Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 555
Thím Vu thấy tình hình có vẻ không xong liền vội vội vàng vàng tiến đến kéo tay Thủy An Lạc: "Tổ tông của tôi ơi, dù thế nào thì Mặc thiếu gia cũng là em họ của thiếu gia mà. Thiếu gia làm sao có thể mặc kệ cậu ấy được chứ. Cô cứ đi vào với cái thân già này trước đã đi!" Thím Vu vừa nói vừa kéo Thủy An Lạc đang siết chặt tay vào nhà.
Thủy An Lạc vẫn nhìn chằm chằm vào Sở Ninh Dực, nhưng sau khi nghe thím Vu nói vậy, cô cũng cảm thấy có lý nên đành phải vào theo.
Cánh cửa nhà được khép lại, hai người đàn ông bị nhốt bên ngoài.
Đôi mắt to tròn vô tội của bé gấu con vừa nhìn thấy mẹ thì hai cái tay nhỏ liền với ra đòi bế.
Thủy An Lạc đưa tay đón lấy Tiểu Bảo Bối rồi quay đầu nhìn ra ngoài, hy vọng là hai người họ đừng đánh nhau.
Chắc chắn tình trạng của đàn anh lúc này không phải là đối thủ của Sở Ninh Dực đâu.
Không đúng, kể cả là lúc trước thì anh ấy cũng chẳng phải là đối thủ của anh.
"Thím Vu, thím nói xem liệu bọn họ có đánh nhau không?" Thủy An Lạc thấp thỏm không yên hỏi, vừa rồi Sở tổng đáng sợ quá đi mất.
"Không đâu, thiếu gia nhìn thì có vẻ lạnh lùng thế thôi nhưng mà lại rất chân thành với người trong nhà. Thiếu gia tốt không chê được vào đâu, nếu không Mặc thiếu gia sao có thể ung dung tự tại làm bác sĩ như bây giờ được!" Thím Vu vừa nói vừa đi rót nước cho Thủy An Lạc.
"Chuyện làm bác sĩ thì có liên quan gì đến Sở Ninh Dực ạ?" Thủy An Lạc bỗng tò mò hỏi.
Bước chân của Thím Vu hơi khựng lại một chút. Bà cười ha hả hai tiếng rồi vội vàng đi vào bếp.
Thủy An Lạc nhìn bước chân vội vàng loạn nhịp của thím Vu liền biết, cô hỏi đúng chuyện rồi.
Thím Vu ở Sở gia đã mấy chục năm, trước đây bà lại còn ở cạnh phu nhân lâu như vậy cho nên chắc chắn thím Vu biết rất rõ nhiều chuyện của nhà họ Sở.
Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn cánh cửa bị đóng chặt, Sở Ninh Dực là kiểu người trong nóng ngoài lạnh, đây chính là điều mà suốt quãng thời gian qua cô đã nhìn ra được.
Lần nào anh cũng nhìn cô với ánh mắt hận không thể bóp chết cô, nhưng cuối cùng hành động của anh lại dịu dàng đến mức khiến cô tan chảy.
Thủy An Lạc không nghe được động tĩnh bên ngoài. Cô đặt Tiểu Bảo Bối vào ngựa yêu xa cách lâu ngày của nhóc rồi nhìn con trai bắt đầu sung sướng gào thét, sau đó mới từ từ đi vào bếp.
Đúng lúc này thím Vu cũng đang đi ra nên suýt nữa bà đã đánh đổ cả nước trà lên người Thủy An Lạc.
"Ôi trời, tổ tông của tôi ơi, cô định làm gì thế?" Thím Vu vừa nói vừa đưa cái ly trong tay cho Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc vội vàng nhận lấy sau đó trở tay nắm lấy cánh tay của thím Vu. Cô nhỏ giọng nói thầm: "Thím Vu, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Thím kể cho cháu nghe qua một chút đi mà."
Thím Vu kiêu ngạo, bà thẳng người đi về phía phòng khách: "Chuyện này ý hả, chỉ có thể nói cho người của Sở gia nghe thôi!"
Thủy An Lạc vội chạy theo: "Cháu đây còn không được sao? Chẳng phải cháu là mẹ của Tiểu Thái tử nhà thím đó à?"
"Sao giống nhau được, cô đã rời khỏi vị trí Thái tử phi của Đông cung rồi, không tính!" Thím Vu ngồi trên ghế sofa thở ngắn than dài.
Thủy An Lạc cắn răng, thím Vu nhà cô đúng là lanh quá đi mất thôi.
Rốt cuộc cô cũng hiểu tại sao trước đây mẹ chồng cô lại để thím Vu tới chăm sóc Tiểu Bảo Bối rồi.
"Thế bây giờ cháu chẳng phải là người của Đông cung rồi sao? Chuyện trở thành Thái tử phi cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi đúng không nào?" Thủy An Lạc ngồi xuống bên cạnh thím Vu rồi lấy lòng đưa ly nước trong tay cho bà: "Thím Vu uống nước đi này."
"Nhưng mà vẫn có người nói cô không muốn gả cho người ta cơ mà." Thím Vu tỏ ra vô tội nói.
"Ai, ai nói thế ạ, anh ấy là Thái tử của thàng phố A này đó, có ngu đâu mà không lấy ạ. Có khi ngày mai bọn cháu sẽ tái hôn luôn ấy chứ!" Để lấy được câu trả lời mà Thủy An Lạc đành phải liều thôi.
[Ai, ai nói thế ạ, anh ấy là Thái tử của thàng phố A này đó, có ngu đâu mà không lấy ạ, có khi ngày mai bọn cháu sẽ tái hôn luôn ấy chứ.]
Thủy An Lạc nghe âm thanh phát ra từ di động của thím Vu mà đờ đẫn cả người.
Thím Vu ơi là thím Vu, thím nói thử xem một người đã hơn năm mươi tuổi như thím sao phải lắm chiêu trò như thế để làm gì ạ?
Thím Vu trông cái vẻ khóc không ra nước mắt của Thủy An Lạc, tâm trạng bỗng trở nên tốt vô cùng: "Ai chà, lần này chắc thiếu gia sẽ vui lắm đây."