Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1232
Chương 1232
Hơn nữa, Ryo Gorogawa còn nhận lời sẽ cho anh tất cả những thứ mà Đại Hạ không thể cho anh… Một vùng đất chật hẹp nhỏ bé như thế lấy sức mạnh ở đâu ra cơ chứ?
Tần Vũ Phong thăm dò nói: “Ồ? Đại Hạ chúng tôi là vùng đất Thần Châu to lớn mà cũng không thể cho tôi những thứ đó, làm sao mà Đông Hoàng các anh có thể cho tôi cơ chứ?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Lúc này, Ryo Gorogawa tưởng rằng Tần Vũ Phong đã bắt đầu xao động, liền giải thích: “Bởi vì đỉnh Cửu Châu.
“Đỉnh Cửu Châu, mang theo vận mệnh quốc gia Đại Hạ, hiện tại chúng tôi đã dò xét được vị trí chính xác của đỉnh Cửu Châu, chúng tôi nhất định phải giành được đỉnh Cửu Châu.”
“Đến khi có được đỉnh Cửu Châu, chúng tôi sẽ mang về Đông Hoàng, vận mệnh quốc gia của Đại Hạ… rất nhanh sẽ chuyển sang cho Đông Hoàng chúng tôi! Đến lúc đó, Đại Hạ không đáng để nhắc đến!”
“Anh muốn cái gì, những thứ trước đây Đại Hạ không thể cho anh, Đông Hoàng chúng tôi có thể cho anh tất cả!”
Tần Vũ Phong cúi đầu, suy ngẫm gì đó.
Tay của Ryo Gorogawa vẫn đang buông thống trên không trung, ra hiệu Tần Vũ Phong bắt tay với anh ta.
Nhưng Tần Vũ Phong vẫn không hề trả lời.
Ryo Gorogawa không nhịn được mà thúc giục: “Suy nghĩ xong chưa?”
Tần Vũ Phong gật đầu, khỏe mỗi mang theo ý cười: “Nghĩ xong rồi.”
Trên mặt Ryo Gorogawa lộ ra một tia vui mừng, bàn tay chuẩn bị bắt tay với Tần Vũ Phong lại đưa ra phía trước. Tần Vũ Phong ung dung nói ra câu trả lời của mình.
“Tần Vũ Phong tôi, cả đời này… cũng sẽ không bao giờ nhập bọn với người Đông Đình các anh đâu!”
“Muốn ăn cắp vận mệnh quốc gia của Đại Hạ chúng tôi, nằm mơ giữa ban ngày! Xuống địa ngục mà nằm mơ di!”
Từng câu từng chữ của Tần Vũ Phong uy nghiêm đáng
Cho dù Ryo Gorogawa có là một tên ngốc thì cũng có thể nhận ra được ý muốn cự tuyệt của Tần Vũ Phong.
Nụ cười trên mặt Ryo Gorogawa đột nhiên biến mất, thay vào đó là vô cùng tức giận.
“Đúng là không biết tốt xấu! Tôi ở cảnh giới tông sư Nhị Trọng Thiên, anh đã từ chối tôi, lại còn đã biết nhiều như vậy. Cho dù hôm nay anh có muốn sống sót thoát khỏi đây cũng tuyệt đối không thể ”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Ryo Gorogawa vừa dứt lời, vốn dĩ đã chuẩn bị thưởng thức vẻ mặt sợ hãi của Tần Vũ Phong, nhưng Tần Vũ Phong lại cười to.
“Ha ha ha ha ha…”
Ryo Gorogawa sửng sốt một hồi theo tiếng cười của Tần Vũ Phong.
Sao thế?
Tên Tần Vũ Phong này chẳng lẽ đã bị anh ta doạ sợ rồi sao?
Thần canh giữ của Đại Hạ, phòng tuyến tâm lý sợ hãi cũng yếu đuối quá đi!
Tần Vũ Phong khoa trương cười đến cong lưng, sờ vào nước mắt ở khoé mắt, rồi mới mở miệng nói: “Ha ha, tổng sư Nhị Trọng Thiên?”
“Ryo Gorogawa… À không, Trương Truyền Long.”
“Anh hiểu rõ văn hóa Đại Hạ chúng tôi như vậy thì có biết Đại Hạ chúng tôi có một câu nói cổ không?”
“Cái gì?”
Ryo Gorogawa vô thức thức hỏi.
Khóe miệng Tần Vũ Phong nhếch lên.
“Trong núi không có hổ, khỉ coi mình là vua!” Sắc mặt Ryo Gorogawa thay đổi.
Anh ta đương nhiên đã nghe qua câu này rồi.
Hơn nữa cũng có thể hiểu được trong ngữ cảnh của Tần Vũ Phong ai là hổ ai là khỉ!
Tần Vũ Phong đang giễu cợt anh ta!
Tần Vũ Phong không đợi Ryo Gorogawa tiếp tục làm thêm động tác gì liền tiếp tục nói, trên mặt tràn đầy vẻ châm chọc.
“Một tông sư Nhị Trọng Thiên hèn mọn mà cũng dám hung hăng càn quấy trước mặt tôi sao?”
“Có điều Đông Hoàng các anh cũng có thể được coi là một nhân vật đáng gờm, nhưng so với Đại Hạ chúng tôi.
“Không đáng nhắc đến!”
Hơn nữa, Ryo Gorogawa còn nhận lời sẽ cho anh tất cả những thứ mà Đại Hạ không thể cho anh… Một vùng đất chật hẹp nhỏ bé như thế lấy sức mạnh ở đâu ra cơ chứ?
Tần Vũ Phong thăm dò nói: “Ồ? Đại Hạ chúng tôi là vùng đất Thần Châu to lớn mà cũng không thể cho tôi những thứ đó, làm sao mà Đông Hoàng các anh có thể cho tôi cơ chứ?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Lúc này, Ryo Gorogawa tưởng rằng Tần Vũ Phong đã bắt đầu xao động, liền giải thích: “Bởi vì đỉnh Cửu Châu.
“Đỉnh Cửu Châu, mang theo vận mệnh quốc gia Đại Hạ, hiện tại chúng tôi đã dò xét được vị trí chính xác của đỉnh Cửu Châu, chúng tôi nhất định phải giành được đỉnh Cửu Châu.”
“Đến khi có được đỉnh Cửu Châu, chúng tôi sẽ mang về Đông Hoàng, vận mệnh quốc gia của Đại Hạ… rất nhanh sẽ chuyển sang cho Đông Hoàng chúng tôi! Đến lúc đó, Đại Hạ không đáng để nhắc đến!”
“Anh muốn cái gì, những thứ trước đây Đại Hạ không thể cho anh, Đông Hoàng chúng tôi có thể cho anh tất cả!”
Tần Vũ Phong cúi đầu, suy ngẫm gì đó.
Tay của Ryo Gorogawa vẫn đang buông thống trên không trung, ra hiệu Tần Vũ Phong bắt tay với anh ta.
Nhưng Tần Vũ Phong vẫn không hề trả lời.
Ryo Gorogawa không nhịn được mà thúc giục: “Suy nghĩ xong chưa?”
Tần Vũ Phong gật đầu, khỏe mỗi mang theo ý cười: “Nghĩ xong rồi.”
Trên mặt Ryo Gorogawa lộ ra một tia vui mừng, bàn tay chuẩn bị bắt tay với Tần Vũ Phong lại đưa ra phía trước. Tần Vũ Phong ung dung nói ra câu trả lời của mình.
“Tần Vũ Phong tôi, cả đời này… cũng sẽ không bao giờ nhập bọn với người Đông Đình các anh đâu!”
“Muốn ăn cắp vận mệnh quốc gia của Đại Hạ chúng tôi, nằm mơ giữa ban ngày! Xuống địa ngục mà nằm mơ di!”
Từng câu từng chữ của Tần Vũ Phong uy nghiêm đáng
Cho dù Ryo Gorogawa có là một tên ngốc thì cũng có thể nhận ra được ý muốn cự tuyệt của Tần Vũ Phong.
Nụ cười trên mặt Ryo Gorogawa đột nhiên biến mất, thay vào đó là vô cùng tức giận.
“Đúng là không biết tốt xấu! Tôi ở cảnh giới tông sư Nhị Trọng Thiên, anh đã từ chối tôi, lại còn đã biết nhiều như vậy. Cho dù hôm nay anh có muốn sống sót thoát khỏi đây cũng tuyệt đối không thể ”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Ryo Gorogawa vừa dứt lời, vốn dĩ đã chuẩn bị thưởng thức vẻ mặt sợ hãi của Tần Vũ Phong, nhưng Tần Vũ Phong lại cười to.
“Ha ha ha ha ha…”
Ryo Gorogawa sửng sốt một hồi theo tiếng cười của Tần Vũ Phong.
Sao thế?
Tên Tần Vũ Phong này chẳng lẽ đã bị anh ta doạ sợ rồi sao?
Thần canh giữ của Đại Hạ, phòng tuyến tâm lý sợ hãi cũng yếu đuối quá đi!
Tần Vũ Phong khoa trương cười đến cong lưng, sờ vào nước mắt ở khoé mắt, rồi mới mở miệng nói: “Ha ha, tổng sư Nhị Trọng Thiên?”
“Ryo Gorogawa… À không, Trương Truyền Long.”
“Anh hiểu rõ văn hóa Đại Hạ chúng tôi như vậy thì có biết Đại Hạ chúng tôi có một câu nói cổ không?”
“Cái gì?”
Ryo Gorogawa vô thức thức hỏi.
Khóe miệng Tần Vũ Phong nhếch lên.
“Trong núi không có hổ, khỉ coi mình là vua!” Sắc mặt Ryo Gorogawa thay đổi.
Anh ta đương nhiên đã nghe qua câu này rồi.
Hơn nữa cũng có thể hiểu được trong ngữ cảnh của Tần Vũ Phong ai là hổ ai là khỉ!
Tần Vũ Phong đang giễu cợt anh ta!
Tần Vũ Phong không đợi Ryo Gorogawa tiếp tục làm thêm động tác gì liền tiếp tục nói, trên mặt tràn đầy vẻ châm chọc.
“Một tông sư Nhị Trọng Thiên hèn mọn mà cũng dám hung hăng càn quấy trước mặt tôi sao?”
“Có điều Đông Hoàng các anh cũng có thể được coi là một nhân vật đáng gờm, nhưng so với Đại Hạ chúng tôi.
“Không đáng nhắc đến!”