Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 407
Thủy An Lạc hơi cúi đầu, bàn tay đang nắm ly nước hơi run lên.
"Anh quen em sớm hơn anh ta!" Mặc Lộ Túc chậm rãi nói.
"Nhưng mà chuyện tình cảm đâu phân biệt trước sau!" Thủy An Lạc mở miệng đáp lại.
"Anh đối xử với em tốt hơn anh ta!" Mặc Lộ Túc lại nói.
"Nhưng em không biết tốt xấu!" Thủy An Lạc khổ sở trả lời.
Nếu như thật sự phân thời gian, vậy có lẽ ngay từ hồi học năm nhất cô đã yêu người đàn anh gặp cô lần đầu tiên trong canteen này rồi. Nếu tình yêu có thể phân tốt xấu, vậy chắc giữa cô và Sở Ninh Dực đã không có cuộc hôn nhân kia.
Toàn bộ sức lực của Mặc Lộ Túc dường như đã bị hai câu trả lời này đập vỡ nát, bàn tay đặt để trên bàn siết lại thật chặt, cuối cùng đứng thẳng dậy.
"Nhưng mà Lạc Lạc, thích em là chuyện của anh, còn đồng ý hay từ chối mới là quyền của em!" Mặc Lộ Túc trầm giọng lên tiếng.
"Đàn anh..." Thủy An Lạc đứng dậy, cau mày.
"Bộp..."
Thủy An Lạc còn chưa kịp dứt lời thì Mặc Lộ Túc đã bị ném một quyển sổ vào người, Thủy An Lạc chớp mắt nhìn, đó là...
Sở Ninh Dực lững thững bước tới, anh vòng một tay ôm lấy bả vai của Thủy An Lạc, nói một cách ngang ngược: "Bác sĩ Mặc, vậy xin lỗi anh, thích cô ấy là quyền của một mình tôi."
Ánh mắt Mặc Lộ Túc rơi xuống quyển sổ ghi chép, trong lòng âm thầm xẹt qua một tia trào phúng.
"Thích cô ấy?" Mặc Lộ Túc ngẩng lên, trong ánh mắt của anh đã ngập tràn sự giễu cợt: "Anh thích cô ấy, vậy trước khi hôn lễ diễn ra anh gặp trả lai cô ấy được mấy lần? Anh thích cô ấy, lúc cô ấy xảy ra chuyện thì ngoại trừ việc bỏ đá xuống giếng ra anh còn làm được gì nữa? Anh thích cô ấy, vậy..."
"Đàn anh..." Thủy An Lạc bỗng biến sắc, giọng nói cũng trở nên gay gắt hơn.
Sở Ninh Dực biết cô muốn lên tiếng bảo vệ mình nên chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, để cô bình tĩnh chớ nóng vội, sau đó anh nhìn về phía Mặc Lộ Túc, ý bảo anh ta tiếp tục đi.
"Lúc hai người ly hôn, cô ấy một thân một mình mang thai thì anh đã làm cái gì? Anh thích cô ấy, vậy khi cô ấy phải giằng co sự sống với tử thần thì anh đang ở đâu?"
Thủy An Lạc cắn chặt môi mình, cô muốn lên tiếng phản bác nhưng Sở Ninh Dực lại không cho cô nói.
"Trước hôn lễ tôi gặp cô ấy hai lần, lúc cô ấy xảy ra chuyện tôi lựa chọn ly hôn, lúc cô ấy mang thai tôi thừa nhận tôi hoàn toàn không hề hay biết, khi cô ấy sinh con thì tôi đã quên mất sự tồn tại của cô ấy!"
Từng câu từng chữ của Sở Ninh Dực vô cùng rành mạch.
Thủy An Lạc hơi cúi đầu, trong lòng cứ nhói lên cảm giác đau đớn.
"Nhưng cũng chính vì những quá khứ đó, mà sau này tôi chỉ có thể yêu thương cô ấy nhiều hơn! Mặc Lộ Túc, cuộc đời mỗi con người không phải sống vì quá khứ, mà là vì tương lai..." Giọng điệu của Sở Ninh Dực rất lạnh lùng, nhưng lại có thể nghe ra ý khác trong đó.
Cuộc đời mỗi người không phải sống vì quá khứ, mà là vì tương lai.
Một người thông minh như Mặc Lộ Túc sao lại có thể không nghe ra ý nghĩa của câu nói đó?
Quá khứ mà anh không buông bỏ được chính là cái chết của mẹ mình.
"Uổng công thích nhưng nào có ai biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng ngay lúc này đây tôi có thể chắc chắn rằng trong tương lai tôi sẽ là chỗ dựa duy nhất của cô ấy!" Bởi vì quá thương quá yêu, cho nên càng thêm quý trọng.
Thủy An Lạc ngẩng lên, mím chặt môi nhìn người đàn ông cũng đang nhìn mình.
Cả người Mặc Lộ Túc căng cứng đến cực hạn, nhưng anh vẫn lên tiếng: "Ai có thể bảo đảm trong tương lai những chuyện này không xảy ra thêm một lần nữa?"
"Cùng một sai lầm mà phạm lỗi đến hai lần, vậy người đó chỉ có thể là anh mà thôi!" Sở Ninh Dực cười nhạo nói.
Thủy An Lạc không nhịn được mà nuốt nước bọt đánh ực một cái. Sở tổng à, anh tự luyến đến cỡ nào vậy hả?