Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1933
Nhưng, cái khiến Kiều Nhã Nguyễn sững ra lại là bàn tay ở phía sau đang cầm điện thoại của cô lên cơ.
Kiều Nhã Nguyễn giật mình, vội đặt con xuống, quay lại nhìn.
Phong Phong nhìn thấy câu nói cuối cùng, mặt đen kịt lại.
Tối qua có một A Sơ còn chưa tính, sao giờ lại xuất hiện một tên đội phó gì thế này.
Thế này là muốn anh tức chết đấy hả?
Kiều Nhã Nguyễn nuốt nước bọt, chuyện này đâu có liên quan gì tới cô đâu.
Cô thật sự, thật sự không biết chuyện đội phó Hạ đó thích cô mà.
“Cô Phong, hoa đào của cô cũng nhiều thật đấy nhỉ.” Phong Phong cười như không cười, nói.
Kiều Nhã Nguyễn cười giả lả, bế Tiểu Bất Điểm ngồi xuống chiếc sofa cách xa anh nhất, nhàn nhạt đáp: “Sức hút mà, chịu thôi.”
Phong Phong: “...”
Phong Phong thật sự tức đến mức muốn hộc ba tầng máu luôn rồi, nhưng có con gái ở đây, nên anh đành phải nhịn xuống. Để tối con gái ngủ rồi anh sẽ tính sổ với cô sau vậy.
“Ăn cơm thôi.” Phong Phong nghiến răng nghiến lợi quăng điện thoại của cô xuống, quay người đi vào bếp.
“Ba làm sao thế ạ?” Tiểu Bất Điểm lo lắng hỏi.
“Chắc tại ba đến thời kỳ tiền mãn kinh đấy.” Kiều Nhã Nguyễn hùng hồn nói.
Phong Phong trượt chân, suýt thì ngã.
“Thời kỳ tiền mãn kinh là gì ạ?” Tiểu Bất Điểm tỏ ý không hiểu.
“Là lúc tính tình trở nên xấu nhất đó mà.” Kiều Nhã Nguyễn nói khoác không biết ngượng mồm, gạt con gái mình.
Tiểu Bất Điểm hiểu ra, nghĩ gì đó rồi lại lên tiếng: “Thế thì ngày nào Bánh Bao Rau cũng đến thời kỳ tiền mãn kinh hết ấy ạ.”
Tiểu Bất Điểm nói xong, cả phòng khách đều im bặt.
Kiều Nhã Nguyễn chớp chớp mắt, giỏi lắm, chắc cô cũng không cần sửa lại đâu.
Phong Phong nghĩ, nếu Sở Đại biết con trai mình bị người ta bảo tới thời kỳ tiền mãn kinh, e là sẽ thật sự tức đến mức cũng tiền mãn luôn quá.
Kiều Nhã Nguyễn cũng rất sầu não, Hạ Chương Phong thích cô?
Sao có thể như thế được, họ mới gặp nhau được mấy lần đâu, hơn nữa anh ta còn là kiểu người rất lạnh lùng nữa chứ.
Nhưng, nhớ lại nhiệm vụ lần này, lúc cô hết lương khô, anh ta là người đầu tiên phát hiện ra rồi cho cô, ngay đến cả Sư Hạ Dương còn chẳng để ý.
Chẳng lẽ là thật?
“Nghĩ cái gì đấy? Ăn cơm.” Phong Phong thấy cô ngẩn ra, sắc mặt lại càng kém hơn.
“Lẽ nào anh ta thích em thật?” Kiều Nhã Nguyễn nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn buột mồm hỏi.
“Kiều Nhã Nguyễn!!!” Phong Phong nổi điên, có hoa đào thì thôi đi, thế mà lại dám hỏi ra miệng nữa à.
Kiều Nhã Nguyễn run bắn, ý thức được việc mình vừa nói gì, cô ha ha hai tiếng, rồi vội cúi đầu ăn cơm.
Phong Phong tức đến mức đau hết cả gan phổi, ngay cả dạ dày cũng chua loét. Anh mới đi có vài ngày, thành phố A này thay đổi còn chưa nói, đã thế bên cạnh người phụ nữ này bỗng chốc lại mọc ra bao nhiêu cỏ dại như thế là sao?
“Phải rồi, nói anh nghe chuyện này để anh vui. Triệu Uyển Uyển với Sư Hạ Dương có cơ hội rồi.” Nghĩ đến chuyện này, Kiều Nhã Nguyễn lập tức nói cho anh biết luôn.
Chuyện này đáng để anh vui mà, một tình địch đã bị hạ rồi.
“Sao em biết?” Giọng điệu Phong Phong quả nhiên đã tốt hơn một chút.
Kiều Nhã Nguyễn thầm khinh bỉ. Tên này rõ ràng ngốc hết thuốc chữa, cô với Sư Hạ Dương rõ ràng là hai người không có khả năng đến với nhau nhất, không hiểu anh đề phòng cái gì nữa.
“Anh nghĩ tại sao Sở Thị lại ký hợp đồng với Triệu Uyển Uyển chứ, là Sư Hạ Dương xin cho đấy. Anh có từng thấy Sư Hạ Dương đi cầu xin Sở Đại của anh chuyện gì chưa?” Kiều Nhã Nguyễn xì một tiếng.
“Triệu Uyển Uyển không phải là con cờ để đối phó với James à?” Phong Phong nhíu mày, anh đã xem tin tức của hai ngày nay, nước cờ Triệu Uyển Uyển này đi rất hay, hầu như đã diệt được hết người của James rồi.
“Đối phó với James chắc chỉ là thứ yếu thôi, dù sao thì chuyện này cũng là do Sư Hạ Dương xin Sở Ninh Dực, Sở Ninh Dực mới đồng ý ký với Triệu Uyển Uyển, chắc sau đó phát hiện ra có nhiều giá trị hơn nên tiện thể lợi dụng luôn thôi.” Kiều Nhã Nguyễn nói.
Phong Phong chửi một câu khiếm nhã, tên yêu nghiệt đó, chuyện gì có thể lợi dụng được là phải bòn rút tới tận gốc.
“Đừng tưởng như thế là có thể không cần giải thích chuyện tên đội phó Hạ gì đó kia.”
Kiều Nhã Nguyễn: “...”