Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1767-1770
Chương 1767
Tần Vũ Phong thậm chí còn có chút không dám đi vào. Bước chân của Tần Vũ Phong từ hưng phấn, hỗn loạn, chuyển sang do dự, thong thả.
Cuối cùng thì anh cũng sắp được gặp mẹ của mình. Đã nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn cho rằng mẹ đã sớm rời khỏi thế giới này.
Khi còn nhỏ, mỗi khi nằm mơ thấy mẹ, anh sẽ luôn thức giấc vào lúc đêm khuya và không ngừng khóc lóc.
Sau đó, anh đã trở thành chiến thần trấn giữ một phương.
Nhưng mỗi lần khi hình bóng của mẹ xuất hiện từ trong giấc mơ, anh vẫn rất buồn rầu,
Mãi cho đến một lần kia, mãi cho đến khi Tần Thiên
Vương nói cho anh biết mẹ của anh không có chết. Để có cơ hội gặp lại mẹ, Tần Vũ Phong anh thà dùng mạng sống của mình để đánh đổi.
Bất luận là bao nhiêu cái giá đau thương Tần Vũ Phong đều chịu đựng, đồng thời một đường qua năm cửa chém sáu tướng xông qua đó.
Hiện tại hơi thở của mẹ càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. Tần Vũ Phong sững sờ dừng bước chân lại.
Chiến thần Thiên Vũ danh chấn một phương, lúc này cũng chỉ là một đứa trẻ xa mẹ đã lâu, bối rối lúng túng mà thôi.
Trong núi trống rỗng truyền đến một tiếng thở dài yếu “Vũ Phong, là con sao?”
Vội vàng không kịp phòng bị, thậm chí Tần Vũ Phong còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã phản ứng vượt lên trước một bước, hai hàng nước mắt trực tiếp từ trong hốc mắt rơi xuống.
Đều nói đàn ông con trai không dễ rơi lệ, nhưng Tần Vũ Phong thời khắc này chỉ sẵn lòng quay về làm đứa trẻ ở trong lòng mẹ ngày đó.
“Mẹ”
Tần Vũ Phong phát ra một tiếng hồ ngắn ngủi, rốt cuộc không hề do dự nữa mà trực tiếp vọt vào bên trong.
Thượng Quan Uyển Nhi dựa vào một góc của vách đá, sắc mặt trắng bệch, đang cố gắng nhìn về phía anh.
“Mẹ
Tần Vũ Phong lại kêu một tiếng, bịch một cái, quỳ gối trước mặt Thượng Quan Uyển Nhi.
Cuối cùng đã gặp được rồi.
Cuối cùng đã gặp được người mẹ mà anh nhớ nhung yêu thương mười năm dài đằng đẳng. Bà ấy giống y đúc như trong ký ức của anh, chưa từng thay đổi. Có lẽ gầy, có lẽ càng yếu ớt, có lẽ trở nên bị thương…
Nhưng sự dịu dàng trong mộng mảy may không chút suy giảm.
“Vũ Phong.
Thượng Quan Uyển Nhi suy yếu dựa trên vách đá, nở nụ cười với cậu con trai trước mắt.
Thật là bỡ ngỡ.
Con của mình, thì ra nó đã trưởng thành như vậy, cao như vậy, anh tuấn như vậy. Rất rõ ràng là một nam tử hán đã có thể một mình cáng đáng một phía.
Tay của nó cũng không còn giống như hồi thơ ấu, bàn tay nho nhỏ được bà dắt trong tay, có thể hoàn toàn bị bao trọn lấy.
Thắng bé trông có vẻ rất cao lớn rất anh tuấn, dáng vẻ của Tần Vũ Phong sau khi lớn lên trong tưởng tượng của bà chính là như thế này.
Dung mạo đó, cái cắm đó đều là dáng vẻ của Tần Vũ Phong sau khi lớn lên nên có.
Điều làm cho Thượng Quan Uyển Nhi vui mừng nhất chính là thằng bé vậy mà đi vào trong La Phù Sơn, vậy mà đã bổ đôi La Phù Sơn ra.
Anh bất ngờ trở thành một người đàn ông mạnh mẽ mà Thượng Quan Uyển Nhi chưa bao giờ nghĩ tới. Tần Vũ Phong một đường quỳ gối đi đến, từng bước là lệ nóng doanh tròng tiến đến trước mặt Thượng Quan Uyển Nhi.
Hai má của Thượng Quan Uyển Nhi tái nhợt gầy gò, cuối cùng cũng đã nhiễm lên sự hân hoan mà mười tám năm qua chưa từng có.
Bà nở nụ cười với Tần Vũ Phong: “Vũ Phong… Để mẹ ngắm con kỹ một chút.
Chương 1768
Tần Vũ Phong cố nén nước mắt, bản thân nhịn xuống xúc động bổ nhào vào lòng của Thượng Quan Uyển Nhi.
Hiện tại bà nhìn qua rất suy yếu, không biết có thể chịu đựng được cái ôm của mình hay không.
Người mẹ vừa dịu dàng vừa giỏi giang trong ký ức của mình thế mà lại yếu ớt như vậy.
Tần Vũ Phong gần như là dùng ánh mắt tham lam quét qua gương mặt của Thượng Quan Uyển Nhi.
Mỗi một sợi lông mi đều khắc sâu vào trong trí nhớ của mình, mỗi một hình bóng của mẹ trong mỗi giấc mơ của bản thân suốt mười tám năm qua cuối cùng đã có dung mạo.
Tần Vũ Phong run rẩy nâng bàn tay của Thượng Quan Uyển Nhi lên, bắt đầu vận chuyển nội lực vào trong cơ thể của Thượng Quan Uyển Nhi.
Cho dù Tần Vũ Phong hiện tại muốn nhìn mẹ chăm chú suốt ba ngày ba đêm để bổ sung mười tám năm bị xa cách này…. Nhưng Thượng Quan Uyển Nhi hiện tại quả thực là quá gầy yếu.
Suy yếu đến độ Tần Vũ Phong lúc nào cũng sợ hãi mẹ sẽ nhằm hai mắt lại ở trước mặt mình.
Tần Vũ Phong run rẩy hít sâu một hơi, cho dù là một cái hít vào cũng mơ hồ mang theo giọng nghẹn ngào.
“Me…”
“Ơi, Vũ Phong, mẹ ở đây mà.
Thượng Quan Uyển Nhi lại lần nữa cười với Tần Vũ Phong, vươn tay lau đi nước mắt trên mặt Tần Vũ Phong.
Xúc cảm mang theo độ ẩm của mẹ. Tần Vũ Phong nhịn không được hốc mắt lại nóng lên.
Thái độ của Thượng Quan Uyển Nhi so với Tần Vũ Phong thì ung dung hơn rất nhiều. Thấy Tần Vũ Phong lại khóc, liền cười nói: “Con nha, cũng là đàn ông đàn ang lớn thế rồi.”
“Khi còn bé cũng chưa từng thấy con khóc nhè, hiện tại cũng lớn như vậy rồi, làm sao còn khóc nhè vậy?”
Tần Vũ Phong cuối cùng kìm nén không nổi nữa, một hơi nhào vào trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi.
Anh trưởng thành vừa cao vừa lớn, khung xương của Thượng Quan Uyển Nhi lại nhỏ bé, vòng ôm của Thượng Quan Uyển Nhi thậm chí không thể hoàn toàn chứa đựng được cậu con trai đã hơn hai mươi tuổi này của mình.
Nhưng Thượng Quan Uyển Nhi vẫn giang hai cánh tay cố gắng ôm lấy bả vai của Tần Vũ Phong.
Tần Vũ Phong dụi dụi trên bả vai của mẹ, phía sau lưng rung lên từng hồi.
Thượng Quan Uyển Nhi rất nhanh liền cảm nhận được đầu vai của mình ẩm ướt một vật.
Hốc mắt của bà cũng bắt đầu cay cay.
Con trai cũng lớn như vậy rồi.
Bà đã ở đáy núi này bao nhiêu năm rồi? Mười năm?
Hai mươi năm? Trong cuộc đời của Tần Vũ Phong nhân sinh, bà vắng mặt đã lâu như vậy.
Nhiều năm như thế, trên con đường mà Tần Vũ Phong đi đã trải qua những gì?
Có phải đã chịu khổ rất nhiều không?
Thượng Quan Uyển Nhi nhớ trước khi mình bị lão tổ mang đến La Phù Sơn, Khương Phiệt dồn ép không tha, Tần Thiên Vương cũng chỉ coi thường.
Tần Vũ Phong làm sao tiếp tục sống sót được dưới tay của người đàn bà độc địa Khương Thạch Phương kia? Trên con đường này thằng bé đi tiếp như thế nào, làm sao trở thành võ giả cường đại như hôm nay?
Vũ Phong của bà chắc chắn là đã chịu quá nhiều quá nhiều uất ức, chịu quá nhiều khổ cực.
Vũ Phong không phải một đứa trẻ thích khóc. sống mũi của Thượng Quan Uyển Nhi cay cay, hốc mắt nóng hổi, từng cái từng cái vỗ về sống lưng của Tần Vũ Phong.
“Mẹ… Nhiều năm như thế, con rất nhớ mẹ.”
Giọng nói của Tần Vũ Phong vừa buồn bã vừa run rẩy, anh thậm chí cảm thấy cả đời này của mình cũng chưa từng khóc đến nhếch nhác như vậy.
Nhưng khóc ở trước mặt mẹ thì làm sao xem như là mất mặt được?
Anh chỉ là đem những chỗ khuyết, đem những oan ức lần lượt kể ra trước mặt mẹ, vừa mới gặp mặt đã nhận không được muốn kể ra hết mà thôi.
“Mẹ biết, mẹ biết hết.”
Chương 1769
Thượng Quan Uyển Nhi cũng không biết mình dùng lời nói gì mới có thể bù đắp chỗ trống giữa bà và con trai trong những năm này, mới có thể an ủi con trai trước những việc trải qua sóng to gió lớn trong những năm này.
Giờ phút này, toàn bộ ngôn ngữ đều là bất lực như thế. Bên trong hang đá u ám lạnh lẽo, một đôi mẹ con sau mười tám năm không gặp cuối cùng đã trùng phùng.
Không hề có chút lạ lẫm, nếu có chỉ là mừng rỡ, dịu dàng đến vô tận, còn có những tiếc nuối về chỗ thiếu khuyết mà mười tám năm lưu lại.
Thì ra mẹ gầy yếu như thế, nhỏ nhắn mảnh mai như thế.
Thì ra vừa bừng tỉnh, anh đã lớn như vậy. Tần Vũ Phong cuối cùng cũng đứng lên từ trong lòng của Thượng Quan Uyển Nhi, mạnh mẽ lau mặt một cái, lau sạch sẽ nước mắt trên mặt mình.
“Mẹ, con mang mẹ đi, con mang mẹ rời khỏi La Phù Sơn, con dẫn mẹ về nhà….
Tần Vũ Phong đặng nói liền nắm lấy tay của Thượng Quan Uyển Nhi.
Sau khi được bổ sung nội lực của Tần Vũ Phong, Thượng Quan Uyển Nhi bây giờ đã không suy yếu như vừa rồi nữa, hơi thở mong manh, giống như một giây sau linh hồn liền muốn trở về Tây Thiên.
Thượng Quan Uyển Nhi thuận thế được Tần Vũ Phong đỡ đứng dậy.
Nhưng mà đúng vào lúc này, một giọng nói không hài hòa chen vào.
“Hai người muốn đi đâu?”
Tần Vũ Phong và Thượng Quan Uyển Nhi đồng thời vô thức nhìn về phương hướng phát ra tiếng, một bóng người ngược ánh sáng đi đến, đi theo phía sau là mấy tên đệ tử của La Phù Sơn. Bọn chúng ngăn ở lối ra vào sơn động, ngăn chặn đường đi của hai người bọn họ. Là chưởng môn của La Phù Sơn. Tần Vũ Phong đi lên phía trước một bước, ngăn ở trước người Thượng Quan Uyển Nhi.
Bóng dáng trẻ con trong ký ức hiện tại đã cao lớn, thân hình có thể bao phủ cả người Thượng Quan Uyển Nhi.
Chưởng môn của La Phù Sơn. Lúc này đang đứng ở cửa sơn động, ngăn cản lối ra duy nhất của Tần Vũ Phong và Thượng Quan Uyển Nhi.
Sắc mặt ông lạnh lẽo, sắc mặt mấy đệ tử theo sau cũng không tốt như thế. Mặc dù chưởng môn của La Phù Sơn, có thể hiểu Tần
Vũ Phong và mẹ đã mười tám năm không gặp, thậm chí nếu ông đặt mình vào góc độ của Tần Vũ Phong mà suy nghĩ, nhất định cũng muốn đưa mẹ đi.
Nhưng đáng tiếc, có thể đặt mình vào góc độ của Tần Vũ Phong mà suy nghĩ, thì có thể suy nghĩ. Nhưng ông cũng là chưởng môn của La Phù Sơn, tuyệt đối không thể để Thượng Quan Uyển Nhi và Tần Vũ Phong cứ đi như thế.
Thượng Quan Uyển Nhi ở lại, đại trận bảo vệ núi lúc nào cũng có thể tu sửa dựng lại.
Nhưng nếu bà ấy thật sự rời đi, đại trận ngàn năm của La Phù Sơn sẽ hủy hoại trong chốc lát, thậm chí có khả năng truyền thừa ngàn năm cũng bị đứt đoạn.
Hơn nữa, không nói đến mối liên hệ giữa Thượng Quan Uyển Nhi và đại trận bảo vệ núi, một kiếm chém nứt La Phù Sơn của Tần Vũ Phong, đã ảnh hưởng rất lớn đến La Phù Sơn.
Bất luận thế nào, chưởng môn cũng không thể thả hai người trước mặt đi được.
Chưởng môn hít sâu một hơi, hai mặt nhìn chăm chăm.
Tần Vũ Phong trước mặt. Nhưng mà, Thượng Quan Uyển Nhi đi ra từ sau lưng Tần Vũ Phong.
Sắc mặt Thượng Quan Uyển Nhi trắng bệch, nhiều năm bị áp chế dưới núi, nhưng bởi vì có bổ sung linh khí, nên không làm giảm đi nhan sắc của Thượng Quan Uyển Nhi, chỉ thêm cho bà ấy vẻ đẹp yếu ớt vì bệnh.
Vẻ mặt bà ấy toát lên vẻ cầu xin: “Ông là chưởng môn hiện tại của La Phù Sơn, đúng không? Lúc ta mới đến La Phù Sơn, chúng ta hẳn là đã gặp nhau?”
Chưởng môn hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu.
Bất luận thế nào, La Phù Sơn vẫn hổ thẹn với người phụ nữ này. Điều này khiến chưởng môn không thể giận dữ với Thượng Quan Uyển Nhi.
Chương 1770
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn đôi mắt chưởng môn, tiếp tục nói: “Năm đó lão tổ của các ông cứu tôi một mạng, tôi cảm kích trong lòng, chủ động ở lại La Phù Sơn làm Linh Trận, nhưng ban đầu lão tổ cũng từng hứa với tôi, sẽ nghĩ cách tìm đồ, thay thế vị trí Linh Trận của tôi ở La Phù Sơn.
Chưởng môn hơi ngẩn ra, trong lúc nhất thời, vậy mà lại không nói được gì. Quả thật, La Phù Sơn vốn nên tìm vật phù hợp với Linh
Trận, thay thế Thượng Quan Uyển Nhi, trở thành Linh Trận. Nhưng đã qua nhiều năm như thế, chưởng môn lòng mang một tia may mắn, muốn Thượng Quan Uyển Nhi ở trong La Phù Sơn làm Linh Trận, hiệu quả của Linh Trận người sống càng tốt, cho nên chậm chạp kéo dài.
Cho dù đã tìm được đồ, nhưng vẫn như cũ không muốn thả Thượng Quan Uyển Nhi ra ngoài.
Thượng Quan Uyển Nhi dừng lại, rồi tiếp tục cầu xin: “Chưởng môn, tôi đã làm Linh Trận ở dưới La Phù Sơn này hơn hai mươi năm rồi, không thấy mặt trời, tôi thân là một người mẹ, trong lòng cơ khổ, chưởng môn có hiểu không?”
“Bây giờ, mẹ con hai người chúng tôi, khó khăn lắm mới gặp lại, xin chưởng môn ban cho ân huệ, tha cho hai người bọn ta rời đi.
Nói đến đây, Thượng Quan Uyển Nhi lại bắt đầu nghẹn ngào. Ánh mắt chưởng môn né đi, không dám đối diện với
Thượng Quan Uyển Nhi.
Trong lòng ông vẫn luôn hổ thẹn.
Chưởng môn nhìn Tần Vũ Phong lần nữa, nhìn trái phải rồi nói với anh.
“Hôm nay cậu bổ La Phù Sơn của chúng tôi, để lại đại họa như thế, há có thể để cậu dễ dàng đi!”
Chưởng môn nói, cũng không do dự nữa.
Kết cục tệ nhất hôm nay, chính là thật sự phải để Thượng Quan Uyển Nhi rời khỏi La Phù Sơn, từ nay về sau, La Phù Sơn không còn Linh Trận người sống nữa.
Nhưng dù sao, thứ có thể thay thế Linh Trận cho Thượng Quan Uyển Nhi, cũng đã tìm được rồi.
Chưởng môn có thể thừa nhận kết quả này.
Nhưng Tần Vũ Phong bổ La Phù Sơn làm hai, nếu như chưởng môn không giữ lại Tần Vũ Phong, sợ là khó có thể ăn nói với đệ tử La Phù Sơn, thậm chí là ba sơn năm môn bảy mươi hai tông!
Lẽ nào La Phù Sơn chuyện đến nước này, đã yếu thế đến nỗi một tản tu tùy ý cũng có thể đến mạo phạm? Tuyệt đối không thể
Cho nên chưởng môn, cũng tuyệt đối không thể thả Tần Vũ Phong đi như thế.
Trong tay chưởng môn cầm kiếm, không hề do dự hướng vào Tần Vũ Phong.
“Ma Kha Vô Lượng Kiểm!”
Một tiếng vang theo giọng hét lên của chưởng môn, kiếm quang cực chói
Trong chớp mắt, năng lượng điên đảo thiên hạ, trong sơn động nhỏ nhoi này, bắt đầu điên cuồng khởi động! Người yếu đuối giống như Thượng Quan Uyển Nhi, sẽ bị năng lực này đánh bay, thân thể nặng nề rơi trên thạch bích.
“Mẹ”
Con người của Tần Vũ Phong mạnh mẽ co lại, muốn bổ nhào qua giúp đỡ Thượng Quan Uyển Nhi.
Nhưng mà Tần Vũ Phong biết bản thân mình bây giờ không thể.
Anh biết mục tiêu của chưởng môn là chính anh, nếu như đến gần bên cạnh Thượng Quan Uyển Nhi, e là sẽ mang thêm phiền phức cho Thượng Quan Uyển Nhi.
Chiều Ma Kha Vô Lượng này, nhìn qua có vẻ là vô cùng lớn mạnh.
Mà sự thật cũng hoàn toàn chính xác như vậy. Đệ tử bên cạnh chưởng môn cũng không khỏi kinh hãi. “Trời ạ, chưởng môn lại có thể thật sự luyện thành chiều này!”
“Ma Kha Vô Lượng kiểm, chưởng môn thật sự luyện thành rồi.”
“Đây chính là vô thượng thần công của La Phù Sơn chúng ta!”
“Chưởng môn luyện thành chiều này, Tần Vũ Phong chắc chắn không phải là đối thủ của chưởng màn!
Một kiếm hướng tới Tần Vũ Phong đánh, Tần Vũ Phong mở to hai mặt kinh ngạc vô cùng.
Tần Vũ Phong thậm chí còn có chút không dám đi vào. Bước chân của Tần Vũ Phong từ hưng phấn, hỗn loạn, chuyển sang do dự, thong thả.
Cuối cùng thì anh cũng sắp được gặp mẹ của mình. Đã nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn cho rằng mẹ đã sớm rời khỏi thế giới này.
Khi còn nhỏ, mỗi khi nằm mơ thấy mẹ, anh sẽ luôn thức giấc vào lúc đêm khuya và không ngừng khóc lóc.
Sau đó, anh đã trở thành chiến thần trấn giữ một phương.
Nhưng mỗi lần khi hình bóng của mẹ xuất hiện từ trong giấc mơ, anh vẫn rất buồn rầu,
Mãi cho đến một lần kia, mãi cho đến khi Tần Thiên
Vương nói cho anh biết mẹ của anh không có chết. Để có cơ hội gặp lại mẹ, Tần Vũ Phong anh thà dùng mạng sống của mình để đánh đổi.
Bất luận là bao nhiêu cái giá đau thương Tần Vũ Phong đều chịu đựng, đồng thời một đường qua năm cửa chém sáu tướng xông qua đó.
Hiện tại hơi thở của mẹ càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. Tần Vũ Phong sững sờ dừng bước chân lại.
Chiến thần Thiên Vũ danh chấn một phương, lúc này cũng chỉ là một đứa trẻ xa mẹ đã lâu, bối rối lúng túng mà thôi.
Trong núi trống rỗng truyền đến một tiếng thở dài yếu “Vũ Phong, là con sao?”
Vội vàng không kịp phòng bị, thậm chí Tần Vũ Phong còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã phản ứng vượt lên trước một bước, hai hàng nước mắt trực tiếp từ trong hốc mắt rơi xuống.
Đều nói đàn ông con trai không dễ rơi lệ, nhưng Tần Vũ Phong thời khắc này chỉ sẵn lòng quay về làm đứa trẻ ở trong lòng mẹ ngày đó.
“Mẹ”
Tần Vũ Phong phát ra một tiếng hồ ngắn ngủi, rốt cuộc không hề do dự nữa mà trực tiếp vọt vào bên trong.
Thượng Quan Uyển Nhi dựa vào một góc của vách đá, sắc mặt trắng bệch, đang cố gắng nhìn về phía anh.
“Mẹ
Tần Vũ Phong lại kêu một tiếng, bịch một cái, quỳ gối trước mặt Thượng Quan Uyển Nhi.
Cuối cùng đã gặp được rồi.
Cuối cùng đã gặp được người mẹ mà anh nhớ nhung yêu thương mười năm dài đằng đẳng. Bà ấy giống y đúc như trong ký ức của anh, chưa từng thay đổi. Có lẽ gầy, có lẽ càng yếu ớt, có lẽ trở nên bị thương…
Nhưng sự dịu dàng trong mộng mảy may không chút suy giảm.
“Vũ Phong.
Thượng Quan Uyển Nhi suy yếu dựa trên vách đá, nở nụ cười với cậu con trai trước mắt.
Thật là bỡ ngỡ.
Con của mình, thì ra nó đã trưởng thành như vậy, cao như vậy, anh tuấn như vậy. Rất rõ ràng là một nam tử hán đã có thể một mình cáng đáng một phía.
Tay của nó cũng không còn giống như hồi thơ ấu, bàn tay nho nhỏ được bà dắt trong tay, có thể hoàn toàn bị bao trọn lấy.
Thắng bé trông có vẻ rất cao lớn rất anh tuấn, dáng vẻ của Tần Vũ Phong sau khi lớn lên trong tưởng tượng của bà chính là như thế này.
Dung mạo đó, cái cắm đó đều là dáng vẻ của Tần Vũ Phong sau khi lớn lên nên có.
Điều làm cho Thượng Quan Uyển Nhi vui mừng nhất chính là thằng bé vậy mà đi vào trong La Phù Sơn, vậy mà đã bổ đôi La Phù Sơn ra.
Anh bất ngờ trở thành một người đàn ông mạnh mẽ mà Thượng Quan Uyển Nhi chưa bao giờ nghĩ tới. Tần Vũ Phong một đường quỳ gối đi đến, từng bước là lệ nóng doanh tròng tiến đến trước mặt Thượng Quan Uyển Nhi.
Hai má của Thượng Quan Uyển Nhi tái nhợt gầy gò, cuối cùng cũng đã nhiễm lên sự hân hoan mà mười tám năm qua chưa từng có.
Bà nở nụ cười với Tần Vũ Phong: “Vũ Phong… Để mẹ ngắm con kỹ một chút.
Chương 1768
Tần Vũ Phong cố nén nước mắt, bản thân nhịn xuống xúc động bổ nhào vào lòng của Thượng Quan Uyển Nhi.
Hiện tại bà nhìn qua rất suy yếu, không biết có thể chịu đựng được cái ôm của mình hay không.
Người mẹ vừa dịu dàng vừa giỏi giang trong ký ức của mình thế mà lại yếu ớt như vậy.
Tần Vũ Phong gần như là dùng ánh mắt tham lam quét qua gương mặt của Thượng Quan Uyển Nhi.
Mỗi một sợi lông mi đều khắc sâu vào trong trí nhớ của mình, mỗi một hình bóng của mẹ trong mỗi giấc mơ của bản thân suốt mười tám năm qua cuối cùng đã có dung mạo.
Tần Vũ Phong run rẩy nâng bàn tay của Thượng Quan Uyển Nhi lên, bắt đầu vận chuyển nội lực vào trong cơ thể của Thượng Quan Uyển Nhi.
Cho dù Tần Vũ Phong hiện tại muốn nhìn mẹ chăm chú suốt ba ngày ba đêm để bổ sung mười tám năm bị xa cách này…. Nhưng Thượng Quan Uyển Nhi hiện tại quả thực là quá gầy yếu.
Suy yếu đến độ Tần Vũ Phong lúc nào cũng sợ hãi mẹ sẽ nhằm hai mắt lại ở trước mặt mình.
Tần Vũ Phong run rẩy hít sâu một hơi, cho dù là một cái hít vào cũng mơ hồ mang theo giọng nghẹn ngào.
“Me…”
“Ơi, Vũ Phong, mẹ ở đây mà.
Thượng Quan Uyển Nhi lại lần nữa cười với Tần Vũ Phong, vươn tay lau đi nước mắt trên mặt Tần Vũ Phong.
Xúc cảm mang theo độ ẩm của mẹ. Tần Vũ Phong nhịn không được hốc mắt lại nóng lên.
Thái độ của Thượng Quan Uyển Nhi so với Tần Vũ Phong thì ung dung hơn rất nhiều. Thấy Tần Vũ Phong lại khóc, liền cười nói: “Con nha, cũng là đàn ông đàn ang lớn thế rồi.”
“Khi còn bé cũng chưa từng thấy con khóc nhè, hiện tại cũng lớn như vậy rồi, làm sao còn khóc nhè vậy?”
Tần Vũ Phong cuối cùng kìm nén không nổi nữa, một hơi nhào vào trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi.
Anh trưởng thành vừa cao vừa lớn, khung xương của Thượng Quan Uyển Nhi lại nhỏ bé, vòng ôm của Thượng Quan Uyển Nhi thậm chí không thể hoàn toàn chứa đựng được cậu con trai đã hơn hai mươi tuổi này của mình.
Nhưng Thượng Quan Uyển Nhi vẫn giang hai cánh tay cố gắng ôm lấy bả vai của Tần Vũ Phong.
Tần Vũ Phong dụi dụi trên bả vai của mẹ, phía sau lưng rung lên từng hồi.
Thượng Quan Uyển Nhi rất nhanh liền cảm nhận được đầu vai của mình ẩm ướt một vật.
Hốc mắt của bà cũng bắt đầu cay cay.
Con trai cũng lớn như vậy rồi.
Bà đã ở đáy núi này bao nhiêu năm rồi? Mười năm?
Hai mươi năm? Trong cuộc đời của Tần Vũ Phong nhân sinh, bà vắng mặt đã lâu như vậy.
Nhiều năm như thế, trên con đường mà Tần Vũ Phong đi đã trải qua những gì?
Có phải đã chịu khổ rất nhiều không?
Thượng Quan Uyển Nhi nhớ trước khi mình bị lão tổ mang đến La Phù Sơn, Khương Phiệt dồn ép không tha, Tần Thiên Vương cũng chỉ coi thường.
Tần Vũ Phong làm sao tiếp tục sống sót được dưới tay của người đàn bà độc địa Khương Thạch Phương kia? Trên con đường này thằng bé đi tiếp như thế nào, làm sao trở thành võ giả cường đại như hôm nay?
Vũ Phong của bà chắc chắn là đã chịu quá nhiều quá nhiều uất ức, chịu quá nhiều khổ cực.
Vũ Phong không phải một đứa trẻ thích khóc. sống mũi của Thượng Quan Uyển Nhi cay cay, hốc mắt nóng hổi, từng cái từng cái vỗ về sống lưng của Tần Vũ Phong.
“Mẹ… Nhiều năm như thế, con rất nhớ mẹ.”
Giọng nói của Tần Vũ Phong vừa buồn bã vừa run rẩy, anh thậm chí cảm thấy cả đời này của mình cũng chưa từng khóc đến nhếch nhác như vậy.
Nhưng khóc ở trước mặt mẹ thì làm sao xem như là mất mặt được?
Anh chỉ là đem những chỗ khuyết, đem những oan ức lần lượt kể ra trước mặt mẹ, vừa mới gặp mặt đã nhận không được muốn kể ra hết mà thôi.
“Mẹ biết, mẹ biết hết.”
Chương 1769
Thượng Quan Uyển Nhi cũng không biết mình dùng lời nói gì mới có thể bù đắp chỗ trống giữa bà và con trai trong những năm này, mới có thể an ủi con trai trước những việc trải qua sóng to gió lớn trong những năm này.
Giờ phút này, toàn bộ ngôn ngữ đều là bất lực như thế. Bên trong hang đá u ám lạnh lẽo, một đôi mẹ con sau mười tám năm không gặp cuối cùng đã trùng phùng.
Không hề có chút lạ lẫm, nếu có chỉ là mừng rỡ, dịu dàng đến vô tận, còn có những tiếc nuối về chỗ thiếu khuyết mà mười tám năm lưu lại.
Thì ra mẹ gầy yếu như thế, nhỏ nhắn mảnh mai như thế.
Thì ra vừa bừng tỉnh, anh đã lớn như vậy. Tần Vũ Phong cuối cùng cũng đứng lên từ trong lòng của Thượng Quan Uyển Nhi, mạnh mẽ lau mặt một cái, lau sạch sẽ nước mắt trên mặt mình.
“Mẹ, con mang mẹ đi, con mang mẹ rời khỏi La Phù Sơn, con dẫn mẹ về nhà….
Tần Vũ Phong đặng nói liền nắm lấy tay của Thượng Quan Uyển Nhi.
Sau khi được bổ sung nội lực của Tần Vũ Phong, Thượng Quan Uyển Nhi bây giờ đã không suy yếu như vừa rồi nữa, hơi thở mong manh, giống như một giây sau linh hồn liền muốn trở về Tây Thiên.
Thượng Quan Uyển Nhi thuận thế được Tần Vũ Phong đỡ đứng dậy.
Nhưng mà đúng vào lúc này, một giọng nói không hài hòa chen vào.
“Hai người muốn đi đâu?”
Tần Vũ Phong và Thượng Quan Uyển Nhi đồng thời vô thức nhìn về phương hướng phát ra tiếng, một bóng người ngược ánh sáng đi đến, đi theo phía sau là mấy tên đệ tử của La Phù Sơn. Bọn chúng ngăn ở lối ra vào sơn động, ngăn chặn đường đi của hai người bọn họ. Là chưởng môn của La Phù Sơn. Tần Vũ Phong đi lên phía trước một bước, ngăn ở trước người Thượng Quan Uyển Nhi.
Bóng dáng trẻ con trong ký ức hiện tại đã cao lớn, thân hình có thể bao phủ cả người Thượng Quan Uyển Nhi.
Chưởng môn của La Phù Sơn. Lúc này đang đứng ở cửa sơn động, ngăn cản lối ra duy nhất của Tần Vũ Phong và Thượng Quan Uyển Nhi.
Sắc mặt ông lạnh lẽo, sắc mặt mấy đệ tử theo sau cũng không tốt như thế. Mặc dù chưởng môn của La Phù Sơn, có thể hiểu Tần
Vũ Phong và mẹ đã mười tám năm không gặp, thậm chí nếu ông đặt mình vào góc độ của Tần Vũ Phong mà suy nghĩ, nhất định cũng muốn đưa mẹ đi.
Nhưng đáng tiếc, có thể đặt mình vào góc độ của Tần Vũ Phong mà suy nghĩ, thì có thể suy nghĩ. Nhưng ông cũng là chưởng môn của La Phù Sơn, tuyệt đối không thể để Thượng Quan Uyển Nhi và Tần Vũ Phong cứ đi như thế.
Thượng Quan Uyển Nhi ở lại, đại trận bảo vệ núi lúc nào cũng có thể tu sửa dựng lại.
Nhưng nếu bà ấy thật sự rời đi, đại trận ngàn năm của La Phù Sơn sẽ hủy hoại trong chốc lát, thậm chí có khả năng truyền thừa ngàn năm cũng bị đứt đoạn.
Hơn nữa, không nói đến mối liên hệ giữa Thượng Quan Uyển Nhi và đại trận bảo vệ núi, một kiếm chém nứt La Phù Sơn của Tần Vũ Phong, đã ảnh hưởng rất lớn đến La Phù Sơn.
Bất luận thế nào, chưởng môn cũng không thể thả hai người trước mặt đi được.
Chưởng môn hít sâu một hơi, hai mặt nhìn chăm chăm.
Tần Vũ Phong trước mặt. Nhưng mà, Thượng Quan Uyển Nhi đi ra từ sau lưng Tần Vũ Phong.
Sắc mặt Thượng Quan Uyển Nhi trắng bệch, nhiều năm bị áp chế dưới núi, nhưng bởi vì có bổ sung linh khí, nên không làm giảm đi nhan sắc của Thượng Quan Uyển Nhi, chỉ thêm cho bà ấy vẻ đẹp yếu ớt vì bệnh.
Vẻ mặt bà ấy toát lên vẻ cầu xin: “Ông là chưởng môn hiện tại của La Phù Sơn, đúng không? Lúc ta mới đến La Phù Sơn, chúng ta hẳn là đã gặp nhau?”
Chưởng môn hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu.
Bất luận thế nào, La Phù Sơn vẫn hổ thẹn với người phụ nữ này. Điều này khiến chưởng môn không thể giận dữ với Thượng Quan Uyển Nhi.
Chương 1770
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn đôi mắt chưởng môn, tiếp tục nói: “Năm đó lão tổ của các ông cứu tôi một mạng, tôi cảm kích trong lòng, chủ động ở lại La Phù Sơn làm Linh Trận, nhưng ban đầu lão tổ cũng từng hứa với tôi, sẽ nghĩ cách tìm đồ, thay thế vị trí Linh Trận của tôi ở La Phù Sơn.
Chưởng môn hơi ngẩn ra, trong lúc nhất thời, vậy mà lại không nói được gì. Quả thật, La Phù Sơn vốn nên tìm vật phù hợp với Linh
Trận, thay thế Thượng Quan Uyển Nhi, trở thành Linh Trận. Nhưng đã qua nhiều năm như thế, chưởng môn lòng mang một tia may mắn, muốn Thượng Quan Uyển Nhi ở trong La Phù Sơn làm Linh Trận, hiệu quả của Linh Trận người sống càng tốt, cho nên chậm chạp kéo dài.
Cho dù đã tìm được đồ, nhưng vẫn như cũ không muốn thả Thượng Quan Uyển Nhi ra ngoài.
Thượng Quan Uyển Nhi dừng lại, rồi tiếp tục cầu xin: “Chưởng môn, tôi đã làm Linh Trận ở dưới La Phù Sơn này hơn hai mươi năm rồi, không thấy mặt trời, tôi thân là một người mẹ, trong lòng cơ khổ, chưởng môn có hiểu không?”
“Bây giờ, mẹ con hai người chúng tôi, khó khăn lắm mới gặp lại, xin chưởng môn ban cho ân huệ, tha cho hai người bọn ta rời đi.
Nói đến đây, Thượng Quan Uyển Nhi lại bắt đầu nghẹn ngào. Ánh mắt chưởng môn né đi, không dám đối diện với
Thượng Quan Uyển Nhi.
Trong lòng ông vẫn luôn hổ thẹn.
Chưởng môn nhìn Tần Vũ Phong lần nữa, nhìn trái phải rồi nói với anh.
“Hôm nay cậu bổ La Phù Sơn của chúng tôi, để lại đại họa như thế, há có thể để cậu dễ dàng đi!”
Chưởng môn nói, cũng không do dự nữa.
Kết cục tệ nhất hôm nay, chính là thật sự phải để Thượng Quan Uyển Nhi rời khỏi La Phù Sơn, từ nay về sau, La Phù Sơn không còn Linh Trận người sống nữa.
Nhưng dù sao, thứ có thể thay thế Linh Trận cho Thượng Quan Uyển Nhi, cũng đã tìm được rồi.
Chưởng môn có thể thừa nhận kết quả này.
Nhưng Tần Vũ Phong bổ La Phù Sơn làm hai, nếu như chưởng môn không giữ lại Tần Vũ Phong, sợ là khó có thể ăn nói với đệ tử La Phù Sơn, thậm chí là ba sơn năm môn bảy mươi hai tông!
Lẽ nào La Phù Sơn chuyện đến nước này, đã yếu thế đến nỗi một tản tu tùy ý cũng có thể đến mạo phạm? Tuyệt đối không thể
Cho nên chưởng môn, cũng tuyệt đối không thể thả Tần Vũ Phong đi như thế.
Trong tay chưởng môn cầm kiếm, không hề do dự hướng vào Tần Vũ Phong.
“Ma Kha Vô Lượng Kiểm!”
Một tiếng vang theo giọng hét lên của chưởng môn, kiếm quang cực chói
Trong chớp mắt, năng lượng điên đảo thiên hạ, trong sơn động nhỏ nhoi này, bắt đầu điên cuồng khởi động! Người yếu đuối giống như Thượng Quan Uyển Nhi, sẽ bị năng lực này đánh bay, thân thể nặng nề rơi trên thạch bích.
“Mẹ”
Con người của Tần Vũ Phong mạnh mẽ co lại, muốn bổ nhào qua giúp đỡ Thượng Quan Uyển Nhi.
Nhưng mà Tần Vũ Phong biết bản thân mình bây giờ không thể.
Anh biết mục tiêu của chưởng môn là chính anh, nếu như đến gần bên cạnh Thượng Quan Uyển Nhi, e là sẽ mang thêm phiền phức cho Thượng Quan Uyển Nhi.
Chiều Ma Kha Vô Lượng này, nhìn qua có vẻ là vô cùng lớn mạnh.
Mà sự thật cũng hoàn toàn chính xác như vậy. Đệ tử bên cạnh chưởng môn cũng không khỏi kinh hãi. “Trời ạ, chưởng môn lại có thể thật sự luyện thành chiều này!”
“Ma Kha Vô Lượng kiểm, chưởng môn thật sự luyện thành rồi.”
“Đây chính là vô thượng thần công của La Phù Sơn chúng ta!”
“Chưởng môn luyện thành chiều này, Tần Vũ Phong chắc chắn không phải là đối thủ của chưởng màn!
Một kiếm hướng tới Tần Vũ Phong đánh, Tần Vũ Phong mở to hai mặt kinh ngạc vô cùng.