Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1732
Chương 1732
Thái độ của chưởng môn lúc này, có thể nói là phong độ cực kì thấp.
Kể từ đó, càng trở nên kì lạ hơn.
Tục ngữ nói không sai, không có việc gì mà nịnh bợ, không phải lừa dối thì là ăn trộm.
Tần Vũ Phong chắc chắn, mặc dù đối phương là trưởng lão La Phù Sơn cũng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện bây giờ.
Tuy rằng thiên phú của chính mình quả thật nổi bật, điểm này không phải do Tần Vũ Phong quá kiêu ngạo mà ra. Thực lực hiện tại của Tần Vũ Phong ở giữa giang hồ Đại Hạ đã xem như khó gặp được đối thủ.
Cho dù bị ném tới giữa Ấn Môn Môn Phái cũng như trước có thể phô bày hết tài năng của mình. Nhưng không đáng cho trưởng lão La Phù Sơn ăn nói khép nép như thế.
Con người Tần Vũ Phong hơi hơi nheo lại, trong lòng rất nhanh đoán ra vài phần.
Mẹ của mình chắc chắn đang ở trong La Phù Sơn. Điểm này kể cả chưởng môn cũng đã thừa nhận.
Nưng mà chưởng môn tuyệt đối không hy vọng mẹ mình rời đi, thậm chí khẩn cấp muốn mình gia nhập La Phù Sơn, cùng bọn họ trở thành một cộng đồng có chung ích lợi.
Chưởng môn có lẽ cảm thấy rằng biện pháp như vậy có thể khiến cho chính mình buông bỏ tâm tư muốn mang mẹ rời đi ư?
Tần Vũ Phong cười nhạo một tiếng.
Đáng tiếc rồi, đáng tiếc rồi, bàn tính tính cũng công phu đó, nhưng mà ông ta đã hoàn toàn đoán sai! Mình căn bản không cần có sư phụ
Sau khi bổ sung Bát môn độn giáp, chỉ sợ chư vị trưởng lão trưởng môn ở đây cũng không phải là đối thủ của Tần Vũ Phong!
Chuyện Tần Vũ Phong anh nhận định rằng phải làm thì không có bất kỳ kẻ nào có thể thay đổi chủ ý của anh!
Huống chi lúc này đây, Tần Vũ Phong nhất định, vô cùng chắc chắn muốn dẫn mẹ mình đi! Một vài vị trưởng lão tóc bạc trắng và chưởng môn nhìn thấy Tần Vũ Phong đột nhiên cười nhạo một tiếng rất lạ kỳ, nhịn không được hai mặt nhìn nhau.
Nhưng mà rất nhanh, Tần Vũ Phong liền mở miệng. Sắc mặt Tần Vũ Phong không được tốt cho lắm, trong lời nói mơ hồ mang theo vài phần ý tử uy hiếp: “Thật xin lỗi, chưởng môn.”
“Lúc này đây tôi đi vào La Phù Sơn, mục đích chân chính căn bản không phải bái sư phụ cái gì đó, làm đồ đệ của La Phù Sơn các người. Từ đầu tới cuối, điều duy nhất tôi mong muốn chỉ là dẫn mẹ tôi rời khỏi thôi.
“Tham gia đại hội tỷ thí võ công chẳng qua chỉ là một biện pháp để tôi có thể nghe được tin tức của mẹ mà thôi.
“Nếu ngài kiên trì không chịu nói ra cụ thể nơi ở hiện tại của mẹ tôi, cho dù có phá tan, lật đổ, đào bởi La Phù Sơn của các người, lật cả ngọn núi lớn lên, tôi cũng nhất định phải tìm ra mẹ tôi!”
Có lẽ biểu cảm của Tần Vũ Phong giờ phút này quá mức khiến cho người ta sợ hãi, hoặc có lẽ vài vị trưởng lão lo lắng vị thiên kiêu trẻ tuổi đứng đầu cả thế hệ thật sự sẽ gây chuyện náo loạn.
Khóe miệng chưởng môn giật vài lần, sau đó Thiên Đông trưởng lão định tiến lên với vẻ mặt khó chịu. Nhưng mà ngay lập tức, Tam trưởng lão nhỏ giọng nói cái gì đó với Thiên Đông trưởng lão, Thiên Đông trưởng lão đành phải mang vẻ mặt tức giận lui trở về.
Chưởng môn nhìn Tần Vũ Phong. Thần sắc của Tần Vũ Phong giờ phút này thật giống như một con sói hung dữ ở giữa thảo nguyên.
Đối với kẻ thù như hổ rình mồi, vận sức chờ tấn công.
Chưởng môn hít sâu một hơi, cảm thấy mình có hơi đau đầu rồi. Chuyện của Thượng Quan Uyển Nhi… Nếu thực sự để cho tên nhóc này quậy nát lên thật sự là một chuyện vô cùng phiền toái.
Chưởng môn cũng chỉ có thể mở miệng giải thích cho Tần Vũ Phong.
“Người trẻ tuổi, tôi biết thực lực của cậu rất mạnh, nhưng nếu thật sự muốn quật phá, nhục nhã chỉ sợ không chỉ có mình La Phù Sơn chúng tôi gánh.”
Sắc mặt Tần Vũ Phong lạnh lùng, không có chút động dung nào cả.
Chưởng môn thở dài, tiếp tục nói: “Là như vậy, mẹ cậu Thượng Quan Uyển Nhi quả thật ở trong La Phù Sơn chúng tôi, chỉ là “
“Chỉ là cái gì?!”
Thấy chưởng môn do dự, Tần Vũ Phong mang vẻ mặt gấp gáp đánh gãy lời nói của ông ta.
Anh đến thì cũng đã đến rồi, tuyệt đối không có khả năng ra về một mình! Chưởng môn do dự, tiếp tục nói: “Nhưng mà mẹ của cậu không có cách nào rời đi.”
Mọi cách đều rơi vào đường cùng, chương môn cũng chỉ có thể bắt đầu giải thích cho Tần Vũ Phong biết vì sao không thể để mẹ của Tần Vũ Phong là Thượng Quan Uyển Nhi rời khỏi La Phù Sơn.
Thái độ của chưởng môn lúc này, có thể nói là phong độ cực kì thấp.
Kể từ đó, càng trở nên kì lạ hơn.
Tục ngữ nói không sai, không có việc gì mà nịnh bợ, không phải lừa dối thì là ăn trộm.
Tần Vũ Phong chắc chắn, mặc dù đối phương là trưởng lão La Phù Sơn cũng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện bây giờ.
Tuy rằng thiên phú của chính mình quả thật nổi bật, điểm này không phải do Tần Vũ Phong quá kiêu ngạo mà ra. Thực lực hiện tại của Tần Vũ Phong ở giữa giang hồ Đại Hạ đã xem như khó gặp được đối thủ.
Cho dù bị ném tới giữa Ấn Môn Môn Phái cũng như trước có thể phô bày hết tài năng của mình. Nhưng không đáng cho trưởng lão La Phù Sơn ăn nói khép nép như thế.
Con người Tần Vũ Phong hơi hơi nheo lại, trong lòng rất nhanh đoán ra vài phần.
Mẹ của mình chắc chắn đang ở trong La Phù Sơn. Điểm này kể cả chưởng môn cũng đã thừa nhận.
Nưng mà chưởng môn tuyệt đối không hy vọng mẹ mình rời đi, thậm chí khẩn cấp muốn mình gia nhập La Phù Sơn, cùng bọn họ trở thành một cộng đồng có chung ích lợi.
Chưởng môn có lẽ cảm thấy rằng biện pháp như vậy có thể khiến cho chính mình buông bỏ tâm tư muốn mang mẹ rời đi ư?
Tần Vũ Phong cười nhạo một tiếng.
Đáng tiếc rồi, đáng tiếc rồi, bàn tính tính cũng công phu đó, nhưng mà ông ta đã hoàn toàn đoán sai! Mình căn bản không cần có sư phụ
Sau khi bổ sung Bát môn độn giáp, chỉ sợ chư vị trưởng lão trưởng môn ở đây cũng không phải là đối thủ của Tần Vũ Phong!
Chuyện Tần Vũ Phong anh nhận định rằng phải làm thì không có bất kỳ kẻ nào có thể thay đổi chủ ý của anh!
Huống chi lúc này đây, Tần Vũ Phong nhất định, vô cùng chắc chắn muốn dẫn mẹ mình đi! Một vài vị trưởng lão tóc bạc trắng và chưởng môn nhìn thấy Tần Vũ Phong đột nhiên cười nhạo một tiếng rất lạ kỳ, nhịn không được hai mặt nhìn nhau.
Nhưng mà rất nhanh, Tần Vũ Phong liền mở miệng. Sắc mặt Tần Vũ Phong không được tốt cho lắm, trong lời nói mơ hồ mang theo vài phần ý tử uy hiếp: “Thật xin lỗi, chưởng môn.”
“Lúc này đây tôi đi vào La Phù Sơn, mục đích chân chính căn bản không phải bái sư phụ cái gì đó, làm đồ đệ của La Phù Sơn các người. Từ đầu tới cuối, điều duy nhất tôi mong muốn chỉ là dẫn mẹ tôi rời khỏi thôi.
“Tham gia đại hội tỷ thí võ công chẳng qua chỉ là một biện pháp để tôi có thể nghe được tin tức của mẹ mà thôi.
“Nếu ngài kiên trì không chịu nói ra cụ thể nơi ở hiện tại của mẹ tôi, cho dù có phá tan, lật đổ, đào bởi La Phù Sơn của các người, lật cả ngọn núi lớn lên, tôi cũng nhất định phải tìm ra mẹ tôi!”
Có lẽ biểu cảm của Tần Vũ Phong giờ phút này quá mức khiến cho người ta sợ hãi, hoặc có lẽ vài vị trưởng lão lo lắng vị thiên kiêu trẻ tuổi đứng đầu cả thế hệ thật sự sẽ gây chuyện náo loạn.
Khóe miệng chưởng môn giật vài lần, sau đó Thiên Đông trưởng lão định tiến lên với vẻ mặt khó chịu. Nhưng mà ngay lập tức, Tam trưởng lão nhỏ giọng nói cái gì đó với Thiên Đông trưởng lão, Thiên Đông trưởng lão đành phải mang vẻ mặt tức giận lui trở về.
Chưởng môn nhìn Tần Vũ Phong. Thần sắc của Tần Vũ Phong giờ phút này thật giống như một con sói hung dữ ở giữa thảo nguyên.
Đối với kẻ thù như hổ rình mồi, vận sức chờ tấn công.
Chưởng môn hít sâu một hơi, cảm thấy mình có hơi đau đầu rồi. Chuyện của Thượng Quan Uyển Nhi… Nếu thực sự để cho tên nhóc này quậy nát lên thật sự là một chuyện vô cùng phiền toái.
Chưởng môn cũng chỉ có thể mở miệng giải thích cho Tần Vũ Phong.
“Người trẻ tuổi, tôi biết thực lực của cậu rất mạnh, nhưng nếu thật sự muốn quật phá, nhục nhã chỉ sợ không chỉ có mình La Phù Sơn chúng tôi gánh.”
Sắc mặt Tần Vũ Phong lạnh lùng, không có chút động dung nào cả.
Chưởng môn thở dài, tiếp tục nói: “Là như vậy, mẹ cậu Thượng Quan Uyển Nhi quả thật ở trong La Phù Sơn chúng tôi, chỉ là “
“Chỉ là cái gì?!”
Thấy chưởng môn do dự, Tần Vũ Phong mang vẻ mặt gấp gáp đánh gãy lời nói của ông ta.
Anh đến thì cũng đã đến rồi, tuyệt đối không có khả năng ra về một mình! Chưởng môn do dự, tiếp tục nói: “Nhưng mà mẹ của cậu không có cách nào rời đi.”
Mọi cách đều rơi vào đường cùng, chương môn cũng chỉ có thể bắt đầu giải thích cho Tần Vũ Phong biết vì sao không thể để mẹ của Tần Vũ Phong là Thượng Quan Uyển Nhi rời khỏi La Phù Sơn.