Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 988
Chương 988
Buổi chiều đó Hạ Ly cùng Lâm Niệm Sơ nói rất nhiều chuyện, đã rất lâu cậu không nói chuyện với người khác, vì có Hạ Ly nên cậu hoạt bát hơn rất nhiều.
Cho đến khi ăn hết kẹo, Hạ Ly mới nhận ra mình nên quay về rồi.
“Anh Niệm Sơ, em phải về rồi, bà nội sẽ đi tìm em mất, anh có muốn cùng em đi gặp bà nội không!”
“Không cần đâu, em về đi! Sói xám chỉ có thể ở lại sau vườn, tất cả mọi người đều sợ sói xám…”
Lâm Niệm Sơ cúi thấp đầu, trong mắt có hơi thất vọng.
ói xám thật đáng thương.”
Hạ Ly có hơi thương tiếc mà chau mày.
“Nhưng mà anh Niệm Sơ, anh đừng sợ, em không sợ sói xám, em sẽ lén chạy qua đây chơi cùng anh.”
Ánh mắt Lâm Niệm Sơ sáng ngời, nhìn theo cô bé đã chạy xa, trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp, thậm chí còn có hơi không nỡ.
Đã mấy ngày trôi qua đầu không thấy Hạ Ly, chắc là bị Hoàng Ánh trông chừng chặt chẽ rồi!
Sau đó nghe người hầu nói cậu chủ và mợ chủ về rồi, mọi người đều bận rộn việc trong nhà.
Bây giờ chắc cũng chỉ có sau vườn này là vắng vẻ như vậy thôi!
Cũng không biết thứ gì đã thôi thúc cậu, Lâm Niệm Sơ rón ra rón rén ra khỏi vườn sau trong cái đêm Lâm Quân và Lê Nhật Linh trở về.
Cách một lớp cửa sổ thủy tinh, không khí bên ngoài rất lạnh, cậu mặc một chiếc áo nhung rất dày nhưng vẫn lạnh đến mức tay chân co lại, chóp mũi lạnh lẽo.
Nhưng bên trong phòng lại là một cảnh tượng khác, mọi người vui vẻ mà tụ lại trong nhà, đừng nói người, ngay cả cái đèn, cái ghế, bình hoa, dụng cụ ăn uống…mọi thứ đều ấm áp.
Mà tất cả những ấm áp trước mắt đều không liên quan tới cậu, cậu chỉ là một nhân vật thấp hèn nhất trong nhà họ Lâm mà thôi.
Giống như lúc nhỏ Lâm Thùy Ngọc nói vậy, bản thân cậu tương đối dư thừa.
Bên tai truyền đến tiếng cười nói của ba đứa trẻ đang vây quanh Lâm Quân và Lê Nhật Linh, cậu nhịn không được nhìn vào trong, bọn họ đang vây quanh người lớn làm nũng, mà trong mắt những người lớn cũng tràn đầy vẻ cưng chiều, đột nhiên cảm thấy có người yêu thương, có cha mẹ thật tốt. Lâm Niệm Sơ lau nước mắt nơi khóe mắt.
Lúc này vừa hay nghe được tiếng của Hạ Ly, cậu bỗng nhiên cảm thấy hơi thân thiết.
Lâm Niệm Sơ cứ thế luôn đứng đó nhìn tất cả mọi thứ bên trong, có chút tham lam, ngưỡng mộ, lưu luyến, nhất thời quên mất phải rời đi.
“Niệm Sơi”
Nghe thấy tiếng gọi của Hạ Ly, cậu không có thời gian phản ứng kịp bên trong sẽ xảy ra chuyện gì liền hốt hoảng chạy đi.
Về lại căn phòng nhỏ của mình, phía sau không có ai đuổi theo, nhìn đi, bọn họ thậm chí còn lười phải đuổi theo cậu.
Trong căn phòng trống rỗng lạnh lẽo, Lâm Niệm Sơ nhào vào trong chăn của mình, hu hu khóc to lên.
“Nhật Linh, để chị nói cho em biết, Lâm Niệm Sơ từ khi còn nhỏ đã không biết gì. Bây giờ đã nhiều năm như vậy, em không cần phải lo lắng quá nhiều đâu”
Lê Nhật Linh và Lê Minh Nguyệt đều mặc áo len dày và áo khoác to, uể oải đi trên đường.
Khi giao thừa đang đến gần, những chiếc đèn lồng đỏ sớm được treo lên trên phố, các cửa hàng trên phố cũng đang tung ra nhiều dòng quảng cáo khác nhau dưới chiêu trò khuyến mãi cuối năm. Ngay cả trong những tháng mùa đông băng giá, người đi đi lại lại vẫn luôn vui vẻ.
Buổi chiều đó Hạ Ly cùng Lâm Niệm Sơ nói rất nhiều chuyện, đã rất lâu cậu không nói chuyện với người khác, vì có Hạ Ly nên cậu hoạt bát hơn rất nhiều.
Cho đến khi ăn hết kẹo, Hạ Ly mới nhận ra mình nên quay về rồi.
“Anh Niệm Sơ, em phải về rồi, bà nội sẽ đi tìm em mất, anh có muốn cùng em đi gặp bà nội không!”
“Không cần đâu, em về đi! Sói xám chỉ có thể ở lại sau vườn, tất cả mọi người đều sợ sói xám…”
Lâm Niệm Sơ cúi thấp đầu, trong mắt có hơi thất vọng.
ói xám thật đáng thương.”
Hạ Ly có hơi thương tiếc mà chau mày.
“Nhưng mà anh Niệm Sơ, anh đừng sợ, em không sợ sói xám, em sẽ lén chạy qua đây chơi cùng anh.”
Ánh mắt Lâm Niệm Sơ sáng ngời, nhìn theo cô bé đã chạy xa, trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp, thậm chí còn có hơi không nỡ.
Đã mấy ngày trôi qua đầu không thấy Hạ Ly, chắc là bị Hoàng Ánh trông chừng chặt chẽ rồi!
Sau đó nghe người hầu nói cậu chủ và mợ chủ về rồi, mọi người đều bận rộn việc trong nhà.
Bây giờ chắc cũng chỉ có sau vườn này là vắng vẻ như vậy thôi!
Cũng không biết thứ gì đã thôi thúc cậu, Lâm Niệm Sơ rón ra rón rén ra khỏi vườn sau trong cái đêm Lâm Quân và Lê Nhật Linh trở về.
Cách một lớp cửa sổ thủy tinh, không khí bên ngoài rất lạnh, cậu mặc một chiếc áo nhung rất dày nhưng vẫn lạnh đến mức tay chân co lại, chóp mũi lạnh lẽo.
Nhưng bên trong phòng lại là một cảnh tượng khác, mọi người vui vẻ mà tụ lại trong nhà, đừng nói người, ngay cả cái đèn, cái ghế, bình hoa, dụng cụ ăn uống…mọi thứ đều ấm áp.
Mà tất cả những ấm áp trước mắt đều không liên quan tới cậu, cậu chỉ là một nhân vật thấp hèn nhất trong nhà họ Lâm mà thôi.
Giống như lúc nhỏ Lâm Thùy Ngọc nói vậy, bản thân cậu tương đối dư thừa.
Bên tai truyền đến tiếng cười nói của ba đứa trẻ đang vây quanh Lâm Quân và Lê Nhật Linh, cậu nhịn không được nhìn vào trong, bọn họ đang vây quanh người lớn làm nũng, mà trong mắt những người lớn cũng tràn đầy vẻ cưng chiều, đột nhiên cảm thấy có người yêu thương, có cha mẹ thật tốt. Lâm Niệm Sơ lau nước mắt nơi khóe mắt.
Lúc này vừa hay nghe được tiếng của Hạ Ly, cậu bỗng nhiên cảm thấy hơi thân thiết.
Lâm Niệm Sơ cứ thế luôn đứng đó nhìn tất cả mọi thứ bên trong, có chút tham lam, ngưỡng mộ, lưu luyến, nhất thời quên mất phải rời đi.
“Niệm Sơi”
Nghe thấy tiếng gọi của Hạ Ly, cậu không có thời gian phản ứng kịp bên trong sẽ xảy ra chuyện gì liền hốt hoảng chạy đi.
Về lại căn phòng nhỏ của mình, phía sau không có ai đuổi theo, nhìn đi, bọn họ thậm chí còn lười phải đuổi theo cậu.
Trong căn phòng trống rỗng lạnh lẽo, Lâm Niệm Sơ nhào vào trong chăn của mình, hu hu khóc to lên.
“Nhật Linh, để chị nói cho em biết, Lâm Niệm Sơ từ khi còn nhỏ đã không biết gì. Bây giờ đã nhiều năm như vậy, em không cần phải lo lắng quá nhiều đâu”
Lê Nhật Linh và Lê Minh Nguyệt đều mặc áo len dày và áo khoác to, uể oải đi trên đường.
Khi giao thừa đang đến gần, những chiếc đèn lồng đỏ sớm được treo lên trên phố, các cửa hàng trên phố cũng đang tung ra nhiều dòng quảng cáo khác nhau dưới chiêu trò khuyến mãi cuối năm. Ngay cả trong những tháng mùa đông băng giá, người đi đi lại lại vẫn luôn vui vẻ.