Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 879
An Phong Dương vừa đến học viện quân sự đã nghe thấy tiếng súng điếc tai.
Anh lững thững bước tới, nhìn về phía người đàn ông đang ngắm bắn, có thể thấy đã bắn được sáu bia, đang đến cái thứ bảy.
“Tôi bảo này, lại bị em gái tôi chọc tức à? Bản lĩnh tăng cao rồi, tính nóng giận của cậu nửa năm nay biến hóa hơi nhiều đấy.” An Phong Dương một tay đặt trên giá súng, nhìn người đang liên tiếp nổ súng.
Sở Ninh Dực bắn xong bia này liền bước thẳng đến bia kế tiếp.
An Phong Dương không nhúc nhích, vẫn tựa lên giá súng nhìn anh.
Sở Ninh Dực bắn xong toàn bộ số bia mới mở miệng nói: “Phụ nữ thật phiền phức.”
“Ai da, trong lòng cậu còn có phụ nữ cơ à?” An Phong Dương cười xùy một tiếng, “Nói đi, lại làm sao rồi? Bà xã tôi còn đang chờ ở nhà kia kìa.”
“Mân Hinh chưa từng cãi nhau với cậu bao giờ à?” Sở Ninh Dực thu súng lại, đặt xuống, sau đó quay đầu lại nhìn người đàn ông cách đó không xa.
“Bà xã là để yêu thương, ai nỡ cãi nhau?” An Phong Dương chép miệng nói, “Tôi bảo này Sở Đại, sức chịu đựng của cậu kém quá. Sở Ninh Dực thái sơn có sụp trước mặt cũng không đổi sắc trước kia đâu rồi?”
Sở Ninh Dực ném cho anh một ánh nhìn lạnh như băng.
An Phong Dương cúi đầu bật cười, sau đó bước qua khoác tay lên vai anh: “Phụ nữ đều giống nhau cả thôi, chịu khó dỗ một tí là ổn ngay ấy mà.”
Sở Ninh Dực quay lại liếc mắt nhìn anh ta, cô nhóc Thủy An Lạc kia mà dỗ được chắc?
“Cô ấy vẫn cảm thấy, lý do tôi xuất ngũ là một quả bom không hẹn giờ. Nếu tôi không nói cho cô ấy biết, thì bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ, nổ chết cô ấy.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
An Phong Dương hơi sững sờ, buông tay ra, “Tài liệu trước kia cậu đưa cho, tôi đã xem rồi, theo những gì thấy được, chuyện này có lẽ rất có khả năng liên quan trực tiếp đến Thủy Mặc Vân. Hình như hồi trước tôi cũng nói với cậu rồi, năm đó Thủy Mặc Vân chuyển mình được là nhờ một khoản vốn không rõ nguồn gốc.”
“Cho nên cậu cũng nghĩ là ông ấy?” Sở Ninh Dực nhíu mày.
An Phong Dương tiếp tục nói: “Trước đây khi Lạc Lạc mắc bệnh dịch, cũng chính là Thủy Mặc Vân đưa vắc-xin kháng bệnh tới. Nếu như nói ông ta còn sót lại một tia thương hại dành cho con gái mình cũng được, nhưng cũng là vì quá hợp lý nên mới có vấn đề. Tôi nghĩ cậu cũng thấy vậy, cho nên mới có thể đối xử một cách lý trí như vậy với Lạc Lạc.”
Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên cao, “Đây cũng là điểm mấu chốt, trước kia Thủy Mặc Vân từng nói, chuyện ông ta mất tích không thể để cho Thủy An Lạc biết, lúc đó tôi đã thấy thắc mắc rồi.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa cầm một lon bia từ dưới đất lên, mở nắp đưa cho An Phong Dương.
Hai người bước đi giữa sân trường không một bóng người. An Phong Dương uống ực một hớp bia lạnh, mới mở miệng nói: “Cho nên, vấn đề của hai người rốt cuộc là làm sao?”
Sở Ninh Dực lạnh lùng liếc nhìn anh ta, cuối cùng gằn giọng nói: “Cút đi, ông đây cũng không biết.”
An Phong Dương: “...”
***
Trong căn phòng ngủ yên tĩnh, Tiểu Bảo Bối thiếp đi trong ấm ức bởi vì ba vẫn chưa về.
Thủy An Lạc thấy Tiểu Bảo Bối ngủ rồi mới đặt cậu nhóc vào nôi, sau đó nhìn chiếc di động đang đặt trên bàn.
Thủy An Lạc vươn tay cầm di động lên, danh bạ của cô không nhiều, bởi vì những người cô thường liên hệ cũng chỉ có mấy người.
“Người đó...” Thủy An Lạc nghĩ, đứng dậy đi ra ngoài, bước đến chỗ điện thoại để bàn tìm được dãy số gọi đến được lưu lại. Thủy An Lạc nhớ kỹ dãy số đó, lưu vào di động của mình.
“Em đang làm gì thế?”
Giọng nói mang theo hơi lạnh của Sở Ninh Dực chợt vang lên.
“Á...” Thủy An Lạc đột nhiên giật mình, làm rớt luôn chiếc di động trong tay.