Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1289
Chương 1289
Cổ của học trò của Saemon bị Tân Vũ Phong bóp chặt, anh ta đột ngột không thể hô hấp bình thường nên liên tục giãy giụa. Khổ nỗi tay của Tần Vũ Phong lại giống như một cái còng sắt, càng nắm càng chặt hơn.
Sắc mặt của học trò của Saemon nhanh chóng đỏ bừng rồi tím tái, anh ta biết rõ nếu như mình còn không chịu nhận thua nữa thì sẽ phải mất mạng thật sự.
Đối thủ vẫn thản nhiên nở nụ cười trên khuôn mặt, nhưng sát ý trong ánh mắt thì lại vô cùng chân thật.
Thậm chí học trò của Saemon còn nghi ngờ đối với đối phương mà nói thì việc giết chết một người là chuyện vô cùng nhẹ nhàng, thậm chí còn không đáng để nhắc tới...
"Tôi... nhận thua... Tôi nhận thua.”
Trước sự giày vò của cơn đau đớn về thể xác và nỗi kinh hãi trong lòng.
Học trò của Saemon đã nhanh chóng nhận thua.
Tần Vũ Phong lạnh lùng hừm một tiếng rồi buông tay ra, vứt học trò của Saemon ra khỏi sàn đấu như vứt một con chó chết.
Sau đó, Tân Vũ Phong phủi tay rồi lạnh lùng nói:
“Học trò của Saemon chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi.”
Lời của Tần Vũ Phong giống như một viên đá nhỏ ném xuống mặt hồ vốn dĩ đang bình lặng.
Khán giả đứng xem vẫn chưa kịp định thần lại sau trận đánh lúc nãy.
Tất cả mọi thứ đã diễn ra quá nhanh,
Đã có chuyện gì xảy ra?
Học trò của Saemon chỉ mới vừa rút kiểm tra thì đã bị người Đại Hạ đó đá cho một đá, sau đó thì người Đại Hạ đã nắm được tính mạng của đối phương trong tay...
Sau đó thì, học trò của Saemon đã nhận thua.
Hội trường xôn xao.
“Học trò của Saemon cũng yếu quá rồi đấy”.
“Học hành không đến nơi đến chốn sao? Hay là Saemon.”
“Không đâu, chắc chắn thực lực của ngài Saemon không có vấn đề, ông ta cũng chỉ thu nhận những học trò có thiên phú và chịu khó thôi, rất có thể là vì thực lực của người Đại Hạ đó quá mạnh”.
“Người đại diện cho đoàn võ thuật Đại Hạ đã đè bẹp học trò của ngài Saemon.”
"Trời ơi, chuyện đó sao có thể nói "đè bẹp” phải chăng là hơi quá?”
“Nhưng người Đại Hạ đó vẫn còn chưa chính thức xuất chiêu nữa mà
Những lời bàn tán xôn xao của mọi người truyền đến tại của Saemon.
Saemon có phần không dám tin.
Có thể nói học trò lúc nãy thi đấu với người Đại Hạ là một trong số những niềm tự hào của Saemon.
Mặc dù anh ta theo học Saemon chưa đến ba năm nhưng thực lực của anh ta đã vượt xa những học trò theo ông ta tu đạo, luyện kiếm bảy tám năm rồi.
Anh ta là một trong số những học trò mà Saemon xem trọng nhất.
Nhưng ai mà biết, anh ta lại bị người Đại Hạ đó đánh bại một cách nhẹ nhàng đến như thế.
Thậm chí Saemon còn nghi ngờ rằng mình đang nằm mơ nữa.
Nhưng tất cả những thứ diễn ra xung quanh ông ta quá đỗi chân thật, nó nhắc nhở ông ta rằng chuyện xảy ra bây giờ chính là sự thật.
Những lời bàn tán xung quanh cứ lần lượt truyền vào tai Saemon.
Saemon vừa giận lại vừa xấu hổ.
Ông ta tức giận là vì người Đại Hạ đó thật sự quá sức ngông cuồng. Còn nói cái gì mà chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi”.
Ông ta xấu hổ là vì học trò của mình không thể thắng được chiều nào của đối phương.
Xem ra người Đại Hạ này thật sự có bản lĩnh, không giống như trong tưởng tượng của ông ta, có vẻ như anh có bản lĩnh vẫn chưa được bộc lộ.
Xem ra nếu như ông ta tiếp tục để học trò của mình so tài với anh thì e rằng sẽ chỉ tự đưa mặt ra cho người ta vả thôi.
Saemon nghĩ đến đây thì chậm rãi ngẩng đầu lên với vẻ mặt nặng trĩu.
“Này, người Đaị Hạ kia”
Tần Vũ Phong nhìn về hướng phát ra giọng nói.
Saemon tiếp tục nói: “Tiếp theo đây, cậu hãy đánh một trận với tôi đi"
Cổ của học trò của Saemon bị Tân Vũ Phong bóp chặt, anh ta đột ngột không thể hô hấp bình thường nên liên tục giãy giụa. Khổ nỗi tay của Tần Vũ Phong lại giống như một cái còng sắt, càng nắm càng chặt hơn.
Sắc mặt của học trò của Saemon nhanh chóng đỏ bừng rồi tím tái, anh ta biết rõ nếu như mình còn không chịu nhận thua nữa thì sẽ phải mất mạng thật sự.
Đối thủ vẫn thản nhiên nở nụ cười trên khuôn mặt, nhưng sát ý trong ánh mắt thì lại vô cùng chân thật.
Thậm chí học trò của Saemon còn nghi ngờ đối với đối phương mà nói thì việc giết chết một người là chuyện vô cùng nhẹ nhàng, thậm chí còn không đáng để nhắc tới...
"Tôi... nhận thua... Tôi nhận thua.”
Trước sự giày vò của cơn đau đớn về thể xác và nỗi kinh hãi trong lòng.
Học trò của Saemon đã nhanh chóng nhận thua.
Tần Vũ Phong lạnh lùng hừm một tiếng rồi buông tay ra, vứt học trò của Saemon ra khỏi sàn đấu như vứt một con chó chết.
Sau đó, Tân Vũ Phong phủi tay rồi lạnh lùng nói:
“Học trò của Saemon chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi.”
Lời của Tần Vũ Phong giống như một viên đá nhỏ ném xuống mặt hồ vốn dĩ đang bình lặng.
Khán giả đứng xem vẫn chưa kịp định thần lại sau trận đánh lúc nãy.
Tất cả mọi thứ đã diễn ra quá nhanh,
Đã có chuyện gì xảy ra?
Học trò của Saemon chỉ mới vừa rút kiểm tra thì đã bị người Đại Hạ đó đá cho một đá, sau đó thì người Đại Hạ đã nắm được tính mạng của đối phương trong tay...
Sau đó thì, học trò của Saemon đã nhận thua.
Hội trường xôn xao.
“Học trò của Saemon cũng yếu quá rồi đấy”.
“Học hành không đến nơi đến chốn sao? Hay là Saemon.”
“Không đâu, chắc chắn thực lực của ngài Saemon không có vấn đề, ông ta cũng chỉ thu nhận những học trò có thiên phú và chịu khó thôi, rất có thể là vì thực lực của người Đại Hạ đó quá mạnh”.
“Người đại diện cho đoàn võ thuật Đại Hạ đã đè bẹp học trò của ngài Saemon.”
"Trời ơi, chuyện đó sao có thể nói "đè bẹp” phải chăng là hơi quá?”
“Nhưng người Đại Hạ đó vẫn còn chưa chính thức xuất chiêu nữa mà
Những lời bàn tán xôn xao của mọi người truyền đến tại của Saemon.
Saemon có phần không dám tin.
Có thể nói học trò lúc nãy thi đấu với người Đại Hạ là một trong số những niềm tự hào của Saemon.
Mặc dù anh ta theo học Saemon chưa đến ba năm nhưng thực lực của anh ta đã vượt xa những học trò theo ông ta tu đạo, luyện kiếm bảy tám năm rồi.
Anh ta là một trong số những học trò mà Saemon xem trọng nhất.
Nhưng ai mà biết, anh ta lại bị người Đại Hạ đó đánh bại một cách nhẹ nhàng đến như thế.
Thậm chí Saemon còn nghi ngờ rằng mình đang nằm mơ nữa.
Nhưng tất cả những thứ diễn ra xung quanh ông ta quá đỗi chân thật, nó nhắc nhở ông ta rằng chuyện xảy ra bây giờ chính là sự thật.
Những lời bàn tán xung quanh cứ lần lượt truyền vào tai Saemon.
Saemon vừa giận lại vừa xấu hổ.
Ông ta tức giận là vì người Đại Hạ đó thật sự quá sức ngông cuồng. Còn nói cái gì mà chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi”.
Ông ta xấu hổ là vì học trò của mình không thể thắng được chiều nào của đối phương.
Xem ra người Đại Hạ này thật sự có bản lĩnh, không giống như trong tưởng tượng của ông ta, có vẻ như anh có bản lĩnh vẫn chưa được bộc lộ.
Xem ra nếu như ông ta tiếp tục để học trò của mình so tài với anh thì e rằng sẽ chỉ tự đưa mặt ra cho người ta vả thôi.
Saemon nghĩ đến đây thì chậm rãi ngẩng đầu lên với vẻ mặt nặng trĩu.
“Này, người Đaị Hạ kia”
Tần Vũ Phong nhìn về hướng phát ra giọng nói.
Saemon tiếp tục nói: “Tiếp theo đây, cậu hãy đánh một trận với tôi đi"