Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3469
Ví dụ như mặc kệ Sở Húc Ninh có bận rộn đến cỡ nào thì tối cũng sẽ về nhà.
Phải biết rằng trước đây nếu như anh bận quá sẽ ngủ luôn ở phòng làm việc, hơn nữa dạo này trong lúc ăn cơm anh còn hay hỏi thăm cô về chuyện ảnh cưới thế nào rồi.
“Chẳng phải là anh không thích để tâm đến mấy chuyện này sao?” Sư Niệm vừa ăn cơm vừa hỏi một cách tò mò.
Sở Húc Ninh ho nhẹ một tiếng, sau đó mới nói: “Mẹ nói muốn xem, anh nghĩ đợi bên kia làm xong rồi thì có thể sẽ gửi qua cho mẹ một bộ.”
“À, em hiểu rồi, để đến lúc đó em đưa cho mẹ là được.” Sư Niệm tiếp tục và cơm, trong lòng thầm nghĩ chắc Cố Tiểu An sẽ vui mừng lắm khi biết con trai mình chịu chụp ảnh cưới.
Sở Húc Ninh khựng lại một chút, sau đó tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Sư Niệm chỉ nghĩ anh làm vậy là vì lòng hiếu thảo nên hoàn toàn không nghĩ nhiều.
Vậy nên lúc Sở Húc Ninh đi làm, mấy đồng đội xung quanh đều giương mắt hỏi, ảnh cưới đâu rồi?
Sở Húc Ninh lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ: “Nhất định phải có ảnh cưới sao?”
“Nhất định phải có ảnh là cái quái gì? Anh đã từng thấy ai tổ chức hôn lễ mà không có ảnh cưới treo ngoài cửa chưa hả? Lữ đoàn trưởng Sở, chắc không phải do anh không muốn đem đến đấy chứ? Chỉ là một tấm hình thôi mà!”
Sắc mặt Sở Húc Ninh bỗng đanh lại, anh thật sự không có để ý đến chuyện này.
“Tôi sẽ nghĩ cách xem sao.” Sở Húc Ninh phiền muộn nói.
“Anh nhanh lên, mọi người đều chờ ảnh đó!”
Sở Húc Ninh vẫy vẫy tay để anh ta đi ra ngoài, sau đó đưa tay bóp bóp cái trán của mình, sao cái chuyện cầu hôn này lại phiền phức thế cơ chứ?
***
Cố Tỉ Thành dựa vào cửa nhìn người trong phòng, khóe môi của anh khẽ cong lên rồi sau đó mới lên tiếng: “Chẳng lẽ anh nghĩ chuyện cầu hôn này đơn giản à, không đơn giản chút nào đâu!”
Sở Húc Ninh à một tiếng rồi cầm mũ, đứng dậy: “Chuyện tân binh thế nào rồi? Lần này cậu cần hơi nhiều người đấy. Nhớ chuẩn bị sẵn sàng đi, người bên trên đưa xuống chưa chắc đã được phân cho cậu đâu.”
“Tôi đây đã thiếu lại càng thiếu, còn chẳng bằng há miệng hốt trọn một mẻ cho rồi, ít nhất cũng được đủ số lượng mà tôi cần.” Cố Tỉ Thành nói xoay người, đứng dậy theo Sở Húc Ninh: “Có chuyện này muốn nói với anh đây, là về tình hình quân đội mấy tháng tới, chẳng lẽ lần này cũng phải cắt giảm nhân sự sao?”
Bước chân của Sở Húc Ninh hơi khựng lại một chút, sau đó quay đầu nhìn Cố Tỉ Thành: “Việc này không phải là việc chúng ta có thể xen vào được, cứ làm cho xong chuyện của cậu đi. Bảo người của cậu trong đợt huấn luyện đợt này tập trung một chút, còn lại không liên quan gì đến cậu hết!”
Cố Tỉ Thành nhìn Sở Húc Ninh xuống lầu rồi lái xe rời đi liền biết anh phải đi họp rồi.
Gần đầy Sở Húc Ninh mở rất nhiều cuộc họp. Cố Tỉ Thành dựa vào lan can nhìn chiếc xe đang xa dần. Người này dù cho có cầu hôn cũng cầu hôn khác với người bình thường, tự mình đi chọn ảnh cưới của mình chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao? Thế quái nào với cái người này lại khó khăn như vậy?
Mà Sở Húc Ninh đương nhiên không nhận thức được rằng đây vốn là một chuyện hiển nhiên.
Cố Tỉ Thành đứng thẳng dậy. Chỉ có thể nói, IQ của Lữ đoàn trưởng Sở đúng là đáng thương thật.
Không, nói chính xác phải là EQ của anh đáng thương đến kinh người mới đúng.
Sư Niệm chọn được ảnh xong liền gửi cho Kiều Vi Nhã xem, tiện thể cũng gửi cho cả Sở Húc Ninh.
Còn hỏi Sở Húc Ninh xem cô chọn có đẹp không.
Lúc này Sở Húc Ninh đang họp, nhận được tin nhắn có ảnh cưới của mình thì khẽ nheo mắt lại, thì ra còn có thể làm như thế này. Tại sao lúc trước anh còn phải lén lút đi thăm dò cô chứ?
Trên ảnh cưới, Sở Húc Ninh vẫn mặc quân phục, Sư Niệm trang điểm nhẹ nhàng. Ngoại trừ bộ váy cưới mà Sở Húc Ninh đã mua ra thì còn hai bộ đồ nữa, Sư Niệm mặc lên đều rất đẹp.
Sở Húc Ninh chọn một tấm rồi gửi qua cho cán sự của mình.