Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 605
Trong phòng khách náo nhiệt hầu như chỉ có tiếng cười của Kiều Nhã Nhuyễn và Tiểu Bảo Bối.
"Ôi nó biết đứng rồi kìa!" Kiều Nhã Nguyễn ngồi chồm hỗm dưới đất, trông cái mặt cứ như thể phát hiện ra châu lục mới vậy.
"Mấy ngày trước thằng bé chỉ đứng được khoảng ba giây thôi, bây giờ thì có thể đứng được tầm năm giây rồi." Thủy An Lạc vừa nghịch máy tính bảng vừa nói.
Tiểu Bảo Bối chắc biết mẹ đang nói về mình cho nên cái đầu nhỏ liền quay lại nhìn. Nhưng cái thân thể nhỏ xíu này còn chưa học được động tác xoay người, vậy nên lúc nhóc con xoay một cái thì suýt nữa ngã nhào xuống, may là được Kiều Nhã Nguyên ôm lấy.
Kiều Nhã Nguyễn bế Tiểu Bảo Bối tới sofa ngồi xuống bên cạnh Thủy An Lạc: "Đang xem cái gì đấy?"
"Quảng cáo tour du lịch mới đến Provence do Sở Thị khai thác. Mày nói xem đám người này có phải một lũ mê trai không chứ?" Thủy An Lạc vừa nới vừa đưa cho Kiều Nhã Nguyễn xem những bình luận trên mạng: "Tấm của Sở Ninh Dực chụp chung với Tiểu Bảo Bối vừa mới được tung ra sáng nay thôi, thế mà đã được đẩy lên top luôn rồi, còn hai tấm của tao thì không xuống hạng nhưng mà chẳng ai quan tâm cả!"
"Ha ha, đó là vì Sở tổng nhà mày quá đẹp trai đó! Bình thường anh ấy xuất hiện cũng không nhiều, đâu có như ai kia, không mời gọi kiểu này thì sẽ lại mời gọi kiểu khác!" Kiều Nhã Nguyễn mang vẻ mặt đầy khinh bỉ nói.
Thủy An Lạc chậc chậc hai tiếng nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang ôm Tiểu Bảo Bối chơi đùa: "Chậc chậc, ai đó à, nói nghe tự nhiên thế, ai đó là ai cơ?"
"Đứng lên, đứng lên, trông mày cứ như tú bà ấy, đừng có mà sáp lại vào gần tao nữa." Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa bế Tiểu Bảo Bối sang một bên tập đứng tiếp.
Nhưng lại không nhịn được mà thầm chửi bản thân mình một tiếng, sao trong đầu lại cứ nghĩ tới cái gã kia cơ chứ?
Thủy An Lạc sờ sờ cằm mình, có vẻ như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
"Ha, tiền đó có khi còn chưa lấy được đâu, mày nói xem cát - xê để tên điên chịu "ra trận" là bao nhiêu?"
"Cái tên chủ nghĩa tư bản ác độc, thấp nhất cũng phải sáu con số." Kiều Nhã Nguyễn cười ha hả một tiếng.
"Mày đánh giá tên điên đó quá thấp rồi đấy, người ta là Ảnh đế cấp quốc tế đó nha." Thủy An Lạc chậc chậc lên tiếng, cô nhìn cái chân giò của mình đang gác lên bàn trà nhỏ, mấy ngày nay cái chân này từ bánh chưng đã biến thánh bánh dày rồi, ít nhất thì nhìn cũng dễ chịu hơn một chút.
"Tám con số!"
"Đệch mợ, sao anh ta không làm cướp luôn đi?" Kiều Nhã Nguyễn bỗng lớn tiếng hét lên khiến Tiểu Bảo Bối giật bắn mình một cái. Kiều Nhã Nguyễn vội vội vàng vàng lên tiếng an ủi: "Mẹ nuôi không quát con mà."
"Hơn nữa trừ đi các khoản chi phí rồi vẫn còn tám con số, thế nên đây chính là cơ hội kiếm tiền tốt đó mày!" Thủy An Lạc cười híp mắt nói.
"Mày nói thế là có ý gì?" Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên có cảm giác nguy hiểm.
"Không phải tao với mày đã bàn trước là sẽ chia đôi rồi sao? Thế nên hôm nay tao bảo Sở Ninh Dực hẹn anh ta tới ăn cơm, cái khoản kia chia đôi rồi vẫn là tám con số đấy nhá, chắc không phải là mày không muốn đâu nhỉ?" Đây chính là mục đích của việc Thủy An Lạc nói ra số tiền cát - xê của Phong Phong, bởi vì Lão Phật Gia nhà cô cũng giống y như cô vậy, tuy xuất thân giàu có nhưng cũng đâu có thể ngăn nổi con người ta yêu tiền đâu.
"Con nhóc chết tiệt này, học được cách chơi tao rồi đấy hả?" Kiều Ngã Nguyễn quả nhiên không từ chối, chẳng ai lại đi cự tuyệt đồng tiền cả, đã thế còn là số tiền lên tới tám con số luôn đó.
"Là tiền đó, sao có thể coi là tao chơi mày được!" Thủy An Lạc cười tít mắt nói: "Hơn nữa với cái tính đê tiện của tên điên kia thì một mình tao cũng không thể đối phó được, anh Sở chắc chắn cũng sẽ không giúp tao đâu, người ta cũng chẳng thèm mấy nghìn vạn kia ấy."
"Được rồi, nể mặt mấy nghìn vạn đó tao tha thứ cho mày, nhưng bọn mình phải chia bảy ba."