Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2015
“Chậc, chậc, chậc, tiếc nhỉ, trúc mã người ta còn lặn lội xa xôi ngàn dặm về tìm mày kìa.” Kiều Nhã Nguyễn thở dài nói, lại bị Thủy An Lạc đạp cho một phát.
***
Dưới lầu, trong gian phòng u ám, tiếng máy tính vẫn không hề dừng lại.
“BOSS, lên được tầng hai mươi hai, có khả năng có thể phá vỡ được bàn cờ của Sở Ninh Dực, tới lúc đó...”
Cố Minh Hạo khẽ giơ tay, “Sở Ninh Dực đích thân mời tôi thì sẽ không ngốc đến nỗi để tôi nắm được thóp đâu, không ai được manh động hết.” Cố Minh Hạo nheo mắt lại, cúi đầu nhìn đồng hồ.
Người kia không dám lên tiếng nữa.
Ánh mắt Cố Minh Hạo trầm xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lần này Sở Ninh Dực mời hắn, rốt cuộc là vì Thủy An Lạc hay vì chuyện khác, hắn thật sự không biết.
Thế nên Cố Minh Hạo hơi băn khoăn, đấu với Sở Ninh Dực, hắn không dám lơ là cảnh giác.
“Hạ Lăng thế nào rồi? Khoảng bao lâu nữa thì có thể trở về?”
“Vẫn chưa có tin tức gì cả.”
Cố Minh Hạo lại cau mày chặt hơn, việc đã lên kế hoạch lâu như thế, tuyệt đối không thể thất bại ngay tại bước cuối cùng được.
***
Sáu giờ mười lăm, Cố Minh Hạo lên tầng hai mươi hai. Hắn ra khỏi thang máy, vẫn cứ quan sát tầng trông rất đỗi bình thường này.
Hắn vừa ấn chuông, cửa nhà liền được mở ra.
Trong nhà chỉ có Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực, lũ trẻ đều đã được đưa sang nhà bên.
“Anh Cố.” Sở Ninh Dực mỉm cười chào.
Cố Minh Hạo nhìn căn phòng khách không được gọn gàng lắm kia, dưới đất vẫn còn đồ chơi của lũ trẻ con va đống dâu tây mới ăn được một nửa.
“Nhà cửa hơi bừa bộn, mong anh Cố đừng để ý.” Sỏ Ninh Dực nói rồi dẫn hắn vào phòng khách.
Cố Minh Hạo mỉm cười, “Tất nhiên là không rồi, thế này thì nhà cửa mới có cảm giác có sức sống chứ, không phải vậy sao?” Cố Minh Hạo ngồi xuống cạnh bàn, nhìn trái nhìn phải, “Sao không thấy ba đứa nhỏ nhà Sở tổng đâu thế, tôi nghe nói cô nhóc này đã là bà mẹ ba con rồi cơ mà.”
Thủy An Lạc thấy hắn định chạm vào đầu mình, liền hất tay ra, trầm giọng nói: “Đừng có động tay động chân, chúng ta không thân quen đến thế đâu.”
“Ê cô nhóc này, cậu nói vậy là vô lương tâm quá đấy nhé, cậu quên mất chuyện trước đây đều là tôi làm bài tập về nhà giúp cậu rồi hả?” Cố Minh Hạo cười mắng, không hề tỏ ra xa lạ chút nào.
“Anh cảm thấy, nếu không phải nể tình anh từng làm bài tập cho tôi, tôi có thể để anh bước chân vào cửa nhà tôi không?” Thủy An Lạc hừ lạnh, lại giúp Sở Ninh Dực điều chỉnh lại độ cao của xe lăn, sau đó lấy bát đũa cho anh.
Cố Minh Hạo hơi cúi đầu, lén nhìn chân Sở Ninh Dực, rồi lại nhanh chóng dời mắt.
“Lũ trẻ con sang nhà bên cạnh ăn cơm rồi, có chúng nó lại loạn thêm. Hôm nay mời anh Cố tới ăn cơm, có trẻ con ở nhà cũng không hay lắm.” Sở Ninh Dực thong thả nói, sau đó kéo Thủy An Lạc ngồi xuống cạnh mình.
“Tôi lại cảm thấy, có trẻ con thì mới náo nhiệt, vui vẻ hơn ấy. Tới giờ tôi vẫn không dám nghĩ, cô nhóc ầm ĩ ngày ấy giờ cũng đã là bà mẹ có ba đứa con rồi.”
“Cố Minh Hạo, anh có thể đừng nói câu này nữa không hả?” Thủy An Lạc cau mày, “Ai ầm ĩ chứ?”
Sở Ninh Dực vỗ vỗ lên mu bàn tay của Thủy An Lạc, nhìn nồi lẩu rồi mới bảo Cố Minh Hạo ăn.
“Chờ khi nào anh Cố có con rồi sẽ biết thôi, cái kiểu náo nhiệt này không phải ai cũng chịu được đâu. Hai đứa chúng tôi ba bốn năm nay chẳng được nghỉ ngơi tử tế, vì bọn trẻ ồn ào quá.” Sở Ninh Dực nói chuyện với hắn rất tự nhiên.
Nhưng Cố Minh Hạo có thể nghe ra được, Sở Ninh Dực đang cố tình khoe ra cho hắn nghe.
“Vậy hả, chờ khi nào tôi có con thì lại tới gặp Sở tổng giao lưu chuyện con cái nhé.” Cố Minh Hạo cất tiếng, lại nhìn Thủy An Lạc, “Cô nhóc này chẳng khác gì năm ấy, vẫn ngốc như vậy. Tôi nhớ cậu như vậy, thế mà cậu lại quên mất tôi.” Cố Minh Hạo nói với giọng hơi tủi thân.