Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1955
Chương 1955
Mặc dù đối phương không nói gì, nhưng mà đang cúi đầu xem tài liệu thì cũng đã tỏa ra một luồng khí thế vô hình từ trên người anh. khiến cho người khác tuyệt đối không dám tùy ý xúc phạm. Người như vậy thì ít nhiều cũng làm các tiếp viên trên máy bay có chút sợ sệt, căn bản là cũng không có ai dám tùy tiện đến gần.
Điều may mắn là.
May mắn là người cần phải đặc biệt chú ý đó cả quãng đường đi cũng vô cùng bình yên, xem xong tài liệu thì đi ra nhà vệ sinh, sau đó quay lại ngủ một mạch ở trên ghế.
Như vậy làm cho những nhân viên đặc thù cũng tạm yên ổn lại được một chút, thật sự làm cho phi hành đoàn cũng thấy yên tâm.
Còn nhớ lần trước nhân viên đặc thù gặp phải một vị khách đặc biệt cần chú ý
Mấy vài tiếp viên hàng không không nhịn được rùng mình một cái
Mà giờ phút này Tần Vũ Phong đang nhắm mắt nghỉ ngơi, anh có hành động như thế nào thì những nhân viên đó chắc chắn không thể nào biết được.
Anh đã thuộc kỹ tất cả các chi tiết của tài liệu kia, bảo đảm mình sẽ không bị vạch trần.
Mặc dù Tần Vũ Phong cảm thấy sau khi bị vạch trần sẽ không có kết quả xui xẻo cho lắm, nhưng ít nhất là anh cũng không sợ.
Coi như nước Mễ có thật sự cầm bom nguyên tử ra đối phó với anh, Tần Vũ Phong cũng không cảm thấy sợ hãi. Nhưng sau khi trải qua với một bọn người Ma Môn kia, Tần Vũ Phong phát hiện ra là có một thân phận dự bị để sử dụng vẫn là tốt hơn không có.
Nếu như ban đầu anh dùng cái tên Thiên Vũ chiến thần đó xông vào Ma Môn, chỉ sợ là ba bước sẽ có một cuộc chiến nhỏ, năm bước sẽ có một cuộc chiến lớn.
Vì vậy Tần Vũ Phong cũng vô cùng ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp thân phận của Tiêu Mặc Chiến, cũng ra sức phối hợp nhận lấy.
Tần Vũ Phong ở trên máy bay vừa chợp mắt lại vừa cảnh giác.
Lúc anh lên đường từ Đại Hạ đi thì khi đó đang là buổi sáng, bởi vì sự chênh lệch múi giờ cùng với các nguyên nhân của các loại thời gian bay, thời điểm anh đến Mễ vẫn là ban ngày.
Sau khi Tần Vũ Phong vừa bước xuống máy bay, nhìn thoáng qua thì đã thấy được người của Lông Môn tới đón anh.
Ngược lại không phải là Tần Vũ Phong có ánh mắt sắc bén như thế nào, mà thật sự là đối phương quá chói mắt.
Bảy tám người tráng hán mặc trang phục mà đen, giơ một cái bảng to lên: “Hoan nghênh cậu chủ Tần Vũ Phong đến làm khách
Long Môn.”
Tần Vũ Phong không nhịn được khẽ chửi ra một câu thô tục, sau đó cúi đầu đi nhanh về phía trước mấy người tráng hán mặc đồ tây: “Mẹ ơi, được rồi được rồi, tôi chính là Tần Vũ Phong, các người mau chóng thu lại cái đó đi!”
Mấy tên tráng hán nhìn Tần Vũ Phong một cái, bất kể là thân hình cao lớn hay gương mặt của anh ta, nhìn cũng khá là giống với ảnh chụp của cô chủ gửi tới.
Các tráng hán nhìn nhau một cái rồi lúc này mới rối rít cất tấm biển hiệu đi.
“Xin chào cậu Tần!”
Mặc dù đối phương không nói gì, nhưng mà đang cúi đầu xem tài liệu thì cũng đã tỏa ra một luồng khí thế vô hình từ trên người anh. khiến cho người khác tuyệt đối không dám tùy ý xúc phạm. Người như vậy thì ít nhiều cũng làm các tiếp viên trên máy bay có chút sợ sệt, căn bản là cũng không có ai dám tùy tiện đến gần.
Điều may mắn là.
May mắn là người cần phải đặc biệt chú ý đó cả quãng đường đi cũng vô cùng bình yên, xem xong tài liệu thì đi ra nhà vệ sinh, sau đó quay lại ngủ một mạch ở trên ghế.
Như vậy làm cho những nhân viên đặc thù cũng tạm yên ổn lại được một chút, thật sự làm cho phi hành đoàn cũng thấy yên tâm.
Còn nhớ lần trước nhân viên đặc thù gặp phải một vị khách đặc biệt cần chú ý
Mấy vài tiếp viên hàng không không nhịn được rùng mình một cái
Mà giờ phút này Tần Vũ Phong đang nhắm mắt nghỉ ngơi, anh có hành động như thế nào thì những nhân viên đó chắc chắn không thể nào biết được.
Anh đã thuộc kỹ tất cả các chi tiết của tài liệu kia, bảo đảm mình sẽ không bị vạch trần.
Mặc dù Tần Vũ Phong cảm thấy sau khi bị vạch trần sẽ không có kết quả xui xẻo cho lắm, nhưng ít nhất là anh cũng không sợ.
Coi như nước Mễ có thật sự cầm bom nguyên tử ra đối phó với anh, Tần Vũ Phong cũng không cảm thấy sợ hãi. Nhưng sau khi trải qua với một bọn người Ma Môn kia, Tần Vũ Phong phát hiện ra là có một thân phận dự bị để sử dụng vẫn là tốt hơn không có.
Nếu như ban đầu anh dùng cái tên Thiên Vũ chiến thần đó xông vào Ma Môn, chỉ sợ là ba bước sẽ có một cuộc chiến nhỏ, năm bước sẽ có một cuộc chiến lớn.
Vì vậy Tần Vũ Phong cũng vô cùng ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp thân phận của Tiêu Mặc Chiến, cũng ra sức phối hợp nhận lấy.
Tần Vũ Phong ở trên máy bay vừa chợp mắt lại vừa cảnh giác.
Lúc anh lên đường từ Đại Hạ đi thì khi đó đang là buổi sáng, bởi vì sự chênh lệch múi giờ cùng với các nguyên nhân của các loại thời gian bay, thời điểm anh đến Mễ vẫn là ban ngày.
Sau khi Tần Vũ Phong vừa bước xuống máy bay, nhìn thoáng qua thì đã thấy được người của Lông Môn tới đón anh.
Ngược lại không phải là Tần Vũ Phong có ánh mắt sắc bén như thế nào, mà thật sự là đối phương quá chói mắt.
Bảy tám người tráng hán mặc trang phục mà đen, giơ một cái bảng to lên: “Hoan nghênh cậu chủ Tần Vũ Phong đến làm khách
Long Môn.”
Tần Vũ Phong không nhịn được khẽ chửi ra một câu thô tục, sau đó cúi đầu đi nhanh về phía trước mấy người tráng hán mặc đồ tây: “Mẹ ơi, được rồi được rồi, tôi chính là Tần Vũ Phong, các người mau chóng thu lại cái đó đi!”
Mấy tên tráng hán nhìn Tần Vũ Phong một cái, bất kể là thân hình cao lớn hay gương mặt của anh ta, nhìn cũng khá là giống với ảnh chụp của cô chủ gửi tới.
Các tráng hán nhìn nhau một cái rồi lúc này mới rối rít cất tấm biển hiệu đi.
“Xin chào cậu Tần!”