Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 437
Thủy An Lạc chắp hai tay sau lưng nhìn cánh cửa phòng làm việc được khép lại, sau đó liền bị Sở Ninh Dực chọc một phát rõ đau vào ót, "Đợi lát họp xong anh sẽ tính sổ với em sau."
Thủy An Lạc "ai ui" một tiếng, nhìn anh cứ thế bế luôn cả Tiểu Bảo Bối đi ra ngoài.
"Này..." Thủy An Lạc cười tít mắt gọi, sau đó chỉ chỉ vào Tiểu Bảo Bối trong lòng anh, anh định mang cả Tiểu Bảo Bối đi họp cùng luôn đấy à?
Sở Ninh Dực cúi xuống đúng lúc bắt gặp cặp mắt to tròn của con trai, chắc chắn là anh bị Thủy An Lạc chọc tức đến mức ngớ ngẩn luôn rồi, không ngờ còn bế cả Tiểu Bảo Bối ra ngoài theo.
Thủy An Lạc cười há há nhìn anh. Sở Ninh Dực quay lại đặt con lại vào lòng cô, sau đó mới quay người đi ra ngoài.
Thủy An Lạc cúi xuống nhìn con trai đang cười tít mắt: "Ba con cuối cùng cũng bắt đầu hạ phàm rồi." Một Sở Ninh Dực thế này mới khiến cô cảm thấy anh là một người đàn ông bình thường, cũng biết phạm sai lầm, một người đàn ông mà cô có thể lại gần.
"A..." Tiểu Bảo Bối cúi xuống nhìn bình sữa trong tay mami, tiếc thật nhóc còn chưa uống được ngụm nào.
Thủy An Lạc lau lau bình sữa rồi đưa cho cậu nhóc. Nhưng Tiểu Bảo Bối chê bai đẩy ra, nhóc không thèm cái thứ đã đập vào con mụ xấu xa kia nữa đâu.
Khóe môi Thủy An Lạc giật giật, con trai à, chúng ta phải học theo phong cách của tài tử Giang Nam, không thể đi theo phong cách thần tiên không nếm khói lửa nhân gian của ba con được, cho nên cái thói sạch sẽ này của con là không được đâu.
Tới bữa trưa, Sở Ninh Dực họp xong liền đưa hai mẹ con ra ngoài ăn. Chỗ ăn cơm cách đó không xa, chính là một nhà hàng ở tầng dưới của tập đoàn Sở thị, Sở tổng vẫn đặt phòng riêng như cũ.
Sở Ninh Dực gọi món còn Thủy An Lạc thì chơi đùa với Tiểu Bảo Bối. Ánh mắt của nhân viên phục vụ cứ liếc mãi sang phía hai mẹ con, còn Sở Ninh Dực gọi món gì cô ta cũng không nghe rõ. Mãi cho đến khi Sở Ninh Dực không vui gõ gõ lên mặt bàn cô ta mới sực tỉnh.
Quan trọng là vị Tiểu Thái tử này thật đáng yêu quá đi mất, so kawaiii, thế mới khiến cô ta không kìm được mà quay sang nhìn chứ.
Sau khi nhân viên phục vụ đi rồi, Sở Ninh Dực liền vươn tay rót nước. Anh nhìn Thủy An Lạc: "Đang nghĩ gì thế?"
"Chuyện Lan Hinh ấy mà, em nhớ là mình có làm gì chọc đến cô ta đâu. Hơn nữa việc đàn anh thích ai cũng đâu phải là việc mà em có thể kiểm soát được?" Thủy An Lạc hứ một tiếng.
"Em cho anh ta hy vọng, anh ta liền từ chối tất cả những người khác, bao gồm cả Lan Hinh." Sở Ninh Dực đặt cốc trà xuống trước mặt cô, bật cười chế giễu.
Thủy An Lạc trợn trắng mắt, đỡ con trai đứng lên đùi mình, "Nhưng sao em cứ có cảm giác hôm nay bị Viên Giai Di chế nhạo thế nhỉ?"
"Bị chế nhạo đến mức không thể đáp trả, đành để con trai ra mặt xả giận hộ em à?" Sở Ninh Dực phụt cười.
Thủy An Lạc ngẩng lên lườm anh một cái, thôi dẹp nhé, hết cách để nói chuyện vui vẻ với nhau rồi đấy.
"Í..." Tiểu Bảo Bối nghiêng người nhìn ba mình, như đang muốn hỏi: Chuyện gì xảy ra vậy ạ?
"Xem ra giờ em cũng hiểu tại sao khi ấy Viên Giai Di lại đá anh rồi, không biết có bao nhiêu người hận không thể xé rách cái miệng độc địa này của anh cơ chứ?" Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Sở Ninh Dực ngẩng lên thản nhiên nhìn Thủy An Lạc, cái nhìn mang theo cả cơn gió lạnh thổi vù vù sau lưng.
Thủy An Lạc nuốt nước bọt đánh ực một cái, hình như cô lại nói cái gì không nên rồi thì phải.
Sở tổng bị đá, sao có thể nói những câu như thế được chứ?
Kiểu người lạnh lùng, vờ cool ngầu chuyên nghiệp như Sở tổng đây chắc chắn không thích nghe người khác nói là anh bị đá rồi.
Sở Ninh Dực nhấp một ngụm nước, sau đó từ tốn đặt cái cốc xuống, mỗi một cử chỉ của anh đều rất chậm rãi, nhưng ánh mắt của Thủy An Lạc lại không kiềm chế được mà dõi theo từng động tác của anh.
“Xé? Em thử xem? Nếu như là dùng răng của em để xé, có lẽ bản thiếu gia đây sẽ đồng ý đấy.” Sở Ninh Dực nói rất chậm, ánh mắt lại rơi xuống đôi môi cô.