Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3289
Buổi chiều Sở Húc Ninh về nhà rất sớm, chỉ bởi vì anh bị người ta khích.
Tần Thiếu Bạch vô cùng đắc ý đi hỏi anh, có phải anh định ly hôn không, hay là anh đừng về nhà chăm sóc cô nữa, để cậu ta chăm sóc giúp cho.
Kết quả vì cái miệng đê tiện của mình mà Tần Thiếu Bạch đã bị ăn một trận đòn, còn Sở Húc Ninh thì về nhà sớm.
Lúc anh về đến nhà, Sư Niệm đang ngủ. Anh ngồi bên cạnh giường một lúc mới đứng dậy vào bếp nấu canh cho cô.
Ý của Sư Niệm anh hiểu, nhưng anh thực sự không thể, cũng không muốn lấy tính mạng cô ra đánh cược.
Lúc Sư Niệm tỉnh lại, Sở Húc Ninh đã đặt một chiếc bàn con lên giường, sau đó bày cơm nước đầy đủ lên trên.
Sở Húc Ninh bước tới đỡ cô ngồi dậy, thấp giọng nói: “Niệm Niệm, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Vừa khéo, em cũng có chuyện muốn nói với anh đây.” Sư Niệm biết anh định nói gì, mà vừa hay, đó cũng chính là chuyện cô muốn nói.
Sở Húc Ninh ừ một tiếng, lót một chiếc gối đầu ra sau lưng cô, sau đó đẩy chiếc bàn con về phía trước một chút.
“Niệm Niệm, anh...”
“Sở Húc Ninh, dù sao đi nữa thì em cũng vừa mới mất con. Anh không thể để em mất luôn cả chồng vào lúc này được, đúng không?” Sư Niệm đột nhiên ngắt lời anh, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện.
Sở Húc Ninh: “...”
“Em biết anh nghĩ gì, nhưng ít nhất cũng phải để qua tháng này chứ.” Sư Niệm nói, chặn hết mọi câu chữ của Sở Húc Ninh trong họng, “Lúc này anh đuổi em đi, em biết ăn nói với dì em thế nào. Người ta không cần con nữa, vừa sảy thai đã bị đuổi đi à.”
“Không phải.” Sở Húc Ninh đột nhiên ngắt lời cô, không phải là không cần, mà là không dám cần.
“Một tháng sau hãy ly hôn nhé.” Sư Niệm cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nếu như anh muốn vậy.”
Bàn tay cầm đũa của Sở Húc Ninh đã nổi đầy gân xanh. Đây không phải điều anh muốn, là ông trời không cho anh quyền được lựa chọn.
“Nhưng chí ít trong một tháng này, anh có thể đừng trốn tránh em được không.” Sư Niệm ngẩng đầu, ấm ức nhìn Sở Húc Ninh, “Ở đây em không có người thân, em chỉ có anh. Nếu như ngay cả anh cũng trốn tránh em, vậy em phải làm sao đây?” Sư Niệm khẽ nói, giọng xen lẫn đầy tủi hờn.
Sở Húc Ninh cố nén nỗi chua xót trong lòng, chỉ có thể đưa tay lên xoa đầu cô, “Ăn cơm đi.”
Muốn Sở Húc Ninh đồng ý một việc không hề dễ, nhưng chỉ cần anh đã đồng ý thì nhất định sẽ làm được.
“Bao Đậu muốn đến Rome với Cố Tỉ Thành, anh có biết không?” Sư Niệm đột nhiên mở miệng hỏi.
“Ừm, có một số chuyện cũng phải giải quyết dứt điểm.” Sở Húc Ninh nói, tiếp tục gắp thức ăn cho cô, “Chuyện Cổ Nguyệt bên kia báo lại, gần đây có người thấy cô ta ra ngoại thành gặp một kẻ thần bí.”
Đây là báo cáo từ người mà Sư Niệm giao cho việc giám sát Cổ Nguyệt.
“Người đứng đằng sau chuyện này à?” Sư Niệm vội vàng mở miệng hỏi, “Trước kia Cổ Nguyệt có thói xấu, nhưng vẫn che giấu khá tốt. Dạo này em không xuất hiện, cô ta hoạt động nhiều hơn cũng phải. À đúng rồi...” Sư Niệm suy nghĩ, vươn tay lấy di động sau đó gọi cho chị Tám, bảo chị Tám thông báo với truyền thông rằng cô vừa sảy thai.
“Cái gì, em sảy thai?” Chị Tám lớn tiếng kêu lên, “Sở Húc Ninh làm cái gì thế, em đi theo anh ta có gì tốt hả?”
Chị Tám vừa kêu lên như vậy, Sư Niệm liền cạch một tiếng cúp máy.
Em đi theo anh ta có gì tốt?
Đây là nỗi đau của Sở Húc Ninh, cũng là lý do lần này bọn họ tranh cãi.
Chị Tám này, sao lại giỏi hại cô quá vậy?