Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1989
Chưogn 1989:
“Thân bại danh liệt sao? Chỉ là một trận đấu y thuật, sao đến nỗi này?” Có người mỉm cười nói.
“Thôn Dược Vương chúng tôi đấu y thuật, cho đến bây giờ đều là đấu tính mạng, không đơn giản chỉ là so đấu y thuật!” Niệm Sinh lạnh nhạt nói.
“Cái gì?”
Sắc mặt mọi người thay đổi.
“Đấu… Đấu tính mạng sao?” Thiếu chút nữa là Hà Vĩ Hùng cắn vào lưỡi.
“Bác sĩ Lâm, cậu suy nghĩ thế nào?”
Niệm Sinh nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Giao người, hay là mất mạng?”
Đây là muốn bức Lâm Dương vào đường cùng mài Người nào cũng không ngờ tới, người của thôn Dược Vương, cả đám lại tàn nhãn như vậy!
Nếu Lâm Dương từ chối, chuyện này sẽ truyền ra, tất sẽ khiến anh thân bại danh liệt, đến lúc đó người người sẽ lan truyền bác sĩ Lâm sợ thôn Dược Vương, mới không dám tiếp nhận khiêu chiến của bọn họ.
Mà nếu Lâm Dương đồng ý, thẳng thì không sao, thua, e rằng cái mạng nhỏ không còn.
Cho nên phong thư khiêu chiến này, không tồn tại là tốt nhất.
Nhưng mà người có thể khiến nó không †ồn tại, chỉ có Niệm Sinh, chỉ có Tô Vũ Nhi.
Chuyện này nên làm thế nào cho phải đây?
Mọi người gấp như kiến bò trên chảo nóng.
Người của thôn Dược Vương không vội, lạnh nhạt nhìn.
Lúc này Lâm Dương sớm đã rơi vào trong im lặng.
Đấu y thuật sao?
Bác sĩ bình thường, Lâm Dương kiên quyết không sợ.
Nhưng bây giờ đối mặt với thôn Dược Vương thần bí khó lường! Là gia tộc lánh đời mọi người đều kính sợ như thần!
Cho dù anh được xưng là thần y, ở trước mặt đám người này, cũng chưa chắc có được bất cứ ưu thế gì…
“Bác sĩ Lâm!” Cả nhà tải app truyện-hola về đọc nhé! Nhóm lên chính trên app nhé!
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Lâm Dương quay đầu nhìn, thì thấy Tô Vũ Nhi không biết xuống lầu từ lúc nào.
“Cô chủ?”
Người của thôn Dược Vương cùng mở miệng.
“Cô tới đây làm gì? Chuyện hôm nay đã làm xong chưa? Chưa làm xong thì nhanh trở về!” Lâm Dương quát khẽ.
“Bác sĩ Lâm… Để tôi… Theo bọn họ về đi…” Tô Vũ Nhi ngập ngừng, buông tay nói.
Niệm Sinh nghe thấy thế, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Bác sĩ Lâm, bây giờ cô chủ nguyện ý theo chúng tôi trở về, cậu không có gì để nói đúng không?” Niệm Sinh mỉm cười nói.
Lâm Dương hơi nhướng mày, liếc nhìn Tô Vũ Nhi, chỉ thấy đôi mắt cô ta hơi thất thần, bước từng bước đi tới.
Nhưng mà cơ thể hơi lung lay, có chút đứng không vững, rõ ràng là cô ta chấp nhận số mệnh rồi.
Cho dù cô ta trăm ngàn lần không nguyện ý về thôn Dược Vương, nhưng vào.
thời khắc quan trọng này, cô ta không thể không thỏa hiệp.
Lâm Dương lạnh nhạt nhìn cô ta, không nói một lời, nhưng mà đột nhiên xoay người, nhặt phong thư khiêu chiến trên đất lên.
Niệm Sinh ngẩn ra.
“Cái gì?”
Người xung quanh kinh hãi kêu lên.
“Bác sĩ Lâm!” Tô Vũ Nhi vội vàng la lên.
Nhưng mà Lâm Dương đã nắm thư khiêu chiến, vẻ mặt không đổi, không có chút dao động nào.
Đám Niệm Sinh nhướng mày.
“Thân bại danh liệt sao? Chỉ là một trận đấu y thuật, sao đến nỗi này?” Có người mỉm cười nói.
“Thôn Dược Vương chúng tôi đấu y thuật, cho đến bây giờ đều là đấu tính mạng, không đơn giản chỉ là so đấu y thuật!” Niệm Sinh lạnh nhạt nói.
“Cái gì?”
Sắc mặt mọi người thay đổi.
“Đấu… Đấu tính mạng sao?” Thiếu chút nữa là Hà Vĩ Hùng cắn vào lưỡi.
“Bác sĩ Lâm, cậu suy nghĩ thế nào?”
Niệm Sinh nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Giao người, hay là mất mạng?”
Đây là muốn bức Lâm Dương vào đường cùng mài Người nào cũng không ngờ tới, người của thôn Dược Vương, cả đám lại tàn nhãn như vậy!
Nếu Lâm Dương từ chối, chuyện này sẽ truyền ra, tất sẽ khiến anh thân bại danh liệt, đến lúc đó người người sẽ lan truyền bác sĩ Lâm sợ thôn Dược Vương, mới không dám tiếp nhận khiêu chiến của bọn họ.
Mà nếu Lâm Dương đồng ý, thẳng thì không sao, thua, e rằng cái mạng nhỏ không còn.
Cho nên phong thư khiêu chiến này, không tồn tại là tốt nhất.
Nhưng mà người có thể khiến nó không †ồn tại, chỉ có Niệm Sinh, chỉ có Tô Vũ Nhi.
Chuyện này nên làm thế nào cho phải đây?
Mọi người gấp như kiến bò trên chảo nóng.
Người của thôn Dược Vương không vội, lạnh nhạt nhìn.
Lúc này Lâm Dương sớm đã rơi vào trong im lặng.
Đấu y thuật sao?
Bác sĩ bình thường, Lâm Dương kiên quyết không sợ.
Nhưng bây giờ đối mặt với thôn Dược Vương thần bí khó lường! Là gia tộc lánh đời mọi người đều kính sợ như thần!
Cho dù anh được xưng là thần y, ở trước mặt đám người này, cũng chưa chắc có được bất cứ ưu thế gì…
“Bác sĩ Lâm!” Cả nhà tải app truyện-hola về đọc nhé! Nhóm lên chính trên app nhé!
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Lâm Dương quay đầu nhìn, thì thấy Tô Vũ Nhi không biết xuống lầu từ lúc nào.
“Cô chủ?”
Người của thôn Dược Vương cùng mở miệng.
“Cô tới đây làm gì? Chuyện hôm nay đã làm xong chưa? Chưa làm xong thì nhanh trở về!” Lâm Dương quát khẽ.
“Bác sĩ Lâm… Để tôi… Theo bọn họ về đi…” Tô Vũ Nhi ngập ngừng, buông tay nói.
Niệm Sinh nghe thấy thế, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Bác sĩ Lâm, bây giờ cô chủ nguyện ý theo chúng tôi trở về, cậu không có gì để nói đúng không?” Niệm Sinh mỉm cười nói.
Lâm Dương hơi nhướng mày, liếc nhìn Tô Vũ Nhi, chỉ thấy đôi mắt cô ta hơi thất thần, bước từng bước đi tới.
Nhưng mà cơ thể hơi lung lay, có chút đứng không vững, rõ ràng là cô ta chấp nhận số mệnh rồi.
Cho dù cô ta trăm ngàn lần không nguyện ý về thôn Dược Vương, nhưng vào.
thời khắc quan trọng này, cô ta không thể không thỏa hiệp.
Lâm Dương lạnh nhạt nhìn cô ta, không nói một lời, nhưng mà đột nhiên xoay người, nhặt phong thư khiêu chiến trên đất lên.
Niệm Sinh ngẩn ra.
“Cái gì?”
Người xung quanh kinh hãi kêu lên.
“Bác sĩ Lâm!” Tô Vũ Nhi vội vàng la lên.
Nhưng mà Lâm Dương đã nắm thư khiêu chiến, vẻ mặt không đổi, không có chút dao động nào.
Đám Niệm Sinh nhướng mày.