Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2567
Mẹ của Tân Nhạc sắp xếp xong tất cả thì bác sĩ của khoa Tâm thần và khoa Phụ sản cũng tới nơi.
Bởi vì Mặc Lộ Túc muốn tham gia cho nên địa điểm họp liền được sắp xếp trong phòng bệnh, Mẹ của Tân Nhạc còn làm bữa trưa cho bọn họ. Bà ấy không tin những thực phẩm được bày bán bên ngoài, tất cả tự mình làm vẫn tốt hơn.
Hai bác sĩ sau khi biết được quyết định của Tân Nhạc đều bỏ phiếu chống.
“Bác sĩ Tân, đứa bé này trăm phần trăm có vấn đề, cô đừng nên dùng ba tháng để bồi dưỡng tình cảm với nó, sau đó lại bỏ. Chuyện này đối với cô mà nói sẽ đem lại tổn thương lớn hơn nhiều đấy.” Bác sĩ Triệu thẳng thừng nói.
Mặc Lộ Túc nắm chặt lấy tay Tân Nhạc hơn, sự im lặng của anh chính là ngầm đồng ý với lời nói của bác sĩ Triệu.
Bác sĩ Cừu chuyên gia khoa Tâm thần cũng tán thành với lý do của bác sĩ Triệu, “Hơn nữa hiện giờ muốn làm loãng nồng độ thuốc an thần trong cơ thể cô, bản thân cô sẽ cần rất nhiều thuốc kháng sinh. Bác sĩ Tân, có lẽ đứa bé này không chờ được ba tháng đầu.”
“Nếu như ba tháng sau tôi mới chấp nhận trị liệu thì sao?” Tân Nhạc đột nhiên nói.
“Hồ đồ, hiện giờ nồng độ thuốc an thần trong cơ thể em đã đạt đến trạng thái bão hòa vô cùng cao rồi, lúc nào cũng có thể khiến cho các cơ quan của em suy kiệt, thậm chí tử vong.” Mặc Lộ Túc nhíu mày phản bác.
“Nhưng anh bảo em phải tự mình bỏ nó đi, em không thể làm được.” Tân Nhạc cũng nổi nóng, đỏ mắt lên nhìn Mặc Lộ Túc.
“Chuyện con cái sau này chúng ta vẫn còn có cơ hội.” Giọng nói của Mặc Lộ Túc khản đặc, là một người cha, anh làm sao nỡ làm vậy, nhưng anh lại càng không muốn mất cổ.
“Mặc Lộ Túc, chúng ta đã mất một đứa con, anh không thể đối xử với em như vậy được.” Tân Nhạc mím chặt mối, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Mặc Lộ Túc: “...”
Câu nói của cô khiến cho anh nghẹn lời, cổ họng anh có bỏng rát thế nào cũng không thốt nên nổi một câu.
Hai bác sĩ kia nhìn nhau, cũng không nói gì.
Một lúc lâu sau, trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc thút thít của Tân Nhạc.
“Trước cử sử dụng thuốc làm loãng lượng nhỏ trong phạm vi chịu đựng đã, sau rồi tính tiếp.” Mặc Lộ Túc cuối cùng cũng thỏa hiệp, nhưng lại kiên định nhìn Tân Nhạc, “Ba tháng nữa, nếu chỉ cần kiểm tra ra đứa bé có bất cứ vấn đề gì, xử lý thế nào em phải nghe anh.”
Tân Nhạc cắn chặt môi dưới, biết có thể khiến Mặc Lộ Túc làm theo phương pháp bảo thủ này có nghĩa là anh đã nhượng bộ lắm rồi, nhưng cô vẫn không muốn giao ra quyền quyết định sinh mệnh của đứa bé.
“Tân Nhạc, anh đã nhượng bộ rồi.” Mặc Lộ Tức nghiêm túc nói.
Cô nhìn anh, từ đầu đến cuối vẫn không muốn lùi bước.
“Bác sĩ Triệu, bác sĩ Cừu, làm phiền hai người đi ra ngoài một lúc được không.” Mặc Lộ Túc nhìn Tân Nhạc, lời nói ra lại hướng về hai vị bác sĩ kia.
Hai người liếc nhau, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Căn phòng tiếp tục trở nên yên lặng, Tân Nhạc vẫn giữ nguyên tư thế lúc đầu, siết chặt tay mình, cúi đầu giữ im lặng. Cô không muốn nhường bước, một chút cũng không.
Cô muốn con của cô, muốn bảo vệ nó.
“Tân Nhạc, sau này chúng ta còn cơ hội.” Mặc Lộ Túc nắm lấy hai bàn tay đang xoắn lại với nhau của cô, sau đó nhẹ nhàng gỡ ra, ngăn cô tự giày vò bản thân mình.
“Mặc Lộ Túc, em không muốn, em không muốn.” Tân Nhạc ngẩng đầu, òa một tiếng bật khóc, đây là lần đầu tiên cô khóc trước mặt anh như vậy.
Mặc Lộ Túc vươn tay kéo cổ tựa vào vai mình, nghe tiếng khóc của cô, nghe cô nói không muốn, anh cũng đâu có muốn làm vậy đâu?