Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2127
Trong phòng bệnh, Triệu Uyển Uyển không màng đến vết thương trên cơ thể, điên cuồng tìm kiếm thứ gì đó.
Kiều Nhã Nguyễn đỡ cô dậy, khống chế cơ thể cô, trầm giọng cảnh cáo, “Cô Triệu, bất kể cô muốn tìm cái gì, hiện tại cô không thể chạy loạn. Thương tích trên người cô rất nhiều, cô cứ như thế này không tốt cho việc hồi phục đâu.”
“Ngọc bội, cô có nhìn thấy ngọc bội của tôi đâu không?” Triệu Uyển Uyển kích động hỏi lại.
Miếng ngọc bội đó, cô tuyệt đối không thể để mất nó.
Bốn năm trước cô đột nhiên nhận được miếng ngọc bội đó. Cô không biết ai đã gửi nó cho mình. Cô đã từng đến cửa hàng trang sức làm giám định, là miếng ngọc bội tiền triệu. Cô nhất định phải tìm được người gửi, sau đó gửi trả lại cho người ta.
Mấy năm nay, cô vẫn luôn tìm kiếm, người giao hàng nói rằng bưu kiện đó được gửi đi từ thành phố A, ngoài ra, không có manh mối nào khác.
“Ngọc bội?” Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày, quay đầu nhìn Phong Phong.
Sắc mặt Phong Phong vô cùng thản nhiên, rõ ràng anh không hứng thú với những chuyện này, chỉ muốn mau chóng được về nhà thôi.
“Lúc tôi đến, không nhìn thấy miếng ngọc bội nào cả.” Kiều Nhã Nguyễn giữ chặt một bên vai không bị thương của cô ấy, “Cô Triệu, cho dù là thứ quan trọng đến đâu, cũng không quan trọng bằng sức khỏe cô được.”
“Không phải, miếng ngọc đó thực sự rất quan trọng đối với tôi, to cỡ ngón tay cái, trên đó khắc một ông Phật, sau lưng có một chữ “Dương”, cô có nhìn thấy không?” Triệu Uyển Uyển càng nói càng sốt ruột, khóe mắt đã đỏ cả lên.
“Ông Phật?” Kiều Nhã Nguyễn lặp lại lời cô nói, cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Không phải ông Phật bình thường, nó được khắc vào mặt ngọc cơ. Thiếu tá Kiều không nhìn thấy nó sao?” Triệu Uyển Uyển không màng tới đau đớn trên cánh tay, nắm chặt cánh tay Kiều Nhã Nguyễn.
“Khắc vào mặt ngọc?” Phong Phong nhướng mày nhắc lại một câu.
“Anh nhìn thấy nó à?” Kiều Nhã Nguyễn quay đầu nhìn anh.
“Anh nhớ năm đó em từng nói với anh về chuyện này, là Triệu...”
“Cô tìm thứ này?”
Câu “là miếng ngọc mà Triệu Dương Dương làm rơi” của Phong Phong vẫn chưa kịp thốt ra, tiếng của Sư Hạ Dương đã vang lên.
Phong Phong không nói gì nữa, dù sao anh cũng vì nhàm chán nên mới nhớ tới chuyện này.
Kiều Nhã Nguyễn thấy Sư Hạ Dương bước vào, lại nhìn về phía Triệu Uyển Uyển đang kích động thấy rõ, hiển nhiên thứ mà cô ấy muốn tìm là thứ này.
“Người ta quay lại rồi, chúng ta về thôi.” Phong Phong nói xong, đứng dậy khỏi ghế, dắt Kiều Nhã Nguyễn rời khỏi đó.
Triệu Uyển Uyển nhận lại miếng ngọc, hình như đã thở hắt ra một hơi.
“Cảm...”
“Tôi biết, đây là thứ duy nhất giúp cô chứng thực hung thủ, chuyện của hung thủ đã giải quyết xong rồi, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, xin lỗi cô.” Sư Hạ Dương chân thành xin lỗi cô.
Triệu Uyển Uyển vốn đang định nói cảm ơn bỗng khựng lại, đây là chứng cứ chỉ ra hung thủ?
Câu này có ý gì?
Triệu Uyển Uyển cúi đầu nhìn miếng ngọc trong tay, lại ngẩng đầu nhìn Sư Hạ Dương, “Thủ trưởng Sư nói vậy là có ý gì? Miếng ngọc bội này...”
“Miếng ngọc bội này là thứ cô tóm được từ phía hung thủ phải không. Cô ta đã thừa nhận rồi, là người trước kia đã từng uy hiếp cô, cho nên cô yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cô.” Sư Hạ Dương trầm giọng giải thích.
Triệu Uyển Uyển nằm trên giường, có chút mất hồn.
Người muốn giết cô, là chủ nhân của miếng ngọc bội?
Là người cô đã tìm suốt bốn năm nay?
“Nhưng vì sao, tôi không hề quen cô ta.” Triệu Uyển Uyển lầm bầm, người phụ nữ đó, cô không hề biết đó là ai.
Nhưng mà, người phụ nữ đó muốn giết cô, cũng là sự thật!
Khoảnh khắc này, Triệu Uyển Uyển không hề muốn nhắc tới chuyện này nữa. Miếng ngọc bội này, là có người gửi nhầm cho cô, chứ không phải là của hung thủ, thế nhưng tại sao hung thủ lại thừa nhận chuyện đó.