Tân Vũ Phong mở gạc cho Lâm Kiều Như.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Kiều Như cảm nhận được nhiệt độ lòng ngực Tân Vũ Phong, bỗng nhiên cảm giác có gì đó không hợp lí, cô cũng không tham lam ôm chặt anh thêm nữa, liền ngẩng đầu lên, tỏ vẻ lạ lùng.
Tần Vũ Phong… Lâm Kiều Như do dự nói: “Tại sao em có cảm giác mình không giống lúc trước?” “Có cái gì không giống?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tinh thần Tân Vũ Phong liền căng thẳng.
Lần phẫu thuật này của Lâm Kiều Như cũng không tính là quá nguy hiểm. Thế nhưng nhiều ngày nay cô gặp áp lực nhiều như vậy, khó tránh khỏi việc để lại di chứng, vì thế quá trình phẫu thuật cũng khó lên nhiều lần.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tần Vũ Phong lại sự cố sẽ có chuyện gì.
“Em cảm thấy.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Kiều Như cắn cô và cảm nhận cẩn thận: “Em cảm thấy bây giờ mắt mình rất sáng, dường như lại có thể nhìn xa hơn lúc trước. Hay thậm chí em có thể nghe được tiếng những con ve đang kêu ngoài kia”
“Đó có phải hay là ảo giác của em?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Kiều Như nghiêng đầu, mở to mắt nhìn.
Lâm Kiều Như chợt nhận ra điều gì. May lúc cô vừa nhớ cái gì đó, cô liền ôm láy tần Vũ Phong, sức lực cũng không hế nhỏ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc đó tần Vũ Phong chỉ nghĩ lâm Kiều Như quá phấn khích.
Nghĩ đến chuyện này, Tần Vũ Phong nhíu mày mở miệng nói: ” Kiều Như, bây giờ em cũng hết sức lực, đánh anh một cái xem!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Hả?”
Lâm Kiều Như kinh ngạc: “Đánh anh, không!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô cắn môi, nhất định từ chối. Tần Vũ Phong bất đắc dĩ cười cười.
“em nghe lời đi, đánh một cái cũng không thể làm hại anh đâu, cũng sẽ không làm em bị thương.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Vậy được.”
Lâm Kiều Như đưa nắm tay lên, lấy sức. Cô dường như cảm nhận được sức mạnh toàn bộ cơ thể, dường như đang theo ý cô mà hoạt động, toàn bộ tập trung vào nắm đấm vươn ra!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Kiều như đột nhiên không kiểm soát được sức lực, đánh vào ngực Tần Vũ Phong.
Đôi bàn tay như phấn của cô chạm đến ngực Tần Vũ Phong. Tưởng chừng là mèo con gãi ngứa nhẹ nhàng nhưng lại trực tiếp đánh vỡ nút áo trên ngực Tân Vũ Phong.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cúc áo sơ mi của Tần Vũ Phong bị rơi ra bên ngoài, lộ rõ cơ thể mạnh mẽ của anh.
Màu da nâu, phủ đầy nhiều vết sẹo lớn nhỏ nặng nhẹ khác nhau, song không làm cho người ta thấy xấu xí mà còn thêm chút phần nam tính cho Tần Vũ Phong.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Kiều Như vô thức nuốt ngụm nước bọt. Sau đó “a” một tiếng rồi thẹn thùng che mặt, khuôn mặt xinh đẹp ửng lên đôi má | hồng hào.
“Chuyện… chuyện gì vừa xảy ra thế?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
------
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88!