Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 343
Buổi chiều mưa ngớt dần, Thủy An Lạc cho Tiểu Bảo Bối bú xong phải tới bệnh viện luôn.
Sở Ninh Dực vốn định bảo chú Sở đưa cô đi, nhưng nghĩ kỹ lại anh vẫn tự mình lái xe đưa Thủy An Lạc đến bệnh viện.
Tiểu Bảo Bối được anh đặt trong ghế dành cho trẻ em. Cu cậu vẫn bi bô chơi với cái tay của mình, không biết là đang nói cái gì, chỉ biết giờ có dỗ thế nào thì cu cậu cũng không chịu gọi ba gọi mẹ nữa.
Thủy An Lạc ngồi phía sau trêu chọc Tiểu Bảo Bối một hồi cũng chỉ đổi lại được nụ cười ngốc nghếch của cậu nhóc, nên cuối cùng cô đành phải bỏ cuộc.
"Bé ngốc." Thủy An Lạc cắn răn nói, lại vẫn tiếc nuối lần đầu Tiểu Bảo Bối gọi mẹ mà cô lại không nghe được.
Sở Ninh Dực nhìn hai mẹ con qua gương chiếu hậu, xác định lại được một lần nữa là con trai vẫn yêu mẹ nó nhất, hôm qua anh cũng trêu thằng bé mấy lần, nhưng nó chỉ tức rồi đá đá cái chân ngắn cũn kia thôi, hôm nay bị mẹ trêu suốt cả dọc đường như thế mà vẫn cứ cười khúc khích, đây không phải phân biệt đối xử thì là gì?
"Nếu em lo lắng thì anh sẽ bảo bà nội đổi người hướng dẫn cho em." Sở Ninh Dực bỗng lên tiếng, lần nào anh cũng thỏa hiệp với những chuyện Thủy An Lạc nói.
Thủy An Lạc đang chơi với Tiểu Bảo Bối, nghe thấy Sở Ninh Dực nói vậy bèn ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Đổi người hướng dẫn?
Giờ trong viện còn ai dám nhận cô nữa?
"Không cần." Thủy An Lạc bình thản đáp.
Bởi vì mưa to nên cũng không có nhiều người hay xe cộ qua lại trên đường, nhưng Sở Ninh Dực vẫn lái rất chậm vì trên xe còn có Tiểu Bảo Bối nữa.
Đèn đỏ bật sáng, Sở Ninh Dực dừng xe lại, nhìn hai mẹ con qua gương chiếu hậu, không hiểu sao lại thấy hơi buồn phiền.
"Nếu không anh giúp em chuyển qua bệnh viện khác, nhưng bên phía Mặc Lộ Túc thì thôi em đừng có nghĩ tới nữa." Sở Ninh Dực mở miệng nói.
Thủy An Lạc lại nhìn anh lần nữa, Sở Ninh Dực làm thế sẽ chỉ khiến cô nghĩ là anh thực sự thích mình, cho nên mới để ý như vậy.
"Không cần." Thủy An Lạc vẫn từ chối lời đề nghị của anh, có lẽ là bởi vì trước đó Sở Ninh Dực đã nói với cô rằng Kiều Tuệ Hòa không như Mặc Lộ Túc nói, cho nên trong tiềm thức cô cũng không còn sợ như trước nữa.
Sở Ninh Dực lại khởi động xe, ngón tay khẽ đánh nhịp lên vô lăng.
Thủy An Lạc nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài, đáy mắt lại sâu hơn. Nếu cô đã quyết định ở lại thì nhất định phải có cách khiến tất cả mọi người đều thừa nhận mình.
Xe đi thẳng xuống tầng hầm để xe của bệnh viện, như vậy Thủy An Lạc xuống xe sẽ không bị dính mưa.
Thủy An Lạc hôn chụt lên mặt Tiểu Bảo Bối một cái, sau đó mới cầm túi xách của mình xoay người mở cửa bước xuống.
Tiểu Bảo Bối khua khua cái tay nhỏ như đang bái bai mẹ mình, cái chân ngắn cũn đá tới đá lui trên ghế.
Thủy An Lạc đóng cửa xe lại, đi được mấy bước đột nhiên lại lùi lại, "Nếu anh không chăm được thằng bé thì đi đón thím Vu về đi." Thủy An Lạc nhíu mày nói, cứ nghĩ đến chuyện hôm qua anh chưa mặc quần áo cho Tiểu Bảo Bối mà đã quẳng thằng bé trên giường là cô lại cảm thấy đau cả đầu, may mà dạo này trời cũng không lạnh, với cả trong phòng còn có điều hòa, không thì chết mất.
Sở Ninh Dực quay đầu lại nhìn Tiểu Bảo Bối đang bi ba bi bô giống như đang tán thành với ý kiến của mẹ, chứ ông bố này hãm hại con cái quá đi mất.
Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, xem như đồng ý.
"Lạc Lạc?" Lan Hinh bước từ trên xe xuống, trông thấy Thủy An Lạc liền mở miệng chào hỏi, "Trùng hợp ghê."
Thủy An Lạc ngoảnh lại, thấy Lan Hinh bước tới liền chào: "Em chào chị."
Lan Hinh khẽ gật, nhìn về phía Sở Ninh Dực: "Mình còn đang nhủ thầm là có nên tới đón em ấy không cơ, vì trời mưa to quá, nhưng không ngờ cậu lại tự đưa tới rồi."