Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 367
Thủy An Lạc bị anh bức ép càng thấy tủi thân hơn, không chịu nổi nữa liền đẩy thẳng anh ra.
"Anh thích thì đi đi, em không cần anh nữa!" Thủy An Lạc vừa nói vừa chống tay bám vào cây đại thụ để đứng dậy, cô lảo đảo nhấc chân muốn rời đi.
Cô không muốn để lộ tình cảm của mình ngay trước mặt anh, để rồi cuối cùng chỉ nhận lại được sự khinh bỉ từ người mà cô yêu.
"Thủy An Lạc." Sở Ninh Dực nắm lấy cổ tay kéo cô ngược lại, áp thẳng cô lên cái cây kia, nhưng không đến nỗi làm cái thân toàn vết thương của cô bị đau.
Dồn cây...
Sau dồn không khí, dồn giường, dồn đất, bây giờ Sở tổng đã cho cô mở mang tầm mắt với một tư thế dồn mới, đó chính là... dồn cây!
Cây kia cũng chẳng phải cây lâu năm gì, bề rộng của nó còn không rộng bằng lưng của Thủy An Lạc, thế nên nói Sở Ninh Dực đang dồn cây thì thà nói đang ôm Thủy An Lạc, mà hai tay lại nhân tiện ôm luôn cái cây, kẹp cô giữa người anh và cái cây kia thì đúng hơn.
Vừa khít, cô hoàn toàn không có bất cứ khe hở nào để chạy trốn cả.
Thủy An Lạc khẽ cử động, nhưng hành động này lại khiến cơ thể hai người càng sát lại gần nhau hơn.
Hai tay của Thủy An Lạc vòng ra sau siết lại thật chặt, bộ ngực cứng rắn cương nghị của anh đang đè lên bộ ngực mềm mại của cô, cảm giác này khiến Thủy An Lạc thấy ngạt thở.
Nhưng cô không biết rốt cuộc mình không thở nổi là do bị Sở Ninh Dực đè hay do bị hơi thở của anh quấn lấy nữa.
"Tại sao?" Trán của anh kề sát vào trán của Thủy An Lạc, giọng nói khi hỏi chuyện cũng dịu dàng đến lạ.
Cảm giác dịu dàng này khiến cô muốn đắm chìm.
Hai tay của Thủy An Lạc siết chặt lại, nhưng lại bị Sở Ninh Dực gỡ ra, đan chặt vào tay anh.
Khi những ngón tay đan chặt vào nhau, Thủy An Lạc như có thể cảm nhận được tiếng tim đập của Sở Ninh Dực thông qua từng đầu ngón tay, lại càng cảm nhận được trái tim mình đang đập rộn lên một cách rõ ràng. Hai trái tim loạn nhịp hòa cùng một chỗ, cuối cùng tạo thành một nhịp điệu đồng nhất.
Anh bất chấp mọi giá để có được đáp án, còn cô lại khư khư giữ lấy tôn nghiêm cuối cùng của chính mình không chịu hé răng lấy nửa lời.
Chính cô đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.
Cuối cùng anh lại là người đã bội tình bạc nghĩa với cô.
Một năm sau gặp lại nhau, không hề có gì bất ngờ cả, dù cô lại một lần nữa trốn tránh, lại một lần nữa lấy đứa bé ra viện cớ, nhưng cô vẫn không thể tránh được việc lại yêu anh.
Có lẽ là vì tình thương của người cha dành cho Tiểu Bảo Bối, hoặc có lẽ là do anh đã dung túng cho cô lúc hành hung Thủy An Kiều ở bệnh viện, hoặc có thể là khi anh giúp cô trút giận ở siêu thị, hoặc có khi là…
Nhưng một năm qua đi, Thủy An Lạc không biết anh liệu có còn giống như năm xưa hay không. Liệu anh có còn cảm thấy hôn nhân là chuyện có cũng được không có cũng chẳng sao, nên vợ anh có là ai cũng chẳng quan trọng. Hay anh chỉ nghĩ vợ anh vừa hay là mẹ của thằng bé, đỡ mất công tìm mẹ kế cho nó.
Cơn gió nhẹ mơn trớn qua gò má mang theo cảm giác ẩm ướt sau cơn mưa, Thủy An Lạc mím môi thật chặt, kiên quyết không chịu lên tiếng.
Sở Ninh Dực trán lại sát trán của cô, anh muốn ngăn lại động tác tránh né của Thủy An Lạc, phiến môi mỏng lạnh nhẹ nhàng phủ lên đôi môi cô: "Tại sao vậy?"
Anh bắt buộc phải có được đáp án cho câu hỏi này.
Thanh âm khàn khàn, cực kỳ gợi cảm.
Thủy An Lạc bị anh đè lên hơi run rẩy, ngón tay đang bị anh nắm chặt cũng run theo. Nụ hôn của anh rất dịu dàng, giống như đang cưng nựng thứ bảo vật quý giá nhất trên thế gian này.
Có lẽ Sở Ninh Dực biết cô đang kháng cự điều gì, vậy nên anh mới dùng sự dịu dàng trước nay chưa từng có để đánh vỡ từng chút rào cản trong cô, ngón tay thon dài siết chặt lấy bàn tay cô, cảm nhận mạch đập nảy lên trong lòng bàn tay của Thủy An Lạc.
"Tại sao?"
Anh cố chấp không buông tha để tìm kiếm câu trả lời.
Khuôn ngực của Thủy An Lạc phập phồng, ma sát với lồng ngực cứng rắn của anh.