• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ (20 Viewers)

  • Chương 776-786

Chương 776: Không gia đình nào là không có rắc rối

Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh lại, mọi ánh mắt đều đổ đồn về phía Lê Minh Nguyệt, đợi cô ấy đưa ra lựa chọn.

Lê Minh Nguyệt im lặng hồi lâu, cắn môi suy nghĩ, vẫn là lắc đầu, hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định nhìn Hà Dĩ Phong: “Chúng ta cùng nhau đi đi, tôi không muốn Nhật Linh phải vì tôi mà bị thương nữa”

Lê Nhật Linh kiên định đứng bên cạnh cô ấy, trong lòng cô ấy vô cùng cảm động, nhưng chuyện lần trước cho đến bây giờ cô ấy vẫn còn nhớ.

Nếu như tối nay Lê Nhật Linh lại vì cô ấy mà bị thương, trong lòng cô ấy sẽ vô cùng áy náy.

Hơn nữa mẹ cô ấy đã gây chuyện đến cả công ty của Hà Dĩ Phong, Hà Dĩ Phong nói không sai, chuyện này không đơn giản như trong tưởng tượng của cô.

“Vậy được, bây giờ chúng ta đi thôi” Hà Dĩ.

Phong gật đầu, rất nhiều phóng viên đang ở bên ngoài công ty, nếu như anh ta còn không ra thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến công ty.

Trước tập đoàn Hà Gia, mẹ Lê vần không biết đang nói liên tục cái gì nữa, đám phóng viên trước mặt đều tự động nhường ra một con đường.

776-chi-yeu-chieu.jpg


“Ai ai ai. Mọi người nhìn xem. Đây chính là người con gái không hiếu thuận của tôi. Nó còn dám xuất hiện nữa. Mọi người phân xử dùng tôi với” Mẹ Lê hét lên, nghĩ rằng những phóng viên này sẽ giống như lúc trước mà lao lên với bà ta.

Nhưng xung quanh lại yên tĩnh đến mức ngạc nhiên, không có bất kỳ phóng viên nào dám nói chuyện.

Dù sao thì sắc mặt của Lâm Quân và Hà Dĩ Phong cũng âm u đến dọa người, giống như có hai tảng băng khổng lồ đặt ở đấy vậy, từ xa đã có ‘thể cảm nhận được bọn họ.

Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!

Mẹ Lê ngẩn ra, cảm thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn hoảng sợ.

“Lần trước là bà làm Nhật Linh bị ngã đúng không?” Lâm Quân đút tay trong túi quần, lười biếng đi lên phía trước hai bước, khí chất bức người nhìn mẹ Lê.

“Nhật Linh là aï? Tôi không biết?” Mẹ Lê vội vàng xua tay, vô thức lùi về phía sau một bước, có chút sợ hãi không thể tả nổi nhìn người đàn ông trước mặt.

“Bà không biết?” Lâm Quân khẽ nhếch khóe môi, trong mắt hiện lên thần sắc nguy hiếm.

Lê Minh Nguyệt nhíu mày, không biết nên nói gì, bây giờ cô ấy đang rơi vào tính thế khó xử.

Có điều đối với người mẹ này, từ bé cô ấy đã không cảm nhận được chút tình mẹ nào từ bà ta, người duy nhất trong nhà đối xử tốt với cô có lẽ chính là cha cô ấy: “Tôi thật sự không biết” Mẹ Lê vội vàng lắc đầu phủ nhận “Vậy được, chắc bà biết Lê Minh Nguyệt đúng không?”

Mẹ Lê sững sờ gật đầu: “Biết biết”

“Vậy thì tốt”

Lâm Quân nhướng mày, gọi Hà Dĩ Phong đến, báy giờ nên xử lý chuyện của Lê Minh Nguyệt trước, bằng không anh sẽ khó mà giao tiếp với người phụ nữ này được.

Lâm Quân võ vai Hà Dĩ Phong, không biết đã dặn dò cái gì mà Hà Dĩ Phong gật đầu đồng ý, Lâm Quân gọi phóng viên và Lê Nhật Linh sang một bên, để bọn họ tự giải quyết chuyện gia đình của mình.

Lê Nhật Linh có chút không hiểu: “Anh nói gì với Hà Dĩ Phong vậy?”

“Anh chỉ bảo anh ta chú ý đến cảm xúc của Lê Minh Nguyệt thôi”

“Ừm” Lê Nhật Linh gật đầu, lo lắng nhìn về phía Lê Minh Nguyệt Đây là người thân của cô ấy đấy, bị người thân làm tốn thương là khó chịu nhất, cô đã từng trải qua, không ngờ bây giờ Lê Minh Nguyệt cũng phải trải qua loại chuyện này, hy vọng Hà Dĩ Phong có thế chăm sóc tốt cho cô ấy Không gia đình nào là không có rắc rối cả, cô cũng không có cách để xen vào.
Chương 777: Không chịu thua kém

Mẹ Lê nhìn thấy Lê Minh Nguyệt thì cảm thấy tự tin hơn nhiều, dù sao cũng là đứa con mà bà ta nhìn từ bé đến lớn, cô ấy có tính cách thể nào bà †a cũng biết rõ.

Đặc biệt là so với người đàn ông hung dữ vừa rồi thì Lê Minh Nguyệt ở trước mặt bà ta, hoàn toàn không là gì cả.

Ánh mắt mẹ Lê dần lộ ra khinh thường, ngẩng cao đầu, dường như sắp dùng cảm để đối mặt với Lê Minh Nguyệt vậy.

Sắc mặt của Hà Dĩ Phong cũng không dễ nhìn, đã bao lâu rồi không có ai dám ở trước mặt anh ta diễu võ dương oai như vậy rồi chứ?

Hà Dĩ Phong kéo Lê Minh Nguyệt ra sau lưng mình, lộ ra nụ cười chế nhạo: “Bà cũng lợi hại khi có thể gây chuyện đến tận đây đấy: Mẹ Lê cũng không chịu thua kém: “Tôi đến tìm con gái tôi thì làm sao chứ?”

“Con gái bà?” Hà Dĩ Phong cười, nếu như không phải cha Lê nhập viện, e rằng anh ta đã không thể điều tra ra được việc này.

Chỉ là anh ta vẫn không muốn làm tốn thương Lê Minh Nguyệt, nên văn luôn không nói ra.

Nhưng nếu như mẹ Lê đã quá ép người như nh ta cũng không cần phải che giấu chuyện này nữa, nếu như giữ lại bên cạnh Lê Minh Nguyệt những con giòi bọ không thể ném đi được này, vậy chỉ bằng không cần còn hơn.

Mẹ Lê không biết Hà Dĩ Phong có ý gì, nhưng văn không chịu khuất phục, dáng vẻ của Hà Dĩ Phong khiến bà ta vô cùng khó chịu, đang định chửi mắng thì lại bị Lê Đức Dương dứng bên cạnh im lặng nấy giờ giữ lại.

So với mẹ Lê, hiển nhiên Lê Đức Dương có mắt nhìn sắc mặt người khác hơn.

Giọng điệu của Hà Dĩ Phong như vậy có lẽ là đã biết chuyện của nhà bọn họ, nếu như ép Hà Dĩ Phong quá đà, vậy thì đứng nói đòi được tiền của bọn họ, e rằng chính mình còn phải bỏ tiền ra đền bù nữa, vậy thì thật sự không thỏa đáng rồi Có điều tại sao Hà Dĩ Phong vẫn không muốn nói ra, thì anh ta không thể biết được.

Hà Dĩ Phong ở bên ngoài luôn là một tay ăn chơi, anh ta vẫn luôn cảm thấy Hà Dĩ Phong kết hôn với Lê Minh Nguyệt là vì cảm thấy Lê Minh Nguyệt đơn thuần dễ lừa, cũng không có gia cảnh, tính cách cũng yếu đuối, cho nên mới cho cô ta vào nhà họ Hà.

Nếu như là như vậy, sap Hà Dĩ Phong lại phải quan tâm đến cảm xúc của cô ta, vì cô ta mà giấu giếm chứ?

Anh ta không thể nào hiểu được.

€ó điều vần giả vờ thật thà cười: “Xin lối chủ tịch Phong, xét theo vai vế trong nhà thì cũng phải gọi anh một tiếng em rể đúng không không?

Nếu như không phải cha đang ở trong bệnh viện không chịu nổi nữa, thì chúng tôi cũng sẽ không đến làm phiền các người đúng không?”

Hà Dĩ Phong nhếch miệng chế nhạo, nhưng không nói câu nào, chỉ lạnh lùng nhìn Lê Đức.

Dương, xem xem anh †a muốn giở trò gì “Sao lại không chịu nổi nữa? Không phải đã sớm thanh toán viện phí rồi sao?” Lê Minh Nguyệt nhíu mày, cô ấy cũng không ngốc, Hà Dĩ Phong không thiếu tiền, sẽ không keo kiệt đối với những loại chuyện này.

‘Về phần Hà Dĩ Phong tính toán chỉ li từng chút một với cô ấy, lúc mới bắt đầu cô ấy còn cảm thấy ảo não, sao những người nhà giàu này lại keo kiệt thế chứ, sau này mới biết, hóa ra Hà Dĩ Phong chỉ thích trêu chọc mình mà thôi.

Lê Đức Dương thở dài nhìn Lê Minh Nguyệt: “Vấn đề không phải là tiền viện phí, nhưng vẫn luôn nằm trong bệnh viện như thế, em cũng.

không phải không biết nơi như bệnh viện..” Lê Đức Dương nhìn Lê Minh Nguyệt, dáng vẻ ngập ngừng không nói lên lời.

Lê Minh Nguyệt ngẩn ra, cô ấy đã đối phòng bệnh thành phòng riêng, hoàn cảnh cũng tốt, không có cái gì có thể bới móc được mà.

Nhưng Hà Dĩ Phong lại hiểu, cong môi: “Làm sao? Các người định ở lại Hà Nội sao?”

‘Đúng đúng đúng” Mẹ Lê vỗ tay, cười híp mắt gật đầu, ôi. Đứa con rể này thật hiểu chuyện nha.

Chỉ một chút mà đã đoán ra được ý định của bọn họ tồi.

Ha ha”

Hà Dĩ Phong không khỏi cười ra tiếng: “Muốn tôi mua nhà cho các người thì cũng được thôi”

Mắt mẹ Lê gần như híp thành một đường thẳng, vui đến nỗi không thể ngậm được miệng.

Gây rối? Rõ ràng là do bọn họ gây rối có được không?

Hà Dĩ Phong cũng cười nhạt, gật đầu: “Muốn tôi bỏ tiền ra mua nhà cho cái người thì cũng được, nhưng sau khi mua nhà xong, các người đừng mơ mà đến tìm Lê Minh Nguyệt nữa.”
Chương 778: Vạch rõ ranh giới

Lê Minh Nguyệt ngấn ra, Hà Dĩ Phong có ý gì vậy? Muốn cô ấy vạch rõ ranh giới với nhà họ Lê sao?

Đám người Lê Đức Dương quả thật có chứt quá đáng, nhưng anh ta cũng không có tư cách phong tỏa sự tự do của mình chứ? Đây là người thân của cô ấy, cho dù có quá đáng thế nào thì Hà Dĩ Phong cũng không nên thay cô ấy quyết định những chuyện này chứ.

Nhưng Lê Minh Nguyệt cũng không nói gì, nếu như bây giờ cô ấy chất vấn Hà Dĩ Phong thì sẽ khiên Hà Dĩ Phong mất thể ấy vẫn có thế phân rõ chút chuyện nặng nhẹ này.

“Cậu đang có ý gì vậy? Tôi không thế đi tìm con gái tôi được sao?” Mẹ Lê lại bắt đầu chửi bới, vẻ mặt khó chịu Hà Dĩ Phong không nhịn được nhíu mày, Lê Đức Dương vội vàng giữ lấy mẹ Lê: “Mẹ. Đừng nói lung tung”

Mẹ Lê liếc nhìn Lê Đức Dương, bĩu môi, không nói nữa.

“Chủ tịch Phong, chúng tôi cũng không phải là người thèm muốn nhà cửa” Lê Đức Dương cười nhìn Hà Dĩ Phong.

Đương nhiên bọn họ không chỉ thèm muốn một căn nhà, bọn họ phải khổ sở thế nào mới biết được chuyện Lê Minh Nguyệt đang ở cũng Hà Dĩ Phong, giả vờ bị bệnh đến Hà Nội ở trong bệnh viện lâu như thế, sao bọn họ có thể chỉ thèm muốn một căn nhà được chứ?

Hà Dĩ Phong gật đầu, nhưng không nói gì Người lại trong lòng Lê Minh Nguyệt có chút an ủi, bọn người Lê Đức Dương có lẽ không tồi tệ như trong tưởng tượng của cô ấy.

Bởi vì dù sao bọn họ cũng là người nhà của cô ấy mà.

“Đương nhiên chuyện trước mắt là phải giải quyết việc nhà cửa, có điều chúng tôi sớm muộn gì cũng phải quay về, căn nhà này nhất định sẽ trả lại cho chủ tịch Phong.”

Trong lòng Hà Dĩ Phong không ngừng chế nhạo, nhìn dáng vẻ của bọn họ đã có thể dùng vẻ mặt đáng ghê tởm để hình dung.

Con người một khi quá tham lam, vậy thì sẽ trở lên ghê tởm, giống như một con chuột chui từ cống lên vậy.

Lê Đức Dương thấy Hà Dĩ Phong không nói gì, lại chậm dãi bổ sung thêm một câu: “Chỉ là Lê Minh Nguyệt đã được gả cho anh rồi, mấy thứ sính lễ gì đó chúng tôi đều không nhận được, sản nghiệp nhà họ Hà lớn như vậy, dù sao thì cũng phải có ý tứ chứ”

Nói đi nói lại, cũng chỉ là thay đổi cách đòi tiền của Hà Dĩ Phong mà thôi.

Lê Minh Nguyệt không nhịn được mím môi, không khỏi có chút kỳ quái nhìn Lê Đức Dương: “Anh, có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không?”

Nếu không tại sao dường như bọn họ luôn nhắc đến chuyện tiền bạc vậy, trước kia bọn họ có như vậy đâu.

Trong lòng Lê Minh Nguyệt cảm thấy có chút hoảng loạn, nhất thời nghĩ ra một loạt đáp án có chút không tốt.

Có điều Lê Minh Nguyệt không biết, lúc trước cho dù cô ấy làm việc ở Hà Nội nhưng một chút: tiền lương đó cũng chẳng là gì, cô ấy cũng không có tiền, bọn họ đương nhiên khinh thường phải cúi mặt trước cô ấy rồi Có điều bây giờ lại không giống, không phải bên cạnh cô ấy có Hà Dĩ Phong sao?

“Xảy ra chuyện gì?”

Mẹ Lê hỏi ngược lại, rồi nhanh chóng vỗ tay, ôm lấy Lê Minh Nguyệt: “Đúng vậy. Con không biết sao, mấy năm này ở quê mùa màng thất bát, chúng ta gần như sắp không có cái gì ăn nữa.”

Lê Minh Nguyệt vừa thấy mẹ mình khóc lóc đáng thương như vậy, lập tức trở lên mềm lòng, móc túi chuẩn bị đưa thẻ cho mẹ Lê, dù sao thì trong thẻ cũng có mấy chục triệu mà cô ấy khổ sở dành dụm đoạn thời gian này.

Khi mẹ Lê thấy Lê Minh Nguyệt móc ví ra, ánh mắt bà ta sáng lên, dường như muốn nhảy ra khỏi mắt vậy. Còn chưa đợi Lê Minh Nguyệt mở ra đưa thẻ cho bà ta, bà ta đã cướp lấy ví của Lê Minh Nguy: hết tiền trong ví đút vào túi mình, rồi ghét bỏ ném ví tiền lại cho Lê Minh Nguyệt.

Bà ta còn nghĩ răng Lê Minh Nguyệt chuẩn bị bao nhiêu tiền chứ? Chỉ có mấy trăm nghìn, không có cũng được.

Nhưng dù sao có cũng hơn không, mẹ Lê đút †ay vào trong túi, cẩn thận cảm nhận kết cấu của tờ tiền, trong lòng vẫn có chút hài lòng.

Mà Lê Minh Nguyệt cầm lấy ví tiền của mình, vẻ mặt ngượng ngùng, không biết có nên lấy thẻ trong ví ra không.

Tay cô cứng đờ trên không trung Hà Dĩ Phong ôm vai Lê Minh Nguyệt, như thế đang an ủi cô ấy, càng cảm thấy ghét mẹ Lê hơn.

Trực tiếp ra lệnh đuổi khách: “Nếu như các người còn gây rối ở đây, vậy chúng tôi đi trước đây, nếu như không muốn nữa thì tốt nhất nên trở về bệnh viện nghỉ ngơi đi”
Chương 779: Tạm thời giải quyết

“Vậy chúng ta đi trước” Lê Đức Dương nắm lấy tay mẹ Lý vẫn còn muốn nói gì đó, hướng về phía Hà Dĩ Phong cúi đầu, anh ta có vẻ đã hiểu.

Hà Dĩ Phong thực sự biết về chuyện của gia đình họ.

Có điều biết chuyện này thì cũng có lợi và hại, nếu sử dụng tốt thì anh ta có thể lấy được đồ tốt từ chỗ Hà Dĩ Phong, Nhưng đương nhiên không được nói trước mặt Lê Minh Nguyêt, nếu không sẽ vô dụng.

Lê Đức Dương nhìn Lê Minh Nguyệt thật sâu, ý tứ trong mắt không rõ ràng, nhưng luôn khiến Lê Minh Nguyệt cảm thấy khó chịu.

Nhưng Lê Đức Dương rõ ràng là anh ruột của cô ấy.

Lâm Quân không nhàn rồi ở bên trò chuyện với các phóng viên vài câu, nhưng dường như vô tình, mỗi lời nói đều lộ ra vẻ đe dọa vừa công khai vừa bí mật.

Những phóng viên này đều là người tỉnh ý, sao không thể nhận ra ý tứ sâu xa của Lâm Quân, bọn họ khoe khoang đánh hỏng máy ghi âm, thẻ nhớ và những thứ khác, muốn tạo ẩn tượng tốt trước mặt Lâm Quân.

Lê Nhật Linh cố hết sức cố nén cười, Lâm Quân trước mặt người khác mặt lạnh giống như Bao Công, trong mắt cô lại là cố ý giả bộ lạnh lùng, thật khiến cô nhịn không được mà muốn cười thành tiếng.

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Lê Đức Dương cũng đưa mẹ Lê đi, sau đó Hà Dĩ Phong mới dẫn Lê Minh Nguyệt đi về phía Lâm Quân.

“Đã giải quyết ổn hết rồi chứ?”

“Vẫn chưa” Hà Dĩ Phong lắc đầu, không phải giải quyết triệt để, mà là tạm thời trì hoãn thôi.

Lâm Quân gật đầu, ngược lại nghe mấy lời của Hà Dĩ Phong cũng không kinh ngạc. Nhà họ Lê quá kiêu ngạo, bọn họ cái gì cũng không sợ, thế nhưng bọn họ tú tài gặp phải binh lính cũng không thể giải thích rõ ràng, còn phải xem sắc mặt Lê Nguyệt đế không ai động vào họ.

Cũng bị ngạt thở khó chịu.

“Từ từ đi” Lâm Quân đặt tay lên vai Hà Dĩ Phong, thở dài bưồn cười nhìn anh ta, anh không ngờ Hà Dĩ Phong lại có ngày này.

“Lâm Quân, đừng hả hê khi người khác gặp chuyện thế này, được không?”

Hà Dĩ Phong giả vờ có chút không vui khi nhìn thấy Lâm Quân đang cười khẩy.

“E hèm, phải không?”

Lâm Quân đưa tay lên miệng giả vờ ho vài lần, làm ra vẻ như không có gì.

“Hừ, không thèm nói với cậu nữ: Hà Dĩ Phong thực sự không thể tự giúp mình, quay sang một bên tập trung vào Lê Minh Nguyệt Lê Minh Nguyệt lơ đấng nhìn chäm chắm vào một nơi trên mặt đất, không nhận thấy rằng Hà Dĩ Phong đang nhìn cô ấy.

“Em sao vậy?”

Nhìn Lê Minh Nguyệt, Hà Dĩ Phong biết rng cô ấy vẫn còn bưồn về chuyện vừa xảy ra.

Lê Minh Nguyệt có lòng tự trọng mạnh mẽ, cô ấy vẫn luôn nghĩ mẹ Lê là mẹ ruột còn Lê Đức Dương là anh trai ruột của mình. Vì vậy, cô ấy cảm thấy hơi xấu hổ về việc anh trai và mẹ muốn tiền từ chỗ cô ấy, “Không, không sao”

Lê Minh Nguyệt như bị kéo về thực tại, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Hà Dĩ Phong, rõ ràng cô ấy không tự tin “Quên chuyện vừa rồi đi, tin tưởng tôi, tôi sẽ giải quyết, cho tôi thời gian.”

Để cho Lê Minh Nguyệt cảm thấy thoải mái, Hà Dĩ Phong đặt tay lên vai cô ấy, ánh mắt nhìn cô ấy chăm chú.

“Cảm ơn anh, Dĩ Phong”

Lê Minh Nguyệt liếc nhìn đôi tay khoác trên vai mình, sau đó nhìn vào mắt anh ta, hốc mắt chợt đỏ lên Cho dù Hà Dĩ Phong đang cố gắng giả vờ trước mặt Lâm Quân và Lê Nhật Linh, nhưng sự xuất hiện của anh ta đã khiến cô ấy thấy cảm động một chút “Lê Minh Nguyệt, không sao cả, cho dù có chuyện gì xảy ra, còn có Hà Dĩ Phong ở đây, còn bọn chị ở đây mà”

Lê Nhật Linh đang ở bên kia đùa giỡn với Lâm Quân, nhìn thấy hai mắt Lý Nguyệt lại đỏ lên, trong lòng không tránh khỏi cảm giác đau lòng, nên dừng lại an ủi cô ấy.

“Vâng, mọi người đừng lo lắng, em không sao.”

Lê Minh Nguyệt chợt cười hi hi một cái, nước mắt vừa trào ra cũng rơi xuống, cảm giác vui buồn lẫn lộn.

“Nhìn em kìa, cười lên xinh đẹp biết bao nhiêu.”

Lê Nhật Linh thuận tay lau đi nước mắt cô ấy.
Chương 780: Cục cưng lớn và cục cưng nhỏ

“Lần này, chúng ta đến nước Pháp. Em phải chăm sóc bản thân thật tốt. Ba con gấu của Lâm Quân không dễ nuôi. Nếu thấy không ổn, em có thể nhờ quản gia giúp đỡ. Đừng để mình quá mệt mỏi”

Hà Dĩ Phong không thể không dặn dò cô ấy, dù sao cũng phải rời đi một lúc. Anh ta không còn biết mình bắt đầu coi Lê Minh Nguyệt là một phần của cuộc đời mình từ khi nào, lúc nào anh cũng muốn có cô bên cạnh, thật khó mà từ bỏ.

“Tôi biết, mọi người cứ an tâm đi đi”

“Ai nói ba bảo bối của tôi không ngoan, bọn chúng ngoan lắm”

Lê Nhật Linh bĩu môi ra bộ không bằng lòng.

“Ngoan lắm, ngoan lắm, đừng lộn xôn”

Lâm Quân mỉm cười kéo Lê Nhật Linh vào lòng rồi bước đi “Này, đang làm gì thế?”

“Đôi trẻ nói lời chia tay trước khi từ biệt, anh còn dính vào.”

“Ờ, cũng đúng”

“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Vẽ nhà “Vẽ nhà làm gì?

“Nhìn ba đứa cục cưng của em, không thì lúc đến nước Pháp, em sẽ không nhớ chúng sao?”

“Ba con yêu của em? Chẳng lẽ không phải của anh à?”

“Không”

“Là của hai chúng ta”

“Cũng như nhau mà.

Hai người vừa cười vừa nói, thanh âm truyền đến tai Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt ngày càng nhỏ.

Hai người nhìn Lê Nhật Linh và Lâm Quân rời đi, nghe đối thoại giữa bọn họ, nhẹ mỉm cười.

“Chúng ta cũng đi thôi”

Hà Dĩ Phong nắm lấy tay Lê Minh Nguyệt, ánh mắt đầy dịu dàng.

“Sao thế? Chúng ta có cục cưng nhỏ sao?”

Lý Nguyệt nói xong liền cười tủm tỉm.

“Chúng ta có một cục cưng lớn”

Hà Dĩ Phong tự hào giơ tay của Lê Minh Nguyệt, tỏ ý anh ta muốn nói gì.

“Muốn ăn đập có phải không?”

Lê Minh Nguyệt nhìn xung quanh những người đang nhìn mình, xấu hổ không nói nên lời Hà Dĩ Phong không hỗ là hoa giữa trăm hoa, và sự lãng mạn trong xương luôn khiến người ta cảm thấy ấm lòng trước những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.

Một trong những chuyện may mắn lớn nhất trong cuộc đời là gặp được người có thể khiến tim mình đập thình thịch bất cứ lúc nào.

Nhưng Lê Minh Nguyệt có lẽ vẫn nghĩ rằng Hà Dĩ Phong chỉ đang diễn trò.

Ngày thứ hai đến thật nhanh, bốn người đã đến sân bay, Lê Minh Nguyệt tiễn ba người lên máy bay.

Trước khi Hà Dĩ Phong rời đi, không ngừng dặn dò Lê Minh Nguyệt, Lê Nhật Linh và Lâm Quân ở bên cạnh cứ không ngừng cười trộm.

“Uầy, được rồi được rồi, tôi nhớ mà, tôi cũng dâu phải là đứa trẻ ba tuổi. Anh yên tâm đi. Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ”

Lê Minh Nguyệt liếc nhìn hai người đang cười trộm bên kia, nói chuyện với Hà Dĩ Phong cũng có chút ngượng ngùng.

“Hà Dĩ Phong, tôi không ngờ anh lải nhải nhiều vậy đấy”

Lâm Quân bước đến võ vai anh ta, sau đó đi vào trong phi trường.

“Này chờ tôi, Minh Nguyệt nhớ đó, không ăn lạnh, không ăn cứng, buổi tối ngủ sớm, nhớ đắp chăn”

780-chi-yeu-chieu.jpg


“Tại sao?”

“Bởi vì anh sợ người nước ngoài vừa mắt em, không đưa em về được thì phải làm sao?”

“Thôi, lo làm chính sự đi”

Lê Nhật Linh đưa tay vén tóc, nhìn về Hà Dĩ Phong đi phía sau.

“Hai người tiếp tục, tiếp tục, khinh thường tôi không có ai để show ân ái chứ gì.”

Hà Dĩ Phong đưa tay ra hiệu họ đừng để ý đến anh ấy.

“Không biết ba giờ trước ai ở sân bay cùng Lê Minh Nguyệt dính như keo ấy nhỉ.”

Lâm Quân khinh thường nhìn anh ta “Được rồi, đừng làm rộn nữa, lại đây, chúng ta bàn chuyện công việc”

Lê Nhật Linh nhìn hai người, có phần bất lực.

“Ông chủ, cậu không hiểu chuyện này, chúng tôi gọi là vợ chồng ân ái”

Hà Dĩ Phong đắc ý giải thích, cùng nhau tụ họp lại với Lê Nhật Linh.

“Hừ!”

Lâm Quân khinh khinh khịt mũi, nhìn Lê Nhật Linh.

Hiện tại chúng ta đang ở nước Pháp ngoại ô thành phố Marseille, còn công ty LX thì ở trung tâm thành phố. Mọi người thấy đấy, từ ngoại ô vào thành phố. Trung tâm thành phố cách đó bảy tám km. Vì vậy, nếu bây giờ chúng ta đi qua, rất có thể đến chiều sẽ gặp được người mà ta muốn gấp”

Lê Nhật Linh đặt bản đồ vào điện thoại giữa ba người, trình bày chỉ tiết suy nghĩ của mình với sự phấn khích trên mặt.

“Điều cô vừa nói không sai. Chúng ta quả thực chỉ cách LX vài km, nhưng đừng quên LX cũng chiếm địa vị lớn ở thành phố Marseille.

Người đàn ông mà chúng ta muốn gặp rất thần bí Bây giờ chúng ta phải đi ngay, có gặp được người hay không còn chưa biết chắc, hơn nữa muốn gặp ai thì cũng phải có lý do chứ. Không người ta lại nói mình đến mở tiệc đoàn viên”

Khi chậu nước lạnh của Hà Dĩ Phong đố xuống, vẻ mặt của Lê Nhật Linh chuyển từ vui mừng sang lo lắng.

“Không sao đâu, tôi đã lên kế hoạch cho việc này từ lâu. Tôi đã lập hợp đồng hợp tác làm việc trước khi đến. Tôi sẽ lấy lý do đến bàn công việc đế gặp quản lý cấp cao của họ, sau đó thuận tiện nói một chút chắc sẽ không sao đâu. “

Lâm Quân nâng hồ sơ nấy giờ không ai để ý trên tay phải của mình lên.

“Vâng, đại ca, quả đúng là lợi hại. Thì ra cậu sớm đã có chuẩn bị, như thế thì sẽ không có vấn đề gì”

Khi Lê Nhật Linh nhìn thấy thứ mà Lâm Quân đang cầm, ánh mắt của cô tràn đầy sự tán thưởng. Lâm Quân luôn chuẩn bị mọi thứ chu toàn, luôn có khả năng giải quyết vấn đề khi gặp khó khăn.
Chương 781: Công ty LX

Đã bàn bạc kế hoạch xong, ba người cũng không tiếp tục trì hoãn thời gian, tiến hành mục tiêu.

Công ty LX quả nhiên danh bất hư truyền, nó chiếm lấy khu vực phồn hoa nhất thành phố Marseille. Tòa cao ốc to lớn mấy chục tầng sừng sững trước mặt mấy người họ.

“Thật thú vị”

Lâm Quân đột nhiên nói một câu, khiến Lê Nhật Linh và Hà Dĩ Phong đều có chút nghỉ ngờ.

“Sao vậy?”

Lê Nhật Linh không nhịn được hỏi anh.

“Không có gì, đi thôi. Lập tức có thể gặp được người em muốn gặp rồi”

“Hi vọng là vậy”

Đi đến đây Lê Nhật Linh bỗng nhiên thở dài một cái, nhưng làm sao cũng không giấu được sự mong đợi trong ánh mắt của cô.

“Đi thôi”

Ba người không do dự đi vào trong tòa cao ốc.

“Xin chào quý khách, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho các vị không?”

Trước khi đến nước Pháp Lâm Quân còn từng lo lắng về vấn đề trở ngại ngôn ngữ, không nghĩ tới ở quầy tiếp tân trừ người ngoại quốc ra, vậy mà còn có người Việt Nam, công ty này quả thật thú vị hơn trong tưởng tượng.

“Chúng tôi đến từ Việt Nam, cảm thấy hứng thú với việc kinh doanh của quý công ty, lần này đặc biệt đến đây là muốn được hợp tác với quý công ty”

Lâm Quân cầm lấy hợp đồng đã chuẩn bị từ sớm đưa cho cô tiếp tân kia.

Anh nhìn thấy cô tiếp tân người nước ngoài bên cạnh đang xem hợp đồng trong tay cô tiếp †ân người Việt Nam, còn nói gì đó nữa. Dường như có như không đánh giá Lâm Quân, Lê Nhật Linh và Hà Dĩ Phong một chút, có vẻ như người nước ngoài kia đã hiểu ý của cô ấy, trên mặt là nụ cười kinh ngạc.

Mà cô tiếp viên người Việt Nam vẫn đang trò chuyện với cô ấy bằng tiếng Pháp.

“Mời các vị qua bên kia ngồi đợi một chút”

Cô tiếp tân người Việt Nam giao tài liệu cho cô tiếp tân người nước ngoài, cô tiếp tân người nước ngoài cười quyến rũ với Hà Dĩ Phong phía sau Lâm Quân, sau đó đi vào.

Điều này khiến Hà Dĩ Phong có chút khó hiểu Cô tiếp tân người Việt Nam dẫn ba người đến ghế salon dành cho khách ngồi chờ bên cạnh để ngồi đợi.

‘Đều là người Việt Nam, làm sao Lê Nhật Linh có thể bỏ qua cơ hội nghe ngóng tin tức như thế này chứ?

“Các vị từ xa đến đây, uống chút nước trước đi, rồi nghỉ ngơi một chút”

“Cảm ơn, cô cũng là người Việt Nam, sao lại đến một đất nước xa xôi như nước Pháp để làm việc vậy?”

Lê Nhật Linh cầm lấy ly trà chuyển chủ đề.

“Thật ra chuyện này rất bình thường, tôi được công ty trong nước điều đến đây, lúc đầu vừa rời xa quê hương đến đây trong lòng cũng cảm thấy muốn quay về, nhưng sau này phát hiện thì ra ở đây cũng có rất nhiều người Việt Nam, cho nên cũng không cảm thấy cô đơn”

“Ồ? Thật thú vị, kinh tế của Pháp phát triển hơn Việt Nam, hẳn là cũng không thiếu người tài, ở thành phố Marseille cũng có nhiều người nổi tiếng, sao lại ưu ái người Việt Nam như vậy?

“Lúc đầu tôi cũng thắc mắc chuyện này, nhưng mà bây giờ hoàn toàn hiểu rõ rồi, chủ tịch của chúng tôi là người Việt Nam, có thể là quan †âm đồng hương, vậy nên có thể giải thích được tất cả”

“Chủ tịch?”

Lần này đến lượt hai mắt Lâm Quân phát sáng, “Cô nói chủ tịch của các cô là người Việt Nam?”

“Đúng vậy, hình như anh rất có hứng thú với chủ tịch của công ty chúng tôi thì phải?”

“Trước khi đến đây chúng tôi có tìm hiểu một chút về công ty của các cô, nhưng tìm được rất ít thông tin của quý công ty, cho nên tương đối tò mò, mong cô đừng xem chúng tôi như người ngoài”

Không hiểu tại sao, lúc đi vào tòa cao ốc này, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, ở một công ty thần bí như vậy, tài liệu cá nhân lại được bảo mật kỹ, ngoại trừ cấp cao của công ty anh không nghĩ ra được giải thích nào hợp lý hơn.

Mà như lời nói lúc nấy của cô tiếp tân này, lại càng chứng thực suy đoán này.

Nhưng mà không xác định được vấn đề, hiện tại cũng không hoàn toàn nằm chắc được tình hình, nên mới nói bóng nói gió, không thể xuất kích trực diện được.
Chương 782: Là một người kỳ quái

“Đúng vậy, chủ tịch của chúng tôi là người thần bí khiêm tốn, không thích công khai chuyện riêng tư của mình cho người ngoài biết, ngay cả nhân viên trong công ty của chúng tôi cũng không có bao nhiêu người hiểu rõ ông ấy, chỉ biết được rất nhiều năm trước ông ấy đã đến chỗ này ở nước Pháp thành lập nên công ty LX”

“Chủ tịch của các cô thật là một người kỳ quái”

Hà Dĩ Phong không kìm lòng được nói một câu.

“Đúng vậy, nhưng mà năng lực của chủ tịch chúng tôi thật sự khiến nhân viên trong công ty không ai không bội phục. Cũng bởi vì ông ấy là người Việt Nam, cho nên bình thường người Việt Nam bàn chuyện hợp tác với công ty chúng tôi đều rất thuận lợi, cho nên nếu các vị đến đây vì chuyện công việc, chỉ cần có đủ thành ý và năng lực mạnh thì sẽ không có vấn đề gì. Với lại anh chàng đẹp trai này, lúc nấy vị tiếp tân người nước ngoài của chúng tôi khen anh rất đẹp trai đấy”

“Ha ha, cảm ơn.”

Mặc dù Hà Dĩ Phong đã đi qua trăm khóm hoa, nhưng ngấu nhiên được người đẹp khen vài câu, cũng có chút xấu hố vò đầu.

“Lão đại, cậu nói xem, vị chủ tịch này có phải là người mà chúng ta muốn tìm không?”

Hà Dĩ Phong quay người lại nói với Lâm Quân.

Các vị muốn tìm chủ tịch của chúng tôi sao?”

“Đúng vậy, hình như chúng tôi từng gặp chủ tịch của các cô một Vị tiếp tân người Việt Nam này còn muốn hỏi gì đó, lúc này vị tiếp tân người nước ngoài lại đi tới trao đổi vài câu với cô ấy bằng tiếp Pháp. Lâm Quân nghe ra được, là cấp cao trong công ty của người ta thấy vô cùng hứng thú với hợp đồng của bọn họ, mời bọn họ đi vào.

“Mời các vị vào trong”

Tiếp tân người Việt Nam lễ phép đứng dậy dẫn bọn họ đi đến văn phòng.

Lê Nhật Linh cảm thấy hô hấp của mình chậm rãi dừng lại, qua đoạn đối thoại vừa rồi của bọn Lâm Quân và người tiếp tân, cô nghe ra được vị chủ tịch này có thể chính là cha của cô.

Trăm loại cảm xúc ngổn ngang trong lòng cô, bước chân cũng chậm lại. Dường như Lâm Quân cũng nhận ra được tâm trạng hiện tại của cô.

Ném cho cô một ánh mắt an ủi, cầm lấy tay cô, nằm thật chặt.

‘Vừa rồi Lê Nhật Linh còn có chút khẩn trương nhưng lúc Lâm Quân nắm lấy tay cô, trong lòng bình tĩnh lại không ít Thang máy dừng lại ở tầng mười lăm.

“Đây là văn phòng của người phụ trách bàn chuyện hợp tác lần này với các vị”

Cô tiếp tân đi ở phía trước, gõ cửa một cái.

“Vào đi”

Bên trong truyền ra một giọng Việt Nam hùng hồn của người đàn ông “Anh Jackson, người đã đến rồi”

“ừ”

“Xin chào mọi người, tôi là Jackson, là người phụ trách bàn chuyện hợp tác lần này với các vị”

Jackson lịch thiệp đi tới trước bắt tay Lâm Quân.

Mà Lê Nhật Linh và Hà Dĩ Phong ở phía sau cũng hơi sững sờ. Bọn họ đã nhìn thấy ảnh chụp của người đàn ông thần bí kia, không phải là người đang ở trước mắt này.

Lê Nhật Linh quan sát văn phòng này một chút, khiêm tốn mà không làm mất đi sự xa hoa, cửa số sát đất thiết kế rộng rãi sáng sủa, chỉ vẻn vẹn một văn phòng đã chiếm mất phân nửa tầng này. Chẳng lẽ bọn họ đều đã đoán sai, chủ tịch của LX không phải là người mà bọn họ muốn tìm, vậy rốt cuộc ông ấy là ai, đang ở đâu chứ.

Mất mát, mờ mịt lần nữa xông vào trong đầu, khiến Lê Nhật Linh khó chịu đến không nói lên lời.

Nếu như người đàn ông thần bí kia không phải là chủ tịch của LX, muốn tìm được một người thần bí ở một công ty lớn xa lạ thật sự quá khó khăn.

“Xin chào, tôi là chủ tịch của tập đoàn Lâm Thị, Lâm Quân”

“Còn vị này là chủ tịch của Trung tâm thương mại Phong Minh ~ Hà Dĩ Phong, vị này là vợ tôi Lê Nhật Linh”

Lâm Quân tỉ mỉ giới thiệu hai người sau lưng.

Tất nhiên Lâm Quân cũng biết người trước mắt không phải là người bọn họ muốn tìm, nhưng mà năng lực tiếp nhận của anh rất mạnh có thể khống chế tốt cảm xúc bên ngoài của mình, “À, hân hạnh được gặp, hân hạnh được gặp”“

Jackson lịch thiệp bắt tay với Hà Dĩ Phong và Lê Nhật Linh.

“Các vị từ xa đến đây, cực khổ rồi, mời ngồi”

“Cảm ơn”

“Tôi thấy trên hợp đồng các vị có ghi là muốn trực tiếp bàn bạc hợp đồng với chủ tịch của chúng tôi. Yêu cầu như vậy chúng tôi vốn không có lý do gì để từ chối. Nhưng mà thật xin lỗi gần đây chủ tịch của chúng tôi không có ở công ty.

Tôi là phó chủ tịch của công ty, hi vọng các vị có ăn đề gì thì có thể nói rõ với tôi, nếu đã hợp tác, tất nhiên chúng tôi sẽ cho thấy thành ý tương đương các vị”

Câu này như một cái chùy, khiến ba người hiểu ra, không phải bọn họ suy đoán sai, mà là người trước mắt không phải là chủ tịch.

Nghe được lời này tâm trạng Lê Nhật Linh mới bình tính lại được chút, nhưng không gặp được vị chủ tịch thần bí kia trong lòng Lê Nhật Linh vẫn không khỏi cảm thấy thất vọng.

“Anh nói là chủ tịch của các anh không có ở công ty, vậy ông ấy đang ở đâu Nhìn trang trí trong văn phòng phó chủ tịch, nhìn khí chất và tuổi tác có thể đoán được địa vị của anh ta ở công ty khẳng định không thể khinh thường. Nói không chừng anh ta có thể còn biết rõ hành tung của bị chủ tịch thần bí này và chuyện riêng tư của ông ta hơn bất cứ ai.
Chương 783: Khi nào ông ấy về

‘Vừa nghĩ như thế, Jackson không biết mục đích họ đến lần này, tại sao không nhân cơ hội để hỏi thăm một chút.

“Thật là trùng hợp khi các vị vừa từ Việt Nam đến thì chủ tịch của chúng tôi lại đến Việt Nam.”

Lúc này hai mắt Lê Nhật Linh lại sáng lên, tính thời gian thì người đàn ông thần bí kia hiện đang ở Việt Nam.

“Vậy thì khi nào ông ấy trở lại?”

“Ông ấy đến Việt Nam để giải quyết một số công việc riêng tư, nhưng chủ tịch của chúng tôi thường không theo thông lệ, chậm thì mười ngày nửa tháng, lâu thì một năm rưỡi”’

“Theo tôi được biết, Chủ tịch LX đã rời Việt Nam nhiều năm trước và bao năm qua vẫn luôn phát triển ở nước ngoài, tại sao lại có chuyện riêng tư cần giải quyết ở trong nước?”

“Cái này tôi không rõ lắm, hẳn là nó có liên quan gì đó đến người thân của Chủ tịch còn ở Việt Nam. Cụ thể thì tôi không biết”

Điều này khiến trái tim của Lê Nhật Linh run lên, người thân, chẳng lẽ là mình sao? Người đàn ông này đã quên cô nhiều năm như vậy, bây giờ nghĩ đến bản thân nên trở về Việt Nam xử lý “Tôi có thể xác nhận một việc với anh không?”

Hà Dĩ Phong ở bên cạnh hỏi.

“Xin mời ngài nói”

“Nói vậy anh Jackson sẵn sàng tiếp đón chúng tôi, không chí vì hợp đồng mà chúng tôi mang lại rất hấp dẫn, mà là một người Việt Nam, anh cũng coi trọng thành ý của chúng tôi. Trước.

khi đến nước Pháp, chúng tôi đã tìm hiểu một chút về tập đoàn LX. Nhưng chúng tôi khá tò mò là chủ tịch của anh rất bí ẩn khiến chúng tôi lo lắng. Tôi chỉ tìm thấy một bức ảnh trên Internet và muốn bạn xác định xem có chắc ông ấy là Chủ tịch LX không? Dù sao khi hợp tác, điều kiện lớn nhất để thành công thường là thành thật với nhau”

“Tất nhiên, chủ tịch của chúng tôi làm việc tương đối riêng tư. Nhưng tôi tin rằng điều này sẽ không ảnh hưởng đến sự hợp tác của chúng tôi. Tôi đã nói ngay từ đầu, các vị có thể hỏi tôi bất kỳ câu hỏi nào”

“Đây là bức ảnh chúng tôi tìm thất Hà Dĩ Phong lấy điện thoại di động ra và đưa bức ảnh của người đàn ông bí ẩn trước mặt Jackson.

“Chủ tịch của chúng tôi luôn là người bí ẩn.

Tôi không ngờ các vị sẽ tìm thấy ảnh của ông ấy”

Ngay cả những người anh em kề vai chiến đấu trong công ty nhỏ đến mức có nhân viên làm việc bên cạnh cũng không rõ tung tích của ông ta, thì không rõ ông ta là người như thế nào. Điều gì đã khiến ông ấy làm những việc kín đáo đến mức không muốn cho người ngoài biết.

“Ý anh là, ông ấy là chủ tịch của anh”

“Vâng, tôi biết rất rõ khuôn mặt của chủ tịch”
Chương 784: Nói chuyện làm ăn

Lê Nhật Linh và Hà Dĩ Phong nhìn nhau “Bây giờ chúng ta có thể nói về công việc chưa?”

Dù gì thì Jackson cũng là một lão luyện trong thương trường, có lẽ chỉ vì họ đều là người Việt Nam nên không có gì phải nghỉ ngờ.

Nhưng bây giờ họ nói đi nói lại về chủ tịch nhưng lại không đề cập đến công việc, điều này không tránh khỏi khiến anh nghỉ ngờ.

“Tất nhiên, tôi tin răng anh đã xem hợp đồng.

Chúng tôi biết sức mạnh của LX trong thị trường đồ da ở thành phố Marseille. Chúng tôi cũng điều hành một doanh nghiệp da thuộc tập đoàn Lâm thị, Lần này chúng tôi cũng đã mang lại một sự hợp tác 8 con số. Nói vậy chắc anh cũng đã thấy thành ý của chúng tôi”

Lâm Quân cũng là một người lão luyện trên thương trường, trước khi đến anh ấy đã đưa ra nhiều cách ứng đối, vì lần này không thể gặp người mình muốn gặp nên anh ấy chắc chắn sẽ không dễ dàng đưa ra hợp đồng.

Dù sao thì đây cũng là lợi thế để lần nữa định ngày gặp lại chủ tịch “Tất nhiên, anh Lâm Quân là một người hiếu biết. Vậy anh có yêu cầu gì cho lần hợp tác này?”

“Không gạt anh, lần này chúng tôi đến đây là vì chủ tịch anh. Bạn của tôi, cũng chính là anh Hà Dĩ Phong, đã chịu ân của chủ tịch anh. Cho nên lần này hợp tác chúng tôi cũng có yêu cầu đặc.

biệt, đó là nói chuyện trực tiếp với Chủ tịch của anh”

Lâm Quân cũng nhìn ra được sự nghỉ ngờ của Jackson nên tìm ra lý do hợp tình hợp lý lại khó cự tuyệt “Thì ra là thế, vừa rồi tôi còn đang nghỉ ngờ các vị có mục đích khác.”

“Đương nhiên là không. Chúng tôi chỉ là những người trẻ tuổi tương đối tò mò với tiền bối.

Xin anh đừng trách.”

“Tất nhiên, là một đối tác, các thông tin về chủ tịch của chúng tôi. “Nếu đã như vậy, mấy người chúng tôi cho rằng anh nên tôn trọng quyết định ban đầu của chúng tôi. Chúng tôi muốn thảo luận trực tiếp về sự hợp tác này với chủ tịch của anh. Nếu chủ tịch của anh không có ở đây thì chúng tôi sẵn sàng chờ đợi”

có quyền biết “Đương nhiên không có vấn đề gì cả.”

Bị ảnh hưởng bởi bầu không khí văn hóa nước ngoài, Jackson luôn là một quý ông lịch lãm “Cảm ơn, đây là danh thiếp của tôi. Nếu chủ ịch trở lại, xin hãy kịp thời thông báo cho tôi b Lâm Quân lấy danh thiếp vàng của mình ra và đưa cho Jackson.

“Tất nhiên, đây là điều chúng ta nên làm. Có qua có lại, đây là danh thiếp của tôi, tôi rất mong được hợp tác.”

Mặc dù Jackson cảm thấy mấy người này hơi kỳ quặc, nhưng nghĩ kỹ thì họ chỉ đề cập đến việc.

cá nhân của chủ tịch và không ảnh hưởng đến lợi ích của công ty. Cho nên anh cfing không truy cứu nữa.

“Vậy chúng tôi đi trước”

“Mời”

Jackson đứng dậy bắt tay Lâm Quân một lần nữa rồi tiên ba người ra cửa. Cho đến khi Jackson nhìn thấy ba người bước vào thang máy, anh mới vào văn phòng.

“Người nước ngoài có khác, tố chất cũng khá Hà Dĩ Phong không khỏi cảm thán phong thái lịch lãm của Jackson.

“Có thể thấy công ty này có thái độ rất tốt với người Việt Nam. Có thể là do chủ tịch bí ẩn”

Lâm Quân không ngạc nhiên, sau đó nghiêng đầu nhìn qua Lê Nhật Linh không nói lời nào.

“Như thế nào, có phải không?”

“ừm”
Chương 785: Ôm cây đợi thỏ

“Yên tâm đi. Hiện tại mọi người đã đến nước Pháp, hơn nữa đã xác định được người đàn ông bí ẩn này là chủ tịch nước Pháp, việc muốn gặp ông ấy chỉ còn là vấn đề thời gian”

Mặc dù ánh mắt Lê Nhật Linh cố gắng che giấu sự thật rằng cô hơi mất mác, nhưng trong nháy mắt Lâm Quân vẫn có thể nhìn thấu tâm tư của cô.

“Em biết, em không sao. Em đã nghe phó chủ tịch Jackson nói rằng không rõ ngày trở lại của Chủ tịch. Làm sao bây giờ? Chúng ta nên trở về Việt Nam chờ cuộc gọi của Jackson, hay tiếp tục ở nước Pháp ôm cây đợi thỏ?”

“Tôi nghĩ nên ở nước Pháp, Chủ tịch này đã hành tung bất định, hơn nữa người có thể thành lập công ty LX thì đa phần là người mạnh mẽ quyết đoán. Tin tức về sự hợp tác của chúng ta sẽ sớm đến tai ông ấy. Ông ấy đã có thể nhịn mấy chục năm không đi tìm cô thì ông ấy cũng sẽ không vì việc tư mà bỏ công việc kinh doanh của công ty ở lại Việt Nam quá lâu. “

“Tôi cũng nghĩ như vậy”

Lâm Quân gật đầu, thật ra thì ngoài việc ủng hộ những gì Hà Dĩ Phong vừa nói, anh còn tư tâm.

Gần đây Lê Nhật Linh rất căng thẳng về chuyện của cha, những khó khăn như vậy khiến cô cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.

Bây giờ đã ra nước ngoài, coi như là cho mọi người một kỳ nghỉ, ở nước Pháp xa lạ, có lợi để cô thư giãn.

“Nhật Linh, cô thấy thế nào?”

Hà Dĩ Phong nhìn sang Lê Nhật Linh.

“Hai người đều nghĩ như vậy thì tôi đương nhiên không phản đối “Ting” Thang máy dừng ở tầng một.

“Xin chào”

“Xin chào”

Lễ tân ngoại quốc dùng tiếng Việt chào hỏi ba người, nhìn thấy cũng có chút cao hứng.

Cô ấy nhìn Hà Dĩ Phong và dùng tiếng Việt sứt sẹo nói: “Anh thật đẹp trai, anh nên là đại diện của đàn ông Việt Nam”

Hà Dĩ Phong nhìn qua Lâm Quân và cười lúng túng.

“Cảm ơn, cô cũng rất đẹp.”

“Thật không? Anh có bạn gái chưa?”

Lần này đến lượt Lê Nhật Linh cười khúc khích, nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Hà Dĩ Phong, nghĩ đến vẻ ngoài phong lưu đa tình trước đây của anh ta quả thực tưởng như hai người khác.

Không thể không nói rằng tình yêu là một điều kỳ diệu có thể sửa chữa một người từ tận trong tim.

“Tôi có bạn gái, cô ấy rất đẹp”

785-chi-yeu-chieu.jpg


“Chủ tịch đã cao tuổi và không có con, mà phó chủ tịch có con trai và con gái. Mọi người bàn tán xôn xao là giữa bọn họ có mâu thuẫn vô hình”

Một câu nói khiến Lâm Quân hiểu thêm về công ty này.

“Được rồi, chúng tôi đi trước đây. Cô có thể để lại thôi cô giúp đỡ”

Dù sao không biết nhiều về công ty này, có thêm người nội bộ ở đó, giữ lại để thuận tiện trong tương lai.

“Đương nhiên có thể”

Nhân viên lễ tân người Việt Nam kéo xuống một tờ giấy nhắn, viết tên và một chuỗi số rồi đưa cho Lâm Quân.

“Cảm ơn, đi thôi”

Kết quả là sau khi bước ra ngoài, Lâm Quân mới để ý thấy Lê Nhật Linh không hài lòng.

“Sao thế? Cách xa anh như vậy làm gì?”

Lâm Quân đuổi theo và nắm lấy tay cô.

tin liên lạc để sau này có thể tiện nhờ.

“Đã có số điện thoại còn dắt em làm gì”

“Thì ra là vợ anh ghen”

Lâm Quân thấy bộ dạng cô tức giận đáng yêu như vậy không nhịn được cười.

“Anh còn cười”

Lê Nhật Linh trừng anh “Thưa phu nhân không phải như phu nhân nghĩ. Anh lấy cái này để sau này hỏi thăm tin tức Chủ tịch. Làm sao anh có thể thích cô ấy được chứ? Cô ấy không đẹp bằng em”

“Anh thích em vì em xinh? Vậy có phải là sau này em không đẹp nữa thì anh sẽ không thích anh sao?”

“Tất nhiên là không. Ngay cả khi em trở nên xấu xí, trở thành một bà lão thì anh cũng thích em.

“Huyên thuyên”’ “Thức ăn cho chó, thức ăn cho chó.”

Hà Dĩ Phong giận dữ gầm lên sau lưng anh “Ha ha ha”

Cả hai quay đầu lại bị bộ dạng của Hà Dĩ Phong chọc cười.
Chương 786: Điềm báo xấu

“Thật nhớ Lê Minh Nguyệt nhà chúng ta, sớm biết thế thì tôi đã đưa cô ấy đi cùng. Có nguy hiểm gì thì tôi bảo vệ cô ấy, hu hu”

“Cậu có chắc không? Tôi sẽ gọi cho cô ngay bây giờ và bảo cô ấy qua”

Lâm Quân nheo mắt nhìn anh ta.

“Đừng đừng đừng, quên đi, ta không muốn cục cưng nhỏ của tôi gặp nguy hiểm”

“Lại còn cục cưng nhỏ.”

“Lê Minh Nguyệt là cục cưng nhỏ của tôi, làm sao vậy? Làm sao vậy?”

“Được, vâng vâng vâng, Lê Minh Nguyệt là tiểu bảo bối của anh.”

Ba người ồn ào, cười nói, ném mất mát vừa rồi ra sau đầu Chỉ là không biết phía sau có người nào đó đang âm thầm theo dõi tất cả những chuyện này.

Ba người tìm được một khách sạn năm sao và quyết định hôm nay nghỉ ngơi sớm, sáng mai nghĩ xem sẽ đi đâu.

Bên kia, bóng đen trốn trong bóng tối đang nói chuyện điện thoại.

Khoảng cách càng ngày càng gần, chỉ thấy người đàn ông hùng hồn nói: “Đúng vậy, là Lê Nhật Linh. Tra cho tôi thân thế của cô ấy, sáng sớm ngày mai tôi muốn biết đáp án”

Người đàn ông cúp điện thoại, nở một nụ cười quỷ dị.

Khi màn đêm buông xuống, Lê Nhật Linh ở trong lòng Lâm Quân mơ một giấc mơ, chốc lát sau cô nhanh chóng giật mình tỉnh dậy.

“Làm sao thế?”

Lâm Quân lo lắng nhìn người phụ nữ nhỏ bé trong vòng tay mình, lòng đầy thương tiếc.

“Không sao, chính là em lại mơ thấy người đàn ông bí ẩn đó”

Trên trán Lê Nhật Linh hiện ra một tầng mồ hôi dày đặc, thở hổn hển.

“Lại là ác mộng sao?”

“Vâng”

“Gần đây em vì ông ấy mà thần kinh quá căng thẳng. Hứa với anh, bình tĩnh lại được không?”

“Vâng”

Lâm Quân giữ chặt eo Lê Nhật Linh. Anh biết †ầm quan trọng của người đàn ông này đối với Lê Nhật Linh, nhưng trong đầu anh có một linh cảm không tốt khi anh từ Việt Nam đến nước Pháp.

Hôm nay, linh cảm của anh càng mạnh liệt hơn khi anh rời LX.

Có vẻ như mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp, nhưng có vẻ như mọi thứ đang được an bài Cảm giác mà tập đoàn LX này mang lại cho bản thân anh thực sự rất lạ Mà người phụ nữ trong lòng, người mà anh coi như sinh mệnh của mình, lại có liên quan gì đó đến chủ tịch của công ty này.

Trước khi yêu cô, anh không sợ những điều không rõ, nhưng sau khi yêu cô, anh cảm thấy cả thế giới đều tràn ngập sự uy hiếp Có lẽ anh đã quá căng thẳng, anh tự an ủi mình Anh nhìn xuống người trong vòng tay mình đã ngủ say lần nữa, cảm thấy lòng mình được lấp đầy.

Dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng phải bảo vệ cô.

Ngày hôm sau trời quang đãng, là một ngày đẹp trời thích hợp để đi ra ngoài.

Lê Nhật Linh muốn đi tắm biển, Lâm Quân đương nhiên ủng hộ. Hà Dĩ Phong là thiểu số phục tùng đa số nên đành đi theo.

Biển gần nhất ở thành phố Marseille cách đây hai giờ đi ô tô, sau khi thuê ô tô, ba người liền lên đường Không lâu sau khi lái xe ra khỏi thành phố, một chiếc UV đen bất ngờ lao đến, suýt va chạm với xe của họ, Hà Dĩ Phong đã có kinh nghiệm lái xe điêu luyện, anh ta bóp mạnh tay lái và quẹo thật nhanh vòng qua chiếc UV.

Lê Nhật Linh sợ hãi bị ảnh hưởng bởi quán tính của chiếc xe mà ngấ vào lòng Lâm Quân.

Lâm Quân ôm Lê Nhật Linh, nhìn thấy tài xế bên trong xe qua cửa sổ, anh ta chỉ nhìn thấy một khuôn mặt hồ sơ đeo kính râm Không biết tại sao, cảm giác bất an mơ hồ đó lại xuất hiện trong đầu anh.

“Fuck, có biết lái xe không hả?”

Hà Dĩ Phong dừng xe thò đầu ra ngoài cửa sổ chửi bới chiếc UV phía sau.

Không ngờ chủ xe không xuống xe xin lỗi, cũng không tỏ vẻ sợ hãi sau vụ tai nạn mà nổ máy phóng xe bỏ chạy.

“Con mẹ nó”

Hà Dĩ Phong dựa vào ghế, chưa hết hồn.

“Lế nào người đó là người nước ngoài, nghe không hiểu được tiếng Vi Anh ta như là đang nói chuyện với Lâm Quân, hoặc đang lẩm bẩm.

“Đi thôi. Có thể chỉ là không cẩn thận thôi”

Không cẩn thận mà thôi? Lâm Quân đương nhiên biết rằng không phải vậy, mặc dù anh không nhìn thấy người đàn ông vừa rồi trông như thế nào, nhưng anh chắc chắn rằng người kia là người Việt Nam.

Nhưng bây giờ anh không thể nói với Lê Nhật Linh và Hà Dĩ Phong như vậy, sẽ gây ra hoảng.

loạn không cần thiết.

Dù sao lần này cũing là anh đưa Lê Nhật Linh ra ngoài thư giãn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom