Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1143
Bởi vì trời mưa nên trên đường rất vắng vẻ, ngay cả chuyện làm ăn của quán cafe cũng chỉ có thể dùng hai chữ tiêu điều để hình dung.
Sở Ninh Dực bước ra, ôm theo Tiểu Bảo Bối đi ra ngoài.
Bởi vì anh vừa đi đến cửa đã bị Tiểu Bảo Bối nhìn thấy rồi túm lấy không buông, cuối cùng đành phải ôm thằng nhóc đi cùng.
Thủy An Lạc còn cảm khái một câu: Đến cả mẹ cũng không dám bám ba con đến thế đâu, thế mà tổ tông con lại dám à.
Thế nhưng sự cảm khái của cô chỉ đổi lại được một ánh mắt lạnh lùng của anh Sở nhà mình.
Lạc Hiên chỉ có một mình nên đến sớm hơn một chút. Lúc Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối đến nơi, anh đã đợi sẵn trong quán cafe.
Tiểu Bảo Bối được ba mình cứu ra khỏi cái áo mưa nhỏ, còn thở hắt một cái, may quá may quá, bí chết con rồi.
Sở Ninh Dực thả Tiểu Bảo Bối ngồi xuống đùi mình, bỏ cái mũ cá sấu của cu cậu xuống. Tiểu Bảo Bối lập tức lục lọi tìm món đồ chơi vừa bị ba thu lại ban nãy.
Sở Ninh Dực rút khẩu súng đồ chơi nhỏ của cậu nhóc từ trong túi áo ra. Tiểu Bảo Bối cười tít mắt nhận lấy, ngoan ngoãn ngồi chơi một mình.
“Không ngờ Sở tổng đã thăng cấp thành ông bố bỉm sữa siêu cấp thế này rồi cơ đấy.” Lạc Hiên mỉm cười mở miệng.
Sở Ninh Dực ngẩng đầu, ngoài cửa sổ, những giọt mưa rơi xuống đập vào khung cửa vang lên những tiếng tí tách.
“Mục đích của anh khi đến thành phố A này là gì?” Sở Ninh Dực đi thẳng vào vấn đề.
Anh không thích quanh co lòng vòng.
“Cậu rất rõ ràng mà.” Lạc Hiên chậm rãi mở miệng nói.
“Có lẽ ngay từ đầu anh Lạc đây đã không nói thật rồi.” Sở Ninh Dực lạnh lùng đáp lại.
“Bạ bạ~ bắn~ bắn~” Tiểu Bảo Bối đột nhiên mở miệng, vươn bàn tay nhỏ cầm khẩu súng bé tí trong tay đưa cho ba mình, nhờ ba bắn súng giúp mình.
Sở Ninh Dực nhận lấy khẩu súng nhỏ trong tay Tiểu Bảo Bối, kêu pằng pằng. Tiểu Bảo Bối cười khanh khách nhìn Lạc Hiên.
Lạc Hiên chậm rãi cúi đầu, nhìn Tiểu Bảo Bối, khóe miệng hơi nhướng lên, “Sở tổng, trên đời này có một câu nói, đó là thân bất do kỷ.” Nói xong, anh ta nhẹ nhàng lắc chiếc ly trong tay, “Không kẻ nào khi biết súng nguy hiểm lại chĩa nó về phía mình cả, bao giờ mũi súng cũng chĩa về phía đầu kẻ địch.”
Sở Ninh Dực nghe ra ý của anh ta, lúc này cơn mưa bên ngoài đang ngày càng dữ dội hơn.
Tiểu Bảo Bối liên mồm bắt chước tiếng súng nổ pằng pằng, còn cười tít mắt nhìn ba mình.
“Còn có một câu, đó là cùng hội cùng thuyền.” Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy. “Câu kết của nó là, đồng tâm hợp lực.” Nói xong anh liền bỏ đi.
“Con bé vốn là Long nữ.” Lạc Hiên bỗng lên tiếng.
Bước chân Sở Ninh Dực hơi khựng lại một chút, “Từ khi anh đến thành phố A, vừa gặp cô ấy thì đã nghĩ cách để kích thích cô ấy, sau đó giao ngọc bội cho cô ấy. Lạc Hiên, anh tính kế Lạc Lạc một cách kỹ càng như thế, thực sự tưởng rằng cô ấy ngu ngốc không nhìn ra hay sao? Cô ấy để tâm đến người anh như anh, cho nên vẫn mỉm cười chấp nhận mặc anh từng bước một hủy hoại cuộc đời cô ấy.”
Sở Ninh Dực nói xong liền bế Tiểu Bảo Bối rời khỏi quán cà phê.
Chiếc ly trong tay Lạc Hiên bắt đầu mất khống chế mà run lên, cuối cùng lăn lông lốc xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh, bắn lên chân anh, đau nhói.
[”Tiểu Hiên, muốn rời khỏi cái nơi ăn thịt người này, con phải tìm Long nữ trở về.”
“Nhưng mà con của dì là Long nữ ạ?”
“Con bé đó là Long nữ, chỉ cần có một thứ kích thích mà thôi, muốn hoàn toàn thoát khỏi nơi này, con phải tìm được Long nữ thực sự, biết chưa?”]
Lời mẹ nói trước lúc ra đi anh vẫn luôn nỗ lực thực hiện. Nhưng lúc này, khi thực hiện được rồi, anh lại phát hiện ra mình chẳng hề được giải thoát, trái lại còn bị cuốn vào một vòng xoáy lớn hơn.