Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3431
Vì được nghỉ nên họ cũng không có lý do gì để tiếp tục sống bên ngoài nữa, cho nên ngày thứ hai sau kỳ nghỉ, Sở Lạc Duy và Kiều Vi Nhã đã tự động về nhà.
Lúc Sở Lạc Duy lái xe về, Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực đều không có ở nhà, còn Sở Vi thì lại đang ở nhà tắm nắng với thím Vu.
Sức khỏe của thím Vu càng ngày càng yếu, thế nên chỉ cần rảnh rỗi, Sở Vi đều sẽ về bầu bạn với bà.
Thím Vu thì lúc nào cũng càm ràm với cậu về việc đã hai mươi rồi, nên tìm bạn gái đi thôi.
Sở Vi không biết tại sao mới hai mươi mà buộc phải tìm bạn gái? Như vậy sẽ khiến cậu cảm thấy, chẳng lẽ cậu là hàng không “gả” được đi hay sao.
“Nghe lời bà đi.” Sở Lạc Duy xem trò vui không sợ lớn chuyện, nhàn nhạt nói.
Sở Vi: “...”
“Bà nội, chuyện này còn phải tùy duyên nữa ạ.” Sở Vi có ý muốn thuyết phục bà nội mình, đừng cứ nghĩ tới chuyện bảo cậu tìm bạn gái nữa, “Mà bà ơi, đàn ông phải hai mươi hai mới đến tuổi kết hôn hợp pháp cơ.” Cậu mới chỉ hai mươi thôi, Sở Vi cảm thấy quy định của pháp luật nước nhà thật quá tốt.
Thím Vu giơ tay đánh cho thằng cháu nội một cái, “Bảo con tìm bạn gái chứ có ai bắt con kết hôn ngay đâu, nói không chừng tới lúc nào đó bà nội đi rồi, con nói xem không có ai chăm sóc con thì sao mà bà yên tâm đi được hả?”
“Bà, bà đừng nói linh tinh.” Sở Vi cau mày, “Bà phải sống lâu trăm tuổi chứ.”
Thím Vu cười khà khà, bà không mong cầu gì việc được sống lâu trăm tuổi cả, chỉ muốn thấy Sở Vi có người chăm sóc là bà yên tâm rồi. Trước giờ bà luôn thương yêu đứa cháu này, ngay từ ngày đầu tiên nó bước chân tới Sở gia đã như vậy rồi.
“Cố gắng tìm một cô bạn gái tốt thì bà còn có thể sống được thêm vài năm nữa đấy.” Thím Vu nắm lấy tay Sở Vi, “Có bạn gái rồi, bất kể là nó chăm sóc con hay con chăm sóc nó thì suy cho cùng cũng được coi là có cái hy vọng để mà sống.”
“Bà, giờ con chỉ mong có thể chăm sóc bà sống lâu trăm tuổi thôi.” Sở Vi khuỵu xuống bên bà, nghiêm túc nói.
“Thằng bé ngốc của bà.” Thím Vu cười, vẫy tay gọi Sở Lạc Duy tới, “Cậu Hai, bà giao cho cậu một nhiệm vụ.”
“Bà, bà cứ nói đi ạ.” Sở Lạc Duy cũng khuỵu người xuống bên cạnh bà, ngoan ngoãn đáp.
“Hãy tìm cho Sở Vi nhà chúng ta một cô gái tốt.”
“Bà...” Sở Vi dở khóc dở cười nhìn thím Vu.
Thím Vu cũng chỉ cười, nắm tay họ rồi ngẩng đầu nhìn trời, “Mùa đông năm nay thật dài, lâu lắm rồi bà không thấy Bánh Bao Đậu với cậu Cả, nhớ hai đứa quá.”
“Mai là thứ sáu rồi ạ, chiều mai là anh cháu sẽ về, Bao Đậu cũng sắp ở Mỹ về rồi, đến Tết là cả nhà có thể tụ họp đông đủ.” Sở Lạc Duy lên tiếng.
Nhưng ánh mắt của Thím Vu lại cứ hướng về nơi xa, “Hồi anh cháu còn nhỏ, trắng trẻo mịn màng lắm, không bao giờ khóc quấy gì cả, ngoan lắm cơ, cứ như là con búp bê ấy.”
“Bà...” Sở Lạc Duy khẽ cất tiếng.
“Lúc bà vừa mới gặp anh cháu, cậu ấy mới chỉ bé xíu thế này thôi.” Thím Vu nói tới đây liền đưa tay ra áng một khoảng tầm nửa mét, “Giống y như hồi ba cháu còn nhỏ, nhưng thích cười hơn ba cháu, cười một cái là lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu không chịu nổi.”
Sở Lạc Duy bỗng cảm thấy bất an nhưng lại không dám cắt ngang lời thím Vu.
“Bà, bà ơi...” Sở Vi khẽ gọi, nhưng thím Vu vẫn nằm trên ghế nhìn về đám mây xa kia, “Ba mẹ cháu căn bản không hề biết chăm trẻ con, chẳng biết làm gì hết. Tiểu Bảo Bối ở bên hai người đó đúng là chịu không ít thiệt thòi, phải rồi, hồi đó anh cháu được gọi là Tiểu Bảo Bối, đúng là một tiểu bảo bối thật sự.”