Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Có thể cái em gái nhà anh ý!!!
Thủy An Lạc điên cuồng mắng chửi trong lòng, nhưng cô cảm thấy mình là một người văn minh hiện đại nên chuyện này vẫn cần phải được giải quyết một cách văn minh.
"Sở tổng, tôi không rõ cuộc đời anh thế nào! Nhưng đại ca à, tôi còn phải gặp được tình yêu tươi đẹp của cuộc đời mình nữa chứ. Anh làm thế sau này tôi phải sống thế nào?" Thủy An Lạc nhất định phải nói cho ra nhẽ.
Gặp gỡ tình yêu của đời mình?
"Cô muốn tìm cha dượng cho con trai tôi sao?" Mặt Sở Ninh Dực bắt đầu đen lại.
"Chậc, tôi cũng đâu để ý chuyện anh tìm cho con trai tôi một mẹ kế nam đâu." Thủy An Lạc trừng mắt nhìn anh.
"Dù sao thì anh cũng mau làm rõ chuyện này đi."
"Làm rõ kiểu gì, nói đây là ảnh ghép?" Sở Ninh Dực hừ lạnh, sau đó hời hợt liếc cô một cái.
"Chẳng lẽ cô không thấy người chịu thiệt trong chuyện này là tôi à?"
Chẳng lẽ cô không thấy người chịu thiệt trong chuyện này là tôi à?
Là tôi à?
Là tôi à?
Là tôi à?
Thủy An Lạc cảm thấy một luồng hơi bị chặn lại ngay ở cổ họng. Cô chỉ hận không thể biến nó thành một ngụm máu rồi phun chết anh ta luôn đi.
Anh thiệt cái méo gì chứ!
Thủy An Lạc cố gắng hít thở sâu mới khống chế được bản thân không quăng thẳng cái câu này vào mặt Sở Ninh Dực.
"Vậy Sở tổng này, tôi van xin anh đừng để bản thân chịu thiệt. Anh giải quyết chuyện này đi có được không?" Thủy An Lạc cảm thấy đến giờ phút này mà cô còn chưa tức điên lên thì đúng là một kỳ tích.
Sở Ninh Dực nhìn cô, sau đó bước từng bước tới, Thủy An Lạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra cho đến khi cô bị anh dồn sát vào tường.
Mợ!
Lại là kabe-don!
"Muốn tìm cha dượng cho con trai tôi sao? Cô dẹp cái ý định đó đi!" Sở Ninh Dực chống một tay lên bức tường sau lưng cô, áp giọng nói trầm thấp của mình vào bên tai Thủy An Lạc.
"!!!"
Ực... Thủy An Lạc nuốt nước bọt đánh ực một cái, cô không nhịn được muốn đẩy cánh tay cứng rắn của ai đó ra: "Thật ra thì... tôi cảm thấy không giải quyết cũng ok, sẽ ổn cả thôi ấy mà!”
Hừm, bà đây không phải là đối thủ của anh, bà sẽ nhịn! Nhưng, chuyện tìm cha dượng ai nói là bà không có hy vọng chứ? Thủy An Lạc này làm hoa khôi của trường cũng bao nhiêu năm và nhận được nhiều thư tỏ tình lắm đấy nhé.
"Nếu là mẹ của thằng bé, vậy cô đừng có nghĩ linh tinh nữa." Sở Ninh Dực hời hợt nói, sau đó buông cô ra rồi quay trở lại bên giường.
Thủy An Lạc âm thầm chửi rủa trong lòng, trả lại Sở Ninh Dực câu anh vừa nói, này nhé, nếu anh là ba thằng bé thì đừng có tạo CP với đàn ông chứ, đã thế còn là loại đàn ông yêu nghiệt như An Phong Dương nữa chứ.
***
Lúc này ở Sở trạch, Hà Tiêu Nhiên sau khi trông thấy cái tin kia liền cảm thấy yên tâm hơn một chút, ít nhất cũng tránh được bi kịch con trai bà muốn này nọ í ẹ với đàn ông, nếu không chắc bà phát điên lên mất.
Sở Mặc Bạch ngồi trên sofa điềm nhiêm đọc báo: "Giờ thì em biết nên chọn ai rồi chứ?"
"Thay vì để con trai anh ở cùng với đàn ông thì em thà để nó ở bên con bé Thủy An Lạc kia còn hơn! Mặc dù thân thế con bé không tốt lắm nhưng dù sao vẫn là con gái." Hà Tiêu Nhiên để di động sang một bên rồi ngồi xuống cạnh Sở Mặc Bạch: "Không được, ngày mai em phải đi gặp Thủy An Lạc một chút mới được, tránh để thằng nhóc kia lại giở trò che mắt.”
Sở Mặc Bạch đặt báo xuống nhìn vợ: "Gặp Thủy An Lạc à? Chả lẽ em không cảm thấy mình nên đi gặp An Phong Dương hơn sao?"
"Thằng nhóc kia còn trơn hơn cả cá trạch, em hỏi nó cũng đâu có tác dụng gì." Hà Tiêu Nhiên nói rồi đứng dậy chạy lên lầu, muốn nắn thì bà cũng phải tìm quả hồng nào mềm rồi mới nắn chứ.
Sở Mặc Bạch khẽ lắc đầu rồi tiếp tục đọc báo. Theo ông thấy thì con trai ông với Thủy An Lạc hợp với nhau hơn.
***
Thủy An Lạc lăn lộn trên giường mãi không ngủ được. Cuối cùng, cô bật dậy nghĩ rốt cuộc cái tên Sở Ninh Dực này muốn làm gì chứ? Cô nghĩ nghĩ một hồi rồi lôi máy tính ra, sau đó lên QQ tìm QQ của An Phong Dương. Thủy An Lạc cân nhắc một chút rồi đổi QQ của mình thành tên thật, cũng đổi lại tên của An Phong Dương thành tên thật rồi mới nhập tin nhắn.
[Thủy An Lạc: Anh Xinh Trai ơi.]
[An Phong Dương: Ui, Em Đẹp Gái! Sao thế? Cả năm nay chẳng thấy liên lạc gì với anh rồi đó.]
[Thủy An Lạc: Anh Xinh Trai, chuyện tin tức hôm nay cho em xin lỗi nhé, quan trọng là Sở tổng đẹp trai quá nên em nhất thời không nhịn được mà bổ nhào vào ảnh.]
Thủy An Lạc nhìn dòng chữ mình vừa gõ trên màn hình, thế này cũng coi như cô đang khen Sở tổng đi. Sau khi chắc chắn không có vấn đề gì cô mới dứt khoát gửi đi!
"Phụt!!! Há há há há há..." Trong khu căn hộ đắt tiền nào đó, An Phong Dương ngồi trên giường đọc tin nhắn của Thủy An Lạc gửi tới mà cười như điên.
"Anh làm trò gì thế?" Mân Hinh đang mang thai nên rất khó ngủ. Cô vừa chợp mắt thiu thiu được một tí lại bị cái tiếng cười man rợ kia làm cho tỉnh cả ngủ, thế nên cô có chút khó chịu cũng phải thôi.
An Phong Dương ôm cô gái kia vào lòng rồi đặt một nụ hôn lên trán cô: "Ngủ đi, anh đang chém gió với Lạc Lạc ấy mà."
"Thủy An Lạc?" Mân Hinh cũng từng nghe qua cái tên này, nhưng lúc cô bị cái tên yêu nghiệt An Phong Dương này quấn lấy thì Thủy An Lạc đã ly dị Sở Ninh Dực rồi, thế nên cô cũng chỉ từng nghe qua tên mà thôi.
"Ừ, lão Sở đón con bé về rồi, anh sẽ giới thiệu cho hai người làm quen với nhau sau. Lạc Lạc là một người rất tốt."
[An Phong Dương: Sao em có thể nhào vào Dực Dực nhà anh vậy chứ. Trái tim anh tan nát hết cả rồi này.]
Mân Hình đọc câu trả lời của An Phong Dương thì khóe miệng liền giật giật, cô không nhịn được liếc anh ta một cái: "Rốt cuộc anh với anh Sở đang làm cái gì thế?"
"Sở Ninh Dực muốn muốn đem Thủy gia cho Lạc Lạc chơi, đúng lúc trước đó An Giai Tuệ lại chọc phải Sở Ninh Dực! Em biết đấy, tên đó luôn thích chơi kiểu một mũi tên trúng hai đích, vừa cướp được Thủy gia, lại quăng cho bà xã chơi được, cớ sao không làm chứ."
[Thủy An Lạc: Hiểu lầm thôi, Anh Xinh Trai! Xin anh hãy tha thứ cho Em Đẹp Gái nhất thời bị sắc đẹp làm mê muội lý trí này nhé, tuyệt đối sẽ không có lần sau đâu, em thề!]
"Sau khi cô ấy bị Thủy gia đuổi đi cũng không liên lạc gì với bọn anh sao?" Mân Hinh tò mò hỏi, có thể nhìn ra quan hệ của hai người cũng rất tốt mà.
"Em trông Lạc Lạc yếu ớt thế thôi chứ con bé quật cường hơn bất cứ ai đấy! Nếu lần này không phải có người cố tình làm lộ chuyện của đứa bé chắc bọn anh còn chẳng biết con bé vẫn còn sống ở thành phố A này đâu."
[An Phong Dương: Được rồi, nể tình Dực Dực nhà anh đã dỗ anh nên anh tha thứ cho em đấy.]
Ố ồ ồ...
Thủy An Lạc cực kỳ sung sướng, cô chỉ chờ có mỗi câu này thôi đấy. Thế này thì cô có thể chụp lại màn hình cái đoạn chat này, sau đó đem lên mạng nói cho mọi người biết đây chỉ là một sự hiểu lầm thôi là được rồi.
[Thủy An Lạc: Anh Xinh Trai, anh cứ yên tâm đi! Chuyện này chắc chắn không có lần sau nữa đâu.]
Thủy An Lạc sung sướng chạy chụp màn hình, còn An Phong Dương cũng bỏ laptop ra rồi cúi đầu nhìn Mân Hinh: "Thật ra sau khi Lạc Lạc bị đuổi khỏi Thủy gia, con bé cũng chẳng làm gì cả, nhưng mà anh thấy... rõ ràng là có kẻ không muốn buông tha cho nó.”
Mân Hinh hơi mím môi: "Thế giờ các anh định làm gì, cứ cho lúc đầu là vì từ hôn đi! Nhưng cũng đâu thể..."
"Hửm, em nghĩ Sở Ninh Dực làm vậy là vì anh sao? Cậu ta chỉ làm thế vì bản thân thôi, không nói chuyện này nữa, ngủ đi." An Phong Dương nói xong liền kéo Mân Hinh nằm xuống.
Thủy An Lạc sau khi chụp được màn hình rồi thì đăng lên khung bình luận, cái này có thể chứng minh cô chỉ vô tình phá vỡ tình cảm CP giữa hai người họ thôi. Chắc sáng mai là cô có thể tự giải quyết được chuyện này rồi.