Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2305
Thủy An Lạc nói xong, tất cả mọi người liền nhìn về phía cô.
Thủy An Lạc chớp mắt, trưng ra dáng vẻ vô tội của mình. Cô nghĩ vậy thật mà, tối qua cô với Lạc Hiên gần như bị đuổi theo cả một đêm, nhưng lúc này lại chẳng thấy ai cả, lẽ nào không phải ban ngày thì dễ bắt người hơn sao?
A Sơ nhìn xung quanh một hồi, cuối cùng kết luận, “Đúng là thế thật.”
Sở Ninh Dực nhíu mày nghĩ, “A Sơ, cậu đưa Mân Hinh tới đài phát tín hiệu, chúng tôi sẽ tiếp tục xuống núi.”
A Sơ gật đầu, Mân Hinh cũng đang chuẩn bị các thiết bị của mình.
Thủy An Lạc vân vê cằm nhìn họ rời đi, lại nhìn Sở Ninh Dực: “Liệu có phải là vì Zero bị chuyện khác quấn lấy rồi không?”
Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc xuống núi. Lúc này Thủy An Lạc chơi xấu cứ đu lên cánh tay anh. Sở Ninh Dực hơi dùng sức liền quăng luôn cô lên lưng mình. Thủy An Lạc cười tít mắt quắp hai chân lấy hông anh.
Sở Ninh Dực cõng cô xuống núi, “Sao em biết chuyện rồng bị nhốt ở đây?”
“Janis nói với em. Khi ấy chị Mân Hinh nói bị mất tin tức của hai người, ngay sáng sớm hôm sau Janis liền tới tìm em, sau đó nói cho em biết chuyện này. Vậy nên bọn em mới biết là các anh đã chạy vào hang ổ nhà người ta rồi đấy chứ.” Nói rồi Thủy An Lạc lại cắn một cái lên cổ anh, “Anh làm thế không phải là làm trái lại với quân lệnh à? Nếu là ở cổ đại thì bị lôi ra chém chết rồi đấy.”
Sở Ninh Dực khẽ nhướng mày, “Chồng em là người hạ lệnh thì làm trái lại quân lệnh của ai chứ?”
Thủy An Lạc: “...”
Má nó~
“Nhưng Janis giết Cố Minh Hạo mất rồi.” Thủy An Lạc bò trên lưng Sở Ninh Dực, tủi thân nói.
Sở Ninh Dực bế người đang bị tụt xuống lên, tiếp tục cõng cô tiến về phía trước, “Trong dự liệu.”
Thủy An Lạc nghe vậy cũng không nói nữa.
Sở Ninh Dực vẫn nghe ngóng âm thanh xung quanh, đúng là yên tĩnh đến quái lạ thật.
“Đáng ra anh không nên vì em mà bỏ lỡ một cơ hội tốt như thế mới phải.” Thủy An Lạc buồn bực nói.
Sở Ninh Dực khẽ cười, “Cũng không hoàn toàn là vì em đâu, trước đó anh phát hiện ra có thể cái chết của Công chúa Delia có sai sót gì đó, sợ phía sau vẫn còn có người nên mới chọn cách đi theo...” Sở Ninh Dực dừng lại một chút rồi sửa miệng, “Đi theo Zero.”
Thủy An Lạc nghe vậy liền bóp cổ anh, “Anh đúng là chẳng biết nói chuyện gì cả, anh phải nói là vì em chứ.”
Sở Ninh Dực khẽ cười, “Thì đúng là cũng vì em thật mà. Lúc nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ anh cũng ngẩn cả người, đáng ra anh phải nghĩ tới từ lâu rồi mới phải.”
Thủy An Lạc lại nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, “Haiz, chắc em là đứa đen đủi nhất trong cái nhà họ Long này quá.”
Sở Ninh Dực thì lại cảm thấy Long Man Việt mới là người thảm thương nhất.
“Sở Ninh Dực, cảm ơn anh.” Thủy An Lạc bỗng nói.
Nếu không nhờ có Sở Ninh Dực thì có lẽ kết cục của cô còn khó coi hơn cả Long Man Việt rồi.
Sở Ninh Dực khựng lại, “Đổi ba chữ khác đi anh sẽ vui hơn đấy.”
“Còn lâu.” Thủy An Lạc ôm cổ anh, kiêu căng nói.
Sở Ninh Dực khẽ bật cười thành tiếng. Trước giờ anh vẫn luôn dung túng cho cô gái này của mình.
“Nếu so em với Long Man Việt, em cảm thấy chuyện hạnh phúc nhất chính là em đã yêu một người đàn ông đáng để yêu hơn bà ấy.” Thủy An Lạc nói với vẻ vô cùng nghiêm túc.
Sở Ninh Dực khẽ nhếch miệng cười, cũng không phát biểu ý kiến gì khác.
Anh cứ đi mãi đi mãi, rồi bỗng dừng lại.
Thủy An Lạc vốn đang nói lảm nhảm gì đó với anh, thấy anh dừng lại liền tò mò hỏi, “Sao thế?”
Sở Ninh Dực bỗng nghĩ tới cái tên đã đưa anh xuống phòng tối kia, khi ấy hắn mặc đồ chống độc. Nếu chỉ là người hầu bình thường ở đó thì sẽ không mặc đồ chống độc.