Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 395
"Ha, úng não còn có giác quan thứ sáu cơ à? Thứ nhất còn chưa mọc ra được ấy." Sở Ninh Dực hừ lạnh, rõ ràng là bị cô chọc giận thật rồi.
Sắc mặt Thủy An Lạc khẽ biến, cô nhìn Sở Ninh Dực, chỉ hận không thể nhào tới cắn rách cái miệng độc địa kia của anh, để xem anh còn nói thế nào được nữa.
"Theo em thấy thì anh nghĩ em nghi ngờ Viên Giai Di cho nên mới đau lòng chứ gì?" Thủy An Lạc nghiến răng nói.
"Đúng là đau thật."
Thủy An Lạc nghe thấy câu này, tim bỗng lạnh ngắt. Cô biết mà, biết ngay người trong lòng anh vẫn là Viên Giai Di mà.
"Đau lòng cho con trai anh có một bà mẹ não còn chưa phát triển hoàn chỉnh." Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.
Đau lòng cho con trai anh có một bà mẹ não còn chưa phát triển hoàn chỉnh.
Bà mẹ não còn chưa phát triển hoàn chỉnh.
Chưa phát triển hoàn chỉnh!
Sao nghe câu này như đang chửi cô vậy!
"Sở Ninh Dực..."
Thủy An Lạc tức giận gào lên.
Nhưng anh chỉ lạnh lùng liếc xéo cô một cái, quyết định tạm thời không nói chuyện với cô nhi đồng úng não này nữa, nếu không anh sợ sẽ không kiềm chế nổi mà bóp chết cô mất.
Thủy An Lạc bị ăn quả bơ to đùng. Cho dù cô có nói gì Sở Ninh Dực cũng không để ý đến cô, cho nên cô chỉ có thể tức giận một mình, suốt dọc đường không nói lấy một câu.
Khi hai người đến nơi, chú Sở đã chờ sẵn ở bên ngoài, thấy Sở Ninh Dực xuống xe liền vội vàng bước tới, "Thiếu gia, đúng là đến đây thật, giờ đang ở bên trong."
Vừa xuống xe Thủy An Lạc liền nghe thấy chú Sở nói vậy, lúc ông nhìn cô, cô hơi cúi đầu xuống tỏ ý muốn chào.
Sở Ninh Dực chỉnh lại ống tay áo, lướt qua chú Sở bước tới nắm lấy tay Thủy An Lạc, dắt cô đi vào.
Anh muốn xem xem, một bác sĩ bình thường như Lâm Thiến Thần có thể trả giá thế nào để mời được một kẻ giết người.
Mà lúc này, trong phòng thăm viếng, Lâm Thiến Thần đang nhìn gã đàn ông trước mặt, một người mà cô ta không hề quen biết.
Người đàn ông kia lạnh lùng đứng đối diện cô ta, từ khi bước vào đến giờ không nói bất cứ câu nào ngoài đòi mật mã két sắt.
"Anh đang nói gì vậy?" Lâm Thiến Thần thực sự không biết.
"Mật mã két sắt, việc cô bảo tôi làm tôi đã làm xong rồi." Gã kia đã có chút mất bình tĩnh.
"Chuyện tôi bảo anh làm?" Lâm Thiến Thần nhíu mày, cô ta không nhớ là mình đã sai ai đi làm gì cả.
Phía sau gã đàn ông kia còn có cảnh sát, cho nên gã áp hai tay lên bàn gằn giọng nói: "Chẳng lẽ không phải cô bảo tôi..."
"Cô ta bảo mày đi giết người, mày đã giết rồi đúng không?"
Gã còn chưa nói xong, trước cửa không có ai nhưng giọng nói lạnh băng của Sở Ninh Dực đã vọng vào rõ ràng.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Lâm Thiến Thần run bắn người lên, hơn thế nữa chính là vì cái tin được truyền ra từ âm thanh quen thuộc ấy.
Cô tìm người giết Thủy An Lạc?
Lâm Thiến Thần vẫn luôn ở trong tù nên không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, cho nên càng không biết đến chuyện Thủy An Lạc gặp nạn.
Cô ta nhìn về phía gã đàn ông vừa đến tìm mình, trên mặt gã lộ vẻ âm ngoan, đúng lúc Sở Ninh Dực xuất hiện, bất thình lình xoay người phi qua bàn túm lấy cổ Lâm Thiến Thần, nhưng khi gã trông thấy Thủy An Lạc, ngoài trừ khiếp sợ ra, gã còn có một cảm giác khác, đó chính là bản thân đã bị đùa bỡn!
"Con kia, mày dám chơi tao à?" Gã hung tợn nói.
Lâm Thiến Thần bị bóp cổ, dây thanh đới trong nháy mắt bị chèn ép, đau đớn như bị kim châm.
Cảnh sát xung quanh đồng loạt rút súng chĩa về phía gã đàn ông đối diện, hình như chẳng ai ngờ tới đi thăm tù mà lại có cảnh tượng này. Một kẻ mang tội giết người lại tự mình chạy đến đồn cảnh sát tìm kẻ thuê mình đòi tiền ư.