Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2327
Lỗ tai Sở Ninh Dực hơi nhúc nhích, “Mọi người cẩn thận, là rắn.”
Thủy An Lạc ố một tiếng rồi bám luôn lên người Sở Ninh Dực. Cô ghét nhất là cái thứ lạnh như băng kia.
Sở Ninh Dực nhìn người phụ nữ đang ôm lấy cánh tay mình chỉ hận không thể leo lên người anh, trêu ghẹo: “Rồng mà còn sợ rắn à?”
“Rồng mạnh cũng không đánh được rắn nhà, anh không biết à? Hơn nữa, em mà rồng gì chứ, một con rồng tàn phế, dựa theo mô-típ thần thoại thì hồn rồng của em vẫn còn bị người ta trấn áp kia kìa.” Thủy An Lạc nói, tiếp tục ôm Sở Ninh Dực, ôm một cách đương nhiên.
Sở Ninh Dực: “...”
Nói hay lắm, tìm được một lý do chính đáng cho sự nhát gan của mình rồi.
An Phong Dương đã rải hùng hoàng ở trước cửa, bọn rắn chưa dám tiến vào, nhưng cứ bắn từng con thế này cũng không khả quan, không biết lúc nào mới tiêu diệt được hết bọn chúng, còn lãng phí đạn nữa.
“Em nhớ Hoàng Dung trong Anh Hùng Xạ Điêu, người ta bắn ngân châm qua vèo vèo ấy.” Thủy An Lạc thò đầu muốn nhìn ra ngoài, lại bị Sở Ninh Dực vươn tay ấn trở lại.
Sở Ninh Dực quay đầu nhìn cô, lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn, nhìn Phong Phong, ánh mắt rõ ràng đang nói: Có ba bác sĩ ở đây, thật mất mặt!
Ba bác sĩ: “...”
Bọn họ làm sao hả? Bọn họ đâu phải bác sĩ đông y, cũng không học châm cứu. Thủy An Lạc nghịch một lần, thiếu chút nữa nghịch đến tàn phế, tuy là chó ngáp phải ruồi chữa khỏi được cho Sở Ninh Dực nhưng thế cũng đâu thể lúc nào cũng mang châm theo bên mình được.
Đốt lửa căn bản không thực hiện được bởi vì bên ngoài đang mưa to, có đốt cũng bằng không.
“Anh Xinh Trai, còn hùng hoàng không?” Thủy An Lạc quay lại hỏi.
An Phong Dương nhíu mày, ném một bao cho cô, “Dùng tiết kiệm chút, cái này nồng độ cao đấy.”
Thủy An Lạc làm động tác OK, nhảy lò cò ra cửa, trước khi Sở Ninh Dực kịp lên tiếng đã quay lại chỉ vào anh, “Cấm nói, nếu không về em sẽ bảo con em đánh anh đấy.”
Sở Ninh Dực: “...”
Bà xã à, nhất định em phải nói lời này trước mặt nhiều người như vậy sao?
Nhưng có lẽ là do lời nói của Thủy An Lạc, tâm trạng của mọi người cũng thả lỏng hơn nhiều.
Kiều Nhã Nguyễn đứng bên cạnh Phong Phong nói: “Chỗ nào có nó, mọi người khó mà căng thẳng được.”
Sở Ninh Dực từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm Thủy An Lạc. Cô lách ra khỏi vòng bảo vệ trước mặt, ngồn xổm trong vòng hùng hoàng, có thể nhìn thấy đám rắn nhỏ trong bóng tối, Thủy An Lạc vươn tay mở bọc hùng hoàng mà An Phong Dương vừa đưa cho ra, cười híp mắt nói: “Mặc dù chúng mày là bọn rắn độc, nhưng ông đây không phải rồng mạnh, ông lại là một con rồng tàn phế cơ, đàn áp chúng mày một chút thì vẫn được.” Thủy An Lạc lẩm bẩm, vươn tay định giật túi áo của mình xuống.
Thử một lần, không nhúc nhích.
Thử lần thứ hai, vẫn không nhúc nhích.
Thủy An Lạc nổi giận, lại chạy về bên cạnh Sở Ninh Dực, “Anh mua cái thể loại áo gì thế này, xé cũng không xé được, xé ra cho em đi.”
Sở Ninh Dực kìm nén cơn xúc động muốn quăng vợ mình ra cho rắn ăn, cúi đầu xé miếng vải trên túi cô xuống, sau đó đưa cho Thủy An Lạc, cô nhận lấy rồi quay lại chỗ cũ.
Thủy An Lạc ngồi xuống đổ một ít hùng hoàng vào miếng vải rồi bọc lại, sau đó quay sang nhìn A Sơ, “Anh có thể giúp tôi ném đến chỗ tập trung nhiều rắn nhất được không?”
A Sơ bỗng hiểu rõ trong nháy mắt, cơn mưa to này vừa hay có tác dụng, hùng hoàng sẽ nhanh chóng hòa tan trong nước, cho dù có thể lập tức bị nước mưa xối đi nhưng cũng có thể xua đi không ít rắn, hơn nữa cô đã dùng vải bọc lại, có thể giảm thiểu tối đa thời gian hùng hoàng bị nước mưa xối đi.