Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Thủy An Lạc đi tới văn phòng của Lâm Thiến Thần, không biết có phải đám y tá kia rảnh quá không mà cứ nhìn cô suốt cả dọc đường.
"Cốc cốc..." Cửa phòng Lâm Thiến Thần vốn đang mở nhưng Thủy An Lạc vẫn gõ cửa, thấy người trong đó ngẩng lên, cô liền nói: "Bác sĩ Lâm, chị tìm tôi à?"
"Lạc Lạc, em vào đi." Lâm Thiến Thần nhìn cô, sau khi cô vào rồi cô ta liền đẩy đống kết quả kiểm tra trong tay tới trước mặt Thủy An Lạc: "Lạc Lạc, chị nhớ hôm qua đã nhắn người nói với em là cất kỹ cái này, hôm nay giao lại cho chị, sao em lại đặt trên bàn làm việc của chị thế. Em có biết bệnh nhân kia là bệnh nhân đặc biệt không? Chúng ta đã ký thỏa thuận bảo mật thông tin, không thể tiết lộ bệnh tình của người đó ra ngoài được, vậy mà em lại quăng luôn kết quả kiểm tra của ông ta lên bàn chị thế này là sao?"
Thủy An Lạc bị Lâm Thiến Thần quát liền sững ra. Cô cố nghĩ lại, rõ ràng mảnh giấy nhắn mà cô ta để lại cho mình có viết là để trên bàn cô ta mà.
"Nhưng hôm qua chị để giấy nhắn lại cho tôi bảo tôi cứ đặt lên bàn làm việc của chị là được, chứ có nói đây là bệnh nhân đặc biệt hay có thỏa thuận bảo mật thông tin gì đâu." Thủy An Lạc nhíu mày nói.
"Chị để lại giấy nhắn cho em lúc nào? Chị chỉ bảo người chuyển lời với em, cất kỹ kết quả kiểm tra mai đưa lại cho chị thôi." Lâm Thiến Thần phát cáu.
Thủy An Lạc càng nhíu mày chặt hơn, cô chỉ kịp nói "đợi một lát" sau đó chạy thẳng ra ngoài, nhưng lúc cô về phòng thực tập của mình thì lại không tìm thấy mảnh giấy kia đâu nữa.
Thủy An Lạc gãi đầu, giờ phải làm thế nào, chẳng lẽ thành ra cô nói chuyện vô căn cứ à?
Cô biết, những nhân vật lớn khi đến bệnh viện khám đều sẽ ký một thỏa thuận về bảo mật thông tin, vì tình trạng sức khỏe của họ có ảnh hưởng rất lớn, một khi bị lộ ra thì chính phía bệnh viện đã làm trái với thỏa thuận và sẽ bị khởi kiện.
"Hóa ra ngoài đi cửa sau ra thì cũng chẳng có tài cán gì, giờ thì hay rồi, hại bệnh viện chúng ta bị kiện nữa chứ."
"Bó tay thôi, người ta là mẹ của Tiểu hoàng tử, có Thái tử gia che chắn cho mà."
Trước cửa truyền tới tiếng đắc ý và ghen tị của mấy cô gái tối qua.
Thủy An Lạc siết chặt hai tay quay lại nhìn hai người kia: "Tờ giấy kia là các cô viết đúng không?"
"Cô nói gì thế, chúng tôi không hiểu." Cô gái tóc dài cười lạnh nói.
Thủy An Lạc mím chặt môi nhìn hai người bước vào: "Đừng tưởng thủ mất tờ giấy đó rồi thì có thể lấp liếm được, nếu bị kiện, tốt nhất các người nên cầu cho chuyện này không bị tra ra. Nếu không... không cần tôi phải bảo đảm, các cô cũng đừng hòng vào làm việc được ở bất cứ cái bệnh viện nào nữa." Thủy An Lạc lạnh lùng nói xong liền rời khỏi đó.
Cô y tá tóc ngắn hoảng sợ, tuy cô tóc dài cũng sợ nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nhìn bóng lưng rời đi của Thủy An Lạc: "Kiêu ngạo gì chứ, sớm muộn gì cũng bị đuổi khỏi viện, mày tưởng đi cửa sau thì hay ho lắm chắc?"
Thủy An Lạc hơi dừng lại một chút, nhưng cô cũng không đứng lại hẳn mà bước thật nhanh ra ngoài.
***
Lúc Thủy An Lạc bị gọi tới phòng viện trưởng, Lâm Thiến Thần đang bị viện trưởng trách mắng. Viện trưởng ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc, trong ánh mắt ông ta đầy vẻ bực bội.
"Viện trưởng, chuyện này là do tôi không dặn dò kỹ lưỡng, không liên quan gì tới Lạc Lạc cả. Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho chuyện này." Thấy Thủy An Lạc bước vào, Lâm Thiến Thần vội nói, cứ như cô ta sợ viện trưởng sẽ vì chuyện này mà trách cứ Thủy An Lạc thật vậy.
"Cô cứ bảo vệ cô ta như vậy, sau này cô ta lại phạm sai lầm tiếp thì sao." Viện trưởng tức giận quát lên.
"Viện trưởng, Lạc Lạc còn nhỏ, em ấy chỉ vừa mới tới viện, thế nên..."
"Thế nên cô ấy phải chịu tiếng oan như vậy à?" Lâm Thiến thần còn chưa nói hết, một âm thanh lạnh lùng đã vang lên.