Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 443
Sở Ninh Dực mở cửa xe đẩy cô vào: "Chuyện của họ để họ tự hành hạ nhau đi."
Hiện giờ Sở Ninh Dực rất ghét sự tồn tại của Kiều Nhã Nguyễn, tuy mới đầu chính cô ấy là người dạy cho anh biết làm sao để nhìn rõ tình cảm của mình.
Nhưng cũng vì đã nhìn thấu tình cảm của mình cho nên Sở Ninh Dực lại càng không thích Thủy An Lạc luôn đặt Kiều Nhã Nguyễn vào nơi quan trọng nhất trong lòng.
Thủy An Lạc sờ sờ cằm, ngẩng đầu nhìn về phía ký túc xá, một lúc sau mới vỗ đùi một cái: "Không đúng, rõ ràng Sở tổng nhà em ghê gớm hơn anh ta mà, sao em phải sợ anh ta chứ?"
Sở Ninh Dực bước lên xe, lạnh lùng liếc cô một cái, trong lòng lặng lẽ bồi thêm một câu: Bởi vì em là đồ ngốc.
Sau đó anh bảo chú Sở lái xe đi.
Sau khi lên xe rồi Thủy An Lạc mới phát hiện ra anh cũng mặc một bộ thể thao màu trắng, rất hợp với bộ đồ thể thao cô đang mặc. Bởi vì vết thương trên người cho nên cô không thể mặc lễ phục được, vì thế Sở Ninh Dực cũng phối hợp với cô, anh cũng không mặc vest.
Thủy An Lạc nghĩ nghĩ, sự bất mãn trong lòng trong nháy mắt liền tiêu tan hết. Cô cười tít mắt dựa đầu vào vai anh: "Sở tổng, anh định mở tiệc rượu theo style thể thao à?"
Một buổi tiệc trang trọng, không biết đến khi họ bước vào sẽ thành thế nào đây?
Sở Ninh Dực lạnh lùng liếc cô một cái, vậy ra bây giờ cô ấy mới chú ý đến hôm nay anh mặc gì hả?
Chẳng lẽ trong mắt cô anh không có chút cảm giác tồn tại nào đến thế cơ à?
Cô nàng này... đáng ăn đòn.
"Tâm trạng tốt hơn chưa?"
Thủy An Lạc lắc đầu, lúc này tuy cô có cảm động vì Sở Ninh Dực đã nghĩ cho mình, nhưng chuyện của Kiều Nhã Nguyễn vẫn khiến cô thấy rất thương tâm.
"Không ngờ cái chết của chị Kỳ Nhu lại liên quan đến Lão Phật gia."
Sở Ninh Dực tựa vào ghế, một tay vỗ nhẹ sau lưng cô, không nói gì.
"Phải rồi, trưa nay ai gọi cho anh thế?" Buổi trưa cô vẫn chưa hỏi, nhưng bây giờ thấy tâm trạng của anh khá tốt, chắc là không giận nữa rồi nhỉ.
Sở Ninh Dực thấy cô hỏi vậy, hơi nhíu mày, nghĩ đến những chuyện nói trong điện thoại và cả những gì anh điều tra được chiều hôm nay, anh thấy thật phiền lòng.
Cuộc điện thoại buổi sáng là do Mặc Lộ Túc gọi, rất đơn giản, chỉ là báo cho anh biết tình trạng của Thủy Mặc Vân, nhưng câu nói tiếp theo lại càng đơn giản hơn: Không thấy ông ấy đâu nữa rồi!
Và anh thì hiểu rõ ý của Mặc Lộ Túc, trên đời này Thủy An Lạc ghét nhất việc mình bị bỏ rơi.
Mà cách làm này của Thủy Mặc Vân chẳng khác nào lại vứt bỏ Thủy An Lạc thêm một lần nữa. Mặc Lộ Túc nói chuyện này với anh là bởi vì nói chuyện này cho Thủy An Lạc biết là một việc rất khó khăn.
Anh vừa mới khiến Thủy An Lạc buông lỏng phòng bị với anh được một chút, Mặc Lộ Túc lại nói chuyện này cho anh, sau đó bắt anh chính miệng nói cho Thủy An Lạc rằng cô ấy lại bị ba mình vứt bỏ.
Khóe miệng Sở Ninh Dực hơi nhếch lên, mang theo vẻ giễu cợt.
Mặc Lộ Túc có tính toán gì, anh đều nhìn thấu cả.
Một khi anh nói chuyện này cho Thủy An Lạc biết thì chuyện khi ấy chuyện anh bỏ rơi cô cũng sẽ lại bị khơi ra.
Kết quả sẽ thế nào?
Mối quan hệ vừa mới hòa hoãn của bọn họ sẽ thay đổi ra sao?
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, lúc thấy anh nhếch miệng nở một nụ cười chế giễu liền cảm thấy thật kỳ lạ.
"Không có gì, chuyện công việc thôi." Vậy nên, Sở Ninh Dực vẫn chọn sẽ giấu chuyện này đi.
Chuyện làm ăn của anh đương nhiên Thủy An Lạc sẽ không hỏi đến, vậy nên cô liền ngả đầu lên vai anh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chiếc xe đi thẳng đến hội trường, chú Sở dừng xe trước cửa, chờ hai người xuống xe rồi mới đánh xe đến bãi đỗ xe.
Buổi tiệc lần này do Sở Thị chủ trì, mục đích là để quyên góp tiền ủng hộ cho vùng thiên tai.
Trong hội trường la liệt trai xinh gái đẹp, hầu như ai cũng mặc trang phục dự tiệc cả, nhất là mấy cô gái. Lúc biết Thủy An Lạc còn chưa có tin xác thực, ai nấy cũng đều ăn bận trang điểm cho mình thật xinh đẹp.
Chỉ tiếc, lúc Sở Ninh Dực khoác tay Thủy An Lạc bước vào thì tất cả mọi người đều sững sờ, kinh ngạc.