Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2901
Sở Lạc Nhất cười hờ hờ một tiếng, tiếp tục ăn đồ ăn của mình.
Cố Tỉ Thành thấy bộ dạng cô như vậy là hiểu cô chưa hoàn toàn tin tưởng mình, cho nên anh bèn dời trọng tâm câu chuyện: “Em nói xem sao em có thể ăn khỏe như vậy nhỉ?”
“Ăn của nhà anh chắc? Lắm chuyện thế!” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa nuốt viên thịt cuối cùng của mình xuống: “Anh đã hứa là mai sẽ mang mực nướng cho em rồi đấy nhé, nhớ cho nhiều tiêu ớt gì đó vào.”
Cố Tỉ Thành: “...”
Đây chắc chắn là một cô gái tham ăn, trước đây cũng có biết nhưng hôm nay mới được trông thấy tận mắt.
***
Trong ký túc xá nữ sinh, bầu không khí ở đây đang hết sức gay go, cuộc chiến hết sức căng thẳng.
“Nói tôi? Cô có chứng cứ gì không? Tôi vẫn luôn ở sân huấn luyện cơ mà! Kiều Vi Nhã, chẳng phải tôi chỉ bảo cô là đừng nhìn Sở Lạc Duy bằng ánh mắt cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga thôi sao? Cô có cần phải vu oan giá họa cho tôi như thế không?” Khương Miêu Miêu kiêu căng nói, hoàn toàn không có vẻ gì là chột dạ.
“Đúng thế, chúng tôi có thể làm chứng là Miêu Miêu vẫn luôn ở chung một chỗ với chúng tôi! Chỉ có cô với Sở Lạc Nhất là không thấy đâu thôi!” Một nữ sinh khác nói.
Sở Lạc Duy vẫn đứng cạnh mép giường nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ như cậu đang tìm kiếm gì đó.
“Sở Lạc Duy, cậu đã thấy chưa? Cô ta chỉ là một đứa điêu ngoa đầu đầy những suy nghĩ dơ bẩn, chỉ biết đi hãm hại người khác mà thôi!” Dường như Khương Miêu Miêu tìm thấy một điểm có thể công kích được Kiều Vi Nhã cho nên nói năng không hề nể mặt mũi gì cả.
Sở Lạc Duy nghe thấy Khương Miêu Miêu nói như vậy liền híp mắt, quay đầu nhìn cô ả kiêu căng đang đứng kia.
Kiều Vi Nhã nheo mắt nhìn cô ta, khóe môi khẽ cong lên: “Khương Miêu Miêu, tốt nhất cô hãy nhớ thật kỹ những lời này vào. Nếu không tôi sợ cô tự tát mình không đủ vang đâu.”
“Đến cuối cùng chưa biết là ai tự vả mặt mình đâu? Kiều Vi Nhã, tôi chờ cô bị đuổi khỏi đây đấy!” Khương Miêu Miêu gằn từng chữ uy hiếp.
Kiều Vi Nhã bật cười, sau đó quay sang nhìn Sở Lạc Duy: “Có tìm được cái gì không thế?” Kiều Vi Nhã vẫn không hề căng thẳng với Khương Miêu Miêu, đó là bởi vì cô vẫn một mực tin rằng có Sở Lạc Duy ở đây, tuyệt đối cô sẽ không bị oan uổng.
Ánh mắt của Sở Lạc Duy rơi trên cánh tay của cô rồi lại nhìn về phía cánh tay của Khương Miêu Miêu, sau đó cậu nói với trưởng khoa đang đứng ngoài cửa: “Đưa điện thoại di động cho em.”
Tuy rằng đang bị một cậu bé mười tám tuổi ra lệnh nhưng trưởng khoa lại không dám nói gì, chỉ lặng lẽ đưa di động cho Sở Lạc Duy.
Sở Lạc Duy khẽ nhíu mày, dứt khoát mở máy ra, thậm chí còn chẳng cần hỏi Kiều Vi Nhã mật mã là gì.
Khương Miêu Miêu hơi nheo mắt lại. Cô ta vẫn đang nhìn Sở Lạc Duy: “Sở Lạc Duy, cậu đừng để cái đứa nhà quê chỉ biết nói láo này lừa gạt.”
Sở Lạc Duy không để ý tới cô ta mà đi đến bên cạnh giường, sau đó vươn tay cầm di động ra phía ngoài để chụp ảnh, chụp xong thì so sánh với tấm hình trước đó, thế rồi mới quay sang đưa di động cho Khương Miêu Miêu: “Đứng ở vị trí này của tôi, chụp một tấm ảnh cảnh vật bên ngoài.”
“Cậu có ý gì?” Khương Miêu Miêu có chút phòng bị.
“Chứng minh cô ấy đổ oan cho cô.” Sở Lạc Duy lạnh lùng nói.
Khương Miêu Miêu thầm vui vẻ trong lòng, ánh mắt nhìn Sở Lạc Duy cũng trở nên nồng nhiệt hơn. Cô ta quay sang nhìn Kiều Vi Nhã một cách đắc ý rồi nhận lấy di động, sau đó đứng ở chỗ đó chụp một tấm cảnh vật bên ngoài.
“Sở Lạc Duy, cậu xem xem, làm sao mà có thể là tôi được chứ?”
Sở Lạc Duy nhận lấy di động, so sánh với tấm hình trước một một chút rồi lại nhìn về phía Kiều Vi Nhã: “Cậu tới đây chụp một tấm đi.”
Mặc dù Kiều Vi Nhã không biết cậu đang định làm gì thế nhưng cũng không phản đối. Cô tức giận giật lấy di động của mình, lườm Sở Lạc Duy một cái, câu đó chẳng dễ nghe gì cả.
Có quỷ mới đổ oan cho cô ta!