Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1493
Thủy An Lạc thấy Cố Thanh Trần đi ra ngoài liền sờ sờ cằm, nghĩ: “Hai năm nay số người mà Thanh Trần xem mắt không phải năm mươi thì cũng là ba mươi người rồi, cô ấy có thật sự là đi xem mắt nghiêm túc không vậy?”
“Nói con bé đang nghiêm túc phá đám nghe còn được.” Sở Ninh Dực hừ lạnh một cái rồi kéo tay Thủy An Lạc đứng dậy: “Đi về thôi.”
“Anh tan làm đấy à?” Thủy An Lạc liếc mắt nhìn đồng hồ, bây giờ vẫn chưa tới năm giờ, còn một tiếng nữa mới đến giờ tan làm mà.
“Ông chủ nói tan làm thì là tan làm!” Sở Ninh Dực ngang ngược nói, nhưng sự thật thì là anh nhớ con gái nhà mình rồi.
Điều này chẳng cần Sở Ninh Dực nói Thủy An Lạc cũng biết. Bánh Bao Đậu là tim gan của Sở Ninh Dực, thậm chí con bé còn quý giá hơn cả hai thằng con trai của cô nữa.
Ra khỏi công ty, Thủy An Lạc vẫn cảm thấy tò mò: “Thật sự mặc kệ hai người họ sao?”
“Thanh quan khó quản việc nhà, em định làm cái gì bây giờ? Cứ xem kịch đi là được rồi.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
“Nhưng mà sao anh lại biết Phong điên sẽ kiện Lão Phật Gia thế?” Thủy An Lạc ngồi lên xe, cô vẫn chưa thể hiểu nổi.
“Ngốc! Đó là cách duy nhất để cậu ta có thể tiếp cận Kiều Nhã Nguyễn!” Sở Ninh Dực ấn đầu cô một cái.
Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật, cho nên cái người này đã sớm biết hết rồi, cũng đã nghĩ đến chuyện quân doanh sẽ gọi điện cho Kiều Nhã Nguyễn dẫn tới việc cô sẽ xuống xe gần đây, vậy nên mới đoán được việc cô sẽ đến tìm anh.
“Vậy nếu Phong điên không làm vậy thì sao?” Thủy An Lạc tiếp tục hỏi.
“Vậy em sẽ về thẳng nhà, bản thiếu gia cũng chẳng mất mát cái gì.” Sở Ninh Dực nói một cách đương nhiên.
Thủy An Lạc hơi sững người, nói thế nghe cũng có lý.
Hai người về đến nhà, thậm chí còn chưa mở cửa ra đã nghe được tiếng của hai đứa bé truyền ra, một đứa là Tiểu Miên Miên còn một đứa là Bánh Bao Đậu.
Cái giọng lớn nhất chắc chắn thuộc về Bánh Bao Đậu.
“Con gái anh về sau mà đi hát giọng nữ cao thì chắc chắn sẽ là cao thủ đấy!” Thủy An Lạc nhịn không được nói.
Sở Ninh Dực nhướng mày, nếu như con gái mà thích thì tất nhiên anh sẽ lót đường cho con bé thôi.
Cánh cửa nhà mở ra, Bánh Bao Đậu lập tức biến hình thành viên đạn pháo bay tới.
“Ba, ba, Bánh Bao Đậu nhớ ba quá đi~~~”
Thủy An Lạc nhìn bé con đang được chồng mình ôm hôn, ngày nào cũng chỉ biết làm cái điệu bộ này, con nhóc này chính là một tiểu quỷ nịnh bợ đấy, đáng tiếc Sở tổng anh minh thần võ lại dính chiêu mất rồi.
Bánh Bao Rau cũng đang ở dưới lầu, bé đang xem truyện cổ thích với anh hai. Tiểu Miên Miên tựa vào bên cạnh Tiểu Bảo Bối cười tít mắt xem cùng.
Bánh Bao Rau không giống với Tiểu Bảo Bối. Tiểu Bảo Bối là thuộc hệ thanh niên ấm áp, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, ai ai cũng có thể bị nhóc chọc cười.
Nhưng mà Bánh Bao Rau thì không như vậy, mặc dù mới hơn hai tuổi một chút xíu thôi nhưng nhóc đã luyện được gương mặt lạnh băng đầy khí phách của một tổng giám đốc.
Tiểu Bảo Bối rất hài lòng về điểm này, nhóc nói: Có phong thái của ba, rất hợp làm tổng giám đốc.
Thế nhưng Bánh Bao Rau dù lạnh lùng nhưng bé lại thích mẹ nhất, tuy không nói nhiều nhưng hầu hết thời gian đều chui vào lòng mẹ.
Bởi vậy chúng ta có thể thấy được hai đứa lớn nhỏ trong nhà Sở tổng bất hòa như thế nào.
Thủy An Lạc ôm Bánh Bao Rau vào lòng rồi hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc: “Có nhớ mẹ không?”
Bánh Bao Rau lạnh lùng gật đầu, tuyệt nhiên không nói một lời.
“Con cứ không chịu nói chuyện thế này sẽ khiến mẹ cảm thấy con bị câm đấy.” Thủy An Lạc thở dài. Con gái thì lắm mồm y như cái súng liên thanh còn con trai nhỏ thì một chữ ngàn vàng.
“Nhớ mami.” Bánh Bao Rau nói, giọng nói của nhóc mềm mềm trong trong, nghe cực kỳ êm tai.
“Mẹ, mẹ ơi, chiều nay anh đã nói tận ba câu đấy!” Bánh Bao Đậu bắt đầu mách lẻo, cái tay nhỏ còn duỗi hẳn năm ngón ra để chứng minh.
Thủy An Lạc: “...”
Khả năng học toán của con bé có vẻ còn “hơn” cả cô rồi.