Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1091
Giọng Triệu Miểu âm trầm, lạnh lẽo.
Thủy An Lạc cảm thấy sau lưng gió thổi lạnh toát, nhưng vẫn nhìn thẳng vào ánh mắt sắc lạnh của cô ta: “Nhà xác thì làm sao? Ít nhất thì người ở đó cũng không biết tính kế hại người khác.”
“Nhưng biết đâu lại bị người khác tính kế hại thì sao?” Triệu Miểu nói xong liền quay người bỏ đi.
Thủy An Lạc nhìn theo bóng lưng của cô ta. Cô cầm lấy điện thoại đang đặt trên bồn đá, sau đó cũng đi ra ngoài.
Trong đầu Thủy An Lạc văng vẳng lời Triệu Miểu nói, nên không chú ý đến Sở Ninh Dực đang chờ cô ngoài cửa.
Sở Ninh Dực nhìn cô gái đi lướt thẳng qua mình, anh đang bị bơ đấy hả!
Nghĩ vậy, Sở Ninh Dực liền ôm chầm lấy cô từ phía sau, khiến Thủy An Lạc giật mình kêu lên.
Dù sao thì đây cũng là quán bar, nơi này có rất nhiều kẻ bỉ ổi.
Thủy An Lạc nghĩ cũng chẳng kịp nghĩ, liền lật tay định đập luôn điện thoại vào người phía sau, nhưng không ngờ người sau lưng lại nhanh hơn, đè thẳng cô lên tường, hôn lấp đôi môi cô.
Hơi thở quen thuộc phả ra, Thủy An Lạc chớp mắt nhìn người đang cách mình trong gang tấc kia.
Tay cô đang được ôm trọn trong lòng bàn tay ấm áp của anh.
Một nụ hôn như chuồn chuồn gặp nước, Sở Ninh Dực tì trán vào trán cô, cau mày hỏi: “Nghĩ gì mà say mê thế?”
Say mê đến mức bơ luôn cả anh!
Thế nên anh Sở cảm thấy không vui, cảm thấy hoài nghi về sức hút của mình!
Thủy An Lạc vòng tay ôm lấy cổ anh, cặp mắt to tròn đảo quanh.
Con hồ ly này.
Sở Ninh Dực nghĩ một hồi rồi lại cúi xuống hôn cô, nhưng nụ hôn này không hề giống chuồn chuồn chạm nước như ban nãy nữa, trái lại lại thiêu đốt như lửa.
Thủy An Lạc rên lên một tiếng, vì cô bị anh đập vào môi.
Nụ hôn kết thúc, mặt Thủy An Lạc lúc này đã đỏ bừng.
Sở Ninh Dực tì trán vào trán cô, giọng nói đã có chút khàn: “Vừa rồi em nghĩ gì thế hả?” Anh lại hỏi lại, như thể phải có bằng được đáp án.
Thủy An Lạc bỗng ôm chặt lấy cổ anh hơn, sau đó nhảy lên, hai chân quắp ngang lấy hông anh.
Sở Ninh Dực giật mình, tay nhanh chóng đỡ lấy đùi cô.
“Chậc chậc, nhiệt tình thế là muốn lấy lòng anh đấy à?” Sở Ninh Dực hừ một tiếng nói.
Thủy An Lạc cười khì, “Em không thích ở đây, mình đi đi, về đi.” Nói rồi cô còn cố tình cạ mấy cái lên người anh.
“Biết điều chút đi.” Sở Ninh Dực vỗ lên mông cô một cái, “Đi đâu? Chỗ nào có giường à?”
Anh nói với cái giọng mờ ám, khiến hai má của Thủy An Lạc đỏ hết cả lên.
Cô hơi bĩu môi, “Sở tổng, anh không sợ hư thận à?”
Thủy An Lạc nói xong, sắc mặt Sở Ninh Dực bỗng đen sì lại, con nhỏ ngứa đòn này, quả nhiên anh dạy dỗ vẫn chưa đủ đây mà.
Nghĩ vậy, Sở Ninh Dực liền bế luôn cô vợ ngốc nghếch của anh vào thang máy.
***
Cùng lúc đó, trong phòng rượu.
An Phong Dương ngồi trong phòng nhìn đồng hồ đến lần thứ chín.
Cuối cùng anh xác định cái tên không tiết tháo kia nhất định là chạy với vợ rồi.
An Phong Dương nhìn Phong Phong, lúc này anh ta vẫn đang uống rượu, như thể không hề để ý tới việc cách đây không lâu anh ta vừa mới bị xuất huyết dạ dày.
An Phong Dương đi tới giật lấy ly rượu trong tay anh ta, “Uống thế đủ rồi, sớm biết thế này sao trước đó còn làm thế?”
Tất nhiên là anh có oán trách tên này rồi, nhưng vì đây vẫn là người anh em của mình nên An Phong Dương vẫn quan tâm tới anh ta.
“Cậu nói xem, con mẹ nó, rốt cuộc thì đàn bà là cái thứ gì vậy chứ?” Phong Phong tức giận lên tiếng.