Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1467
“Con đã từng nói như vậy rồi. Phong Phong, con sẽ không dám đối đầu với ba con, bởi vì con không có khả năng ấy. Con cũng không thích chuyện phiền phức mà đúng không?” Mẹ Phong vẫn xem như hiểu con trai mình.
Nếu không thì lần trước bà ta đã không để Phong Phong uy hiếp mình đơn giản như vậy.
Nếu không thì lần này bà ta không có khả năng ra tay nhanh như vậy.
Bởi vì bà ta chắc chắn con trai của mình sẽ không vì một đứa con gái mà dám đối nghịch với toàn bộ Phong gia.
“Tiểu Phong, mẹ là mẹ của con, mẹ hiểu con rất rõ! Đối với con thì con đàn bà này chưa đến mức không có không được, nếu không thì ít nhất con cũng sẽ làm gì đó chứ không phải chỉ nói mấy câu chót lưỡi đầu môi như vậy.” Mẹ Phong cười ha hả.
Cả người Phong Phong bỗng nhiên trở nên căng cứng, còn Kiều Nhã Nguyễn thì giống như bị người ta chọc thẳng cho một dao.
Lời này đúng là rất khó nghe.
Nhưng đây mới đúng là sự thật.
Kiều Nhã Nguyễn cô không là gì đối với Phong Phong, không đáng để anh ta làm bất cứ điều gì sao?
“Bắt cô ta quỳ xuống!” Mẹ Phong lại lớn tiếng quát lên.
Người đứng sau lưng cô đập một phát vào khuỷu chân của Kiều Nhã Nguyễn, cơn đau truyền đến khiến Kiều Nhã Nguyễn không chịu nổi mà khuỵu xuống.
Nhưng mà trước khi đầu gối của Kiều Nhã Nguyễn chạm xuống đất thì trong nháy mắt ấy nó đã gối lên một đôi giày da.
Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu, hình ảnh phản chiếu trong mắt cô chính là Sư Hạ Dương.
Cô không quỳ xuống đất mà đang quỳ lên giày của Sư Hạ Dương.
“Sư Hạ Dương.” Kiều Nhã Nguyễn khẽ thốt lên.
Sư Hạ Dương dùng một tay nắm chặt lấy cánh tay của Kiều Nhã Nguyễn đồng thời trở mình chặn lại tấn công của người đang đứng sau Kiều Nhã Nguyễn, tiện đà còn kéo Kiều Nhã Nguyễn lui về sau một bước.
“Phong phu nhân, bà thật sự coi cả cái thành phố A này là nhà của mình đấy à?”
Thanh âm mỏng lạnh vang lên kéo theo cảm giác lạnh lẽo bức người.
Mọi người lập tức dừng tay lại. Phong Phong muốn nhìn Kiều Nhã Nguyễn nhưng lại phát hiện cô đang tựa vào lòng của Sư Hạ Dương, đồng tử của anh ta lập tức thắt chặt lại.
Phong phu nhân quay đầu lại nhìn người đàn ông đang bước xuống xe đằng sau.
“Sở, Sở Ninh Dực!!!” Thanh âm của Phong phu nhân đã có chút run rẩy.
Sở Ninh Dực bước xuống xe, theo phía sau là chú Sở.
Sở Ninh Dực nhàn nhã sửa lại ống tay áo của mình. An Phong Dương về đến nhà thì nghe tin Mân Hinh báo rằng ba của Phong Phong đã phái người cho mẹ Phong. Anh vừa nghe đã biết không ổn nhưng không ngờ mụ đàn bà này lại quá đáng như vậy.
An Phong Dương đứng cách xa một chút, trước hết cứ để Sở Ninh Dực tới là được.
“Phong phu nhân, có mấy lời tôi đã nói một lần rồi nên tôi không muốn nói lần thứ hai, nhưng mà rõ ràng Phong phu nhân không hề đem lời của tôi để vào trong lòng!” Sở Ninh Dực nói rồi đưa tay cầm lấy tài liệu mà chú Sở đưa tới.” Phong phu nhân, bà là kẻ tình nghi có liên quan đến việc uy hiếp và gây rối trật tự trị an. Ngày mai chúng ta gặp nhau trên tòa án! Tôi nghĩ ngài Phong cũng rất muốn được nhìn thấy Phong phu nhân đây trên tòa án đấy.”
“Tòa án??? Cậu dám kiện tôi?” Phong phu nhân hét lên.
“Lời này của Phong phu nhân không đúng rồi, không phải tôi dám kiện bà mà là án kiện này đã được trình lên bộ tư pháp, cả ba vị này cũng như vậy!” Sở Ninh Dực nói, anh nhìn Phong phu nhân không dám nhận đơn kiện liền dứt khoát ném nó cho Phong Phong.
Phong Phong đưa tay bắt được, đồng thời cũng trông thấy sự thất vọng trong mắt của Sở Ninh Dực.
“Cô có sao không?” Sư Hạ Dương cúi đầu nhìn Kiều Nhã Nguyễn.
Kiều Nhã Nguyễn khẽ lắc đầu, chỉ là chân cô vẫn hơi đau thôi.
Nhưng mà chuyện như vậy cũng tốt, cô đã thất vọng hoàn toàn rồi.
Hoàn toàn thất vọng về Phong Phong.
Sư Hạ Dương đỡ Kiều Nhã Nguyễn đi đến bên cạnh Sở Ninh Dực, nói: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Anh ta chỉ trùng hợp đi ngang qua chỗ này thì bị một cú điện thoại của Sở Ninh Dực ngăn lại. Anh ta cũng chẳng nghi ngờ gì về việc tại sao Sở Ninh Dực lại biết anh ta đang đi qua con đường này.
Dù sao mức độ kinh khủng của ai kia anh ta cũng đã được biết rồi.