-
Chương 9: Sống chung phi pháp
Hai chúng tôi mặc dù biết nhau từ rất lâu nhưng dù sao cũng chưa sống cùng nhau, đến khi xác định quan hệ mới phát hiện đủ loại vấn đề. Nói ví dụ, ham muốn khống chế của gã này tương đối mạnh.
Tôi có một thói quen, cùng người khác vào nhà hàng tôi sẽ đẩy cửa ra trước, sau đó giữ cửa cho người khác đi vào.
Cùng hắn ra ngoài, tôi giữ cửa cho hắn mấy lần, hắn không vui: “Chuyện này nên để đàn ông làm!”
Được rồi, anh làm.
Quan niệm thời gian của tôi rất mạnh, hẹn hò cơ bản đều đến trước thời gian hai mươi phút.
Hắn lại không vui: “Em có thể đến muộn một chút để anh chờ em”.
Được thôi. Tôi đành phải ở nhà căn giờ đến muộn mười phút.
Chúng tôi ra ngoài tất cả chi tiêu đều là hắn trả. Tôi cảm thấy ngại, tranh trả tiền, bị hắn ngăn cản. Có một lần tôi thanh toán tiền nhân lúc hắn vào nhà vệ sinh, hắn về tức giận đến xanh cả mặt.
Mua hai chai nước khoáng, đang chuẩn bị vặn nắp, thấy hắn nhướng mày lập tức làm bộ yếu đuối: “Em không mở được”.
Hắn cầm lấy, mở nắp cắm ống hút đưa cho tôi, tiện tay vỗ vỗ đầu tôi, xem ra tâm tình hết sức vui vẻ.
Đàn ông có lúc đúng là non nớt.
Trước kia một chị cùng trường nói với tôi khi vừa tới Bắc Kinh chị rất không thích ứng.
“Hẹn bạn năm rưỡi ăn cơm, ba giờ đã bị kéo ra khỏi nhà. Chị không hiểu sao phải đi sớm như vậy. Bọn chị lên xe buýt, chị cảm thấy xe buýt đi lảo đảo, qua mấy chiếc cầu, lại qua mấy con sông, chị không biết có phải bắt nhầm xe đến Thiên Tân hay không. Đến lúc xuống xe, bạn chị nói với chị còn phải bắt hai chuyến tàu điện ngầm nữa. Khi đó chị suy sụp luôn, ngồi dưới đất khóc lớn, vừa khóc vừa nói tại sao Bắc Kinh lại rộng như vậy chứ”.
Tôi coi như chuyện cười, cười ha ha một hồi lâu.
Lúc đến Bắc Kinh mới biết là thật, không hề khoa trương một chút nào.
Năm đầu tiên hắn ở khu Hải Điện, tôi ở khu Triêu Dương, mỗi lần chúng tôi muốn gặp nhau phải bắt xe mất hai tiếng.
“Sao em cứ cảm thấy như đang yêu xa nhỉ?”
Hắn gật đầu: “Anh cũng cảm thấy thế”.
Chẳng bao lâu sau hắn mua một chiếc xe.
“Lãng phí tiền làm gì?”
“Anh sợ em vất vả quá”.
Tôi hết sức cảm động.
Nhưng chúng tôi nhanh chóng phát hiện, Bắc Kinh giờ cao điểm không khác gì một nồi cháo đặc, xe tắc ứ trên đường gần như không thể di chuyển được.
Hắn đi làm về tới đón tôi đi ăn cơm, đợi mãi không thấy hắn đến, tôi gọi điện thoại cho hắn: “Anh đến đâu rồi?”
“Tắc ở đầu phố mới”.
Một tiếng sau tôi lại gọi điện thoại cho hắn: “Đến đâu rồi?”
“Vẫn ở đầu phố mới”.
Lại một tiếng nữa: “Đến đâu rồi?”
“Đầu phố mới”.
“...”
Nhìn mặt trời đã khuất núi, trăng lên đầu cành, hắn gọi điện thoại đến: “Đến Quỹ Nhai không đi được nữa, em bắt xe số 5 đến đây chúng ta ăn đêm...”
Còn không bằng đi tàu điện ngầm như trước!
Từ đó trở đi, cuộc đời của bạn học F chỉ còn lại hai việc: Kiếm tiền, cùng với thuyết phục tôi chuyển đến ở với hắn.
“Em chuyển đến ở với anh đi!”
“Không được”.
“Hoặc anh chuyển đến chỗ em”.
“Không được”.
“Cho anh lí do”.
“Mẹ em không cho phép”.
“Mẹ em đồng ý rồi”.
“Bao giờ?”
“Tết trung thu anh gửi bánh trung thu cho mẹ em và đã hỏi ý kiến mẹ, mẹ nói chỉ cần em sẵn sàng thì mẹ không có ý kiến gì”.
“Chờ đã, anh gửi bánh trung thu cho mẹ em? Tại sao em không biết?”
“Chuyện em không biết thì nhiều lắm. Đừng đánh trống lảng nữa, em có chuyển không?”
“Không chuyển, em không thích ứng được”.
“Sớm muộn gì em cũng phải sống chung với anh, phải sớm thích ứng”.
“Anh phiền quá, nói không chuyển chính là không chuyển”.
Cuối cùng hắn cũng yên ổn được một hồi. Tôi cho rằng hắn đã từ bỏ ý định, đột nhiên có hôm hắn ném cho tôi một xấp tài liệu.
“Đây là cái gì?”
“Báo cáo phân tích tính khả thi”.
Đúng thế. Trong thời gian yên ổn này, hắn đi thu thập tài liệu. Để thuyết phục tôi đồng ý sống chung, hắn phân tích lợi hại trên các phương diện, viết rõ phương pháp thực hiện cụ thể, thậm chí còn có ví dụ tham khảo, làm biểu đồ hình cột, biểu đồ hình tròn, biểu đồ mekko...
“Nếu... nếu em vẫn không đồng ý?”
“Anh sẽ làm thêm trình chiếu ppt”.
Anh được lắm!
Cuối cùng hắn vẫn thực hiện được ý đồ.
“Đây là thành quả cố gắng của anh”.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, tôi thật sự không đủ nhẫn tâm nói với hắn, nguyên nhân thật sự là sau khi nhảy việc, công ty mới của tôi cách chỗ hắn ở chỉ có mười lăm phút đi đường. Tôi bấm đốt ngón tay tính toán, như vậy mỗi ngày có thể ngủ thêm một tiếng.
Lập tức quyết định chuyển nhà!
Ở cùng một nhà đương nhiên có rất nhiều thói quen sinh hoạt cần chậm rãi hòa hợp.
Vấn đề khó đầu tiên chúng tôi gặp phải là: Hắn ngủ phải bật đèn ngủ, còn tôi ngủ quen tắt đèn, có một chút ánh sáng cũng không được.
Hắn nhân nhượng tôi, chủ động tắt đèn.
Thấy hắn lật qua lật lại cả đêm không ngủ được, tôi lại bò dậy bật đèn.
Thế là đổi thành tôi cả đêm không ngủ được.
Hắn thương tôi, dứt khoát ôm chăn ra ngủ sofa.
Thời gian đó hai chúng tôi đều thiếu ngủ, suy nhược tinh thần, nhưng biết làm thế nào? Vấn đề thói quen thật sự không phải có thể thay đổi trong một hai ngày.
Chẳng bao lâu sau đến thất tịch, thất tịch đầu tiên của chúng tôi, tôi đương nhiên rất chờ mong, vòng vo dò hỏi hắn tặng tôi cái gì. (ND: ngày 7 tháng 7, Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau, được coi là lễ tình nhân của TQ)
“Thứ em cần nhất”. Hắn nói.
Chờ ngày chờ đêm đến thất tịch, hắn đưa cho tôi một cái hộp. Tôi hết sức thận trọng mở ra, lập tức cảm giác có một đàn quạ đen bay qua trên đầu.
Ngày thất tịch đầu tiên của chúng tôi đấy!!!
Quà gã này tặng tôi là... tấm che mắt!!!
“Thế là chúng ta đều có thể yên tâm ngủ”.
Rất muốn đánh hắn một trận, đừng ai ngăn tôi!
Lại đến ngày thất tịch.
Không may là thời gian đó cả hai người đều rất bận, cuối tuần mỗi người ôm một chiếc máy tính làm việc. Đến tận lúc mặt trời lặn đứng lên vươn vai, tôi mới nhớ ra hôm nay là thất tịch!
Chạy đi tìm hắn đòi quà, hắn ngẩn ra, nói rất vô tội: “Quên rồi. Sao em không nhắc anh?”
Tôi tức giận cào tường: “Em cũng quên mất”.
\\
F kun nói tôi ngủ không ngoan, thường xuyên quấn chăn, còn gác chân lên bụng hắn làm hắn cả đêm không ngủ được.
Tôi nói: “Nếu em còn như vậy thì anh cứ lắc em dậy”.
Tôi chỉ định khách sáo một chút, ai ngờ gã này nửa đêm lắc tôi dậy thật.
“Em tự xem đi, em chiếm mất bao nhiêu chỗ”.
Tôi nhìn, quả nhiên mình dang tay dang chân chiếm mất hai phần ba giường.
Thành tâm xin lỗi hắn, nằm xuống tiếp tục ngủ.
Một lát sau tôi tỉnh lại vì nóng, phát hiện mình quấn chăn, người nào đó đang cuộn mình co ro bên mép giường đáng thương hết sức.
Tôi dè dặt kéo chăn đắp lên người hắn, định che giấu hành vi tà ác của mình. Ai biết vừa chạm vào người hắn đã tỉnh lại. Tôi quyết định thật nhanh, lập tức giả vờ đáng thương: “Anh yêu, em vừa gặp ác mộng, mơ thấy em ngồi tàu thủy bị lật, em rơi xuống biển, lạnh ơi là lạnh”.
Hắn nói: “Ờ, anh cũng lạnh lắm”.
Tôi: “Vậy chúng ta đúng là thần giao cách cảm, ha ha ha ha”.
Hắn: “Anh lạnh là bởi vì không có chăn đắp, em lạnh là bởi vì chột dạ”.
“...”
Ở cùng nhau lâu, phát hiện F kun có rất nhiều thói quen cứng nhắc.
Tiền trong ví hắn phải xếp theo giá trị, hơn nữa phải quay cùng mặt lên trên.
Đồ đạc phải đặt ở vị trí cố định. Ví tiền và chìa khóa để gần cửa ra vào, điều khiển từ xa để trong ngăn kéo bên trái bàn uống nước, iPad đặt trên kệ ti vi.
Tất cả hàng tiêu dùng đều phải dùng nhãn hiệu cố định.
Tất cả những vật phẩm có đường thẳng đặt trên bàn phải đặt song song với mép bàn.
Quần áo trong tủ phải treo theo thứ tự dày mỏng và màu sắc đậm nhạt.
Còn xếp hàng ngay ngắn tất cả mọi thứ đồ mỹ phẩm của tôi theo thứ tự cao thấp béo gầy, ngay cả nắp bật cũng phải quay về một phương hướng.
“Xin hỏi có phải chúng đang huấn luyện quân sự không?” Tôi hỏi hắn.
“Em không cảm thấy như vậy nhìn thoải mái hơn nhiều à?”
“Em hỏi anh một câu, anh nhất định phải trả lời thành thật”.
“Cái gì?”
“Anh thật sự không phải cung Xử Nữ sao?”
Hình tượng bên ngoài của F kun là thanh niên năm tốt mẫu mực, đi đâu cũng làm bộ làm tịch, nhưng các bạn ngàn vạn lần không được để bề ngoài của hắn lừa gạt. Gã này buông thả, khó tính, yêu sạch sẽ, không dễ hầu hạ chút nào.
Hắn không bao giờ cho mượn sách, bởi vì ghét người khác làm nhăn sách. Phòng hắn không cho người ngoài vào, có trẻ con đến nhà là hắn lập tức khóa cửa. Khi còn bé hắn nuôi một con chó vàng, dẫn ra ngoài đi dạo thấy có người muốn vuốt ve, hắn không cho phép, trở mặt hỏi cô động vào chó của cháu làm gì?
Hồi đi học có lần lớp tổ chức đi barbecue, chúng tôi đều dùng bát đũa dùng một lần, chỉ có hắn tự mang bát đũa riêng. Lúc nướng có người bảo thử xem cánh gà chín chưa, bạn học bên cạnh hắn tiện tay cầm đũa của hắn chọc một cái, gã này vứt đũa luôn không ăn gì nữa, tình cảnh cực kì khó xử.
Chúng tôi sống chung, tôi cho rằng với tính khí quái gở của hắn chắc chắn sẽ có rất nhiều mâu thuẫn, không ngờ hắn lại để mặc tôi từ từ xâm chiếm thế giới riêng tư của hắn. Hắn có thể chịu đựng tôi uống cốc của hắn, dùng bát đũa của hắn, mặc áo phông của hắn, còn bị tôi lây nhiều thói quen không tốt: Cùng tôi nằm trên giường ăn sáng, nằm bò dưới đất đọc sách, dựa trên sofa cả một buổi chiều, đứng không ra đứng ngồi không ra ngồi, dùng lời của hắn mà nói chính là: “Thói quen luyện tập từ nhỏ bị em phá hoại hết cả”.
Tôi nói trước kia tính anh đáng ghét bao nhiêu, bây giờ quả thực đáng yêu không đỡ được.
Trước kia tôi từng hỏi hắn chuyện gì hắn tin chắc, nhất định có thể làm được.
Sau đó hắn nói với tôi, một trong những chuyện hắn tin chắc là chúng tôi nhất định sẽ thành đôi.
Nhưng hắn không ngờ là tôi lại chủ động đến Bắc Kinh tìm hắn. Khi đó tôi không nói với hắn là tôi đã thôi việc, chủ yếu là vì cảm thấy tự nhiên chạy đến nói với người ta “Em bỏ việc đến Bắc Kinh vì anh” thật sự là rất mất mặt.
Đến Bắc Kinh dàn xếp xong xuôi tôi mới gọi điện thoại cho hắn. Hắn cho rằng tôi đi công tác, hẹn cuối tuần gặp mặt.
Tôi lên mạng tìm thuê nhà, hôm đến Bắc Kinh chuyển tới ở. Khi đó ít tuổi, không có kinh nghiệm thuê nhà, hoàn toàn không nghĩ phải xem sổ đỏ sổ hồng gì. Sau đó tôi mới biết người cho tôi thuê nhà cũng thuê của người ta, hắn thấy tiền sáng mắt, giấu chủ nhà tự ý làm vách ngăn phòng cho thuê lại. Tôi chỉ ở đó được hai ngày, chủ nhà đã tìm tới cửa.
Ngôi nhà chia thành sáu phòng thuê, chủ nhà không nói hai lời bắt chúng tôi chuyển nhà, nếu không sẽ báo cảnh sát.
Đúng là bị đuổi cổ ra ngoài đường. Mười hai giờ đêm kéo hai va li hành lí đứng trên đường cái, ngây ngốc không biết đi đâu.
Đành phải gọi điện thoại cho hắn, hắn phong trần mệt mỏi tới nơi, nhìn thấy tôi kéo hành lí, tinh thần sa sút, không ngờ lại nổi giận.
“Sao em lại đi thuê nhà?” Hắn vặn hỏi.
Tôi mới nói thật với hắn: “Em bỏ việc rồi”.
“Bao giờ?”
“Tuần trước”.
“Vì sao lại bỏ việc?”
“Thì... không muốn làm nữa thôi”.
“Em sẽ ở lại Bắc Kinh à?”
“Vâng”.
“Có tính toán gì không?”
Tôi lắc đầu.
“Đã định xin việc ở đâu chưa? Đã nộp hồ sơ chưa? Sếp cũ có thể giới thiệu giúp em hay không?”
Hắn là một người siêu cấp lí trí, trước khi làm một việc sẽ suy nghĩ đủ plan A, plan B, plan C, lên kế hoạch chu đáo, hoàn toàn không giống tôi. Tôi chỉ ngây ngốc lắc đầu nói không có gì cả, hắn đột nhiên giận dữ: “Thế em tới đây làm gì? Em không biết tự tính toán cho mình à? Không còn ít tuổi nữa rồi, sao lại tùy hứng như vậy chứ? Không biết đầu óc em nghĩ cái gì?”
Tôi bị hắn mắng cuống lên, buột miệng nói ra: “Nhớ anh chứ sao! Nếu không em làm gì phải đến?”
Nói xong tôi chết sững, hắn cũng chết sững. Quá khó xử, tôi phải tìm cách xuống tháng, kéo hành lí đi: “Dù sao em đã hạ quyết tâm phải ở lại, công việc em sẽ tự tìm, anh không cần phải lo lắng”.
Hắn đuổi theo giật lấy hành lý của tôi, không nói câu nào đi ra ven đường bắt xe.
Tôi đang giận, đi theo hắn, đột nhiên thấy vui: “Bạn học F, bạn đỏ mặt đấy à?”
“Em im đi”. Hắn quay mặt đi, bực bội nói.
Bây giờ nghĩ lại thấy rất thú vị. Hắn tỏ tình với tôi, tôi tỏ tình với hắn, cả hai người đều chưa nói một chữ yêu nào. Cứ thế đến với nhau như nước chảy thành sông. Kì thực từ nhỏ tôi chính là một người nhát gan, đã quen do dự thiếu quyết đoán, đến Bắc Kinh là việc quyết đoán nhất tôi từng làm. Tôi cũng không biết khi đó vì sao đột nhiên lại dũng cảm như vậy, có thể là bởi vì tuổi trẻ, đưa ra bất cứ quyết định nào đều không cần trả giá quá cao. Có người hỏi tôi có đáng không, câu hỏi này thật sự rất khó trả lời. Sống ở Trường Sa quả thật thuận lợi hơn, an nhàn hơn, còn Bắc Kinh cho tôi một kiểu sống khác: Cho tôi sân khấu để thể hiện giá trị của bản thân, cho tôi tư tưởng sống tích cực cầu tiến, cho tôi càng ngày càng tự tin hơn. Đương nhiên một nguyên nhân rất lớn là có F bên cạnh. Tôi cho rằng bất cứ chuyện nào đều không thể phán đoán nó tốt xấu đúng sai, chỉ cần bạn sẵn sàng gánh chịu hậu quả, lựa chọn thế nào cũng không có gì đáng trách. Gác lại quá khứ, cùng hắn khởi đầu cuộc sống mới, bất kể kết cục là tốt hay xấu tôi đều chấp nhận. Có điều thỉnh thoảng tôi vẫn trêu chọc hắn, nói nếu khi đó ở lại Trường Sa, không chừng bây giờ tôi đã là lãnh đạo rồi. Lúc đó hắn sẽ chính khí lẫm liệt trả lời tôi: “Bây giờ em cũng là lãnh đạo của anh mà, không có gì thiệt cả”.
Suy nghĩ tỉ mỉ, sau khi tôi đến Bắc Kinh, tôi và F kun đã đến với nhau rất tự nhiên. Hắn đến giúp tôi chuyển nhà, chủ nhà hỏi ở một mình hay là hai mình, tôi đỏ mặt đáp một mình. Một lát sau nói chuyện với bạn cùng khu trọ, cô ấy chỉ chỉ F kun hỏi: “Bạn trai bạn à?” Tôi còn không trả lời, người nào đó đã khoác vai tôi, gật đầu, dường như đó cũng là cách xác định quan hệ.
Có điều sau đó chính hắn nói: “Anh cũng phải đấu tranh nội tâm rất nhiều”.
Tôi hỏi: “Anh có gì mà đấu tranh nội tâm?”
Hắn nói: “Em vừa chạy đến nơi mà anh nhận lời luôn thì mất mặt lắm”.
“Xin hỏi anh đấu tranh thế nào?”
“Anh quyết định lạnh nhạt với em một thời gian, không thể để em quá càn rỡ được”.
“Cụ thể?”
“Có mấy lần em gọi điện thoại cho anh nhưng anh không nghe”.
“Gì nữa?”
“Em hẹn anh đi ăn cơm anh nói không rảnh”.
“Thế thôi à?”
“Ừ”.
Bạn học F, xin lỗi, tớ hoàn toàn không cảm nhận được những thay đổi nội tâm tinh tế như thế của bạn, tớ chỉ cho rằng bạn thật sự không rảnh thôi.
Năm đó sưh kiêu ngạo của bạn học F quả thực có thể đưa vào sách giáo khoa, rõ ràng trong lòng đã vui như mở cờ mà ngoài mặt còn cố tỏ ra cau có. Đáng tiếc hình tượng nam thần của người nào đó bây giờ đã không còn lại chút gì, bắt đầu co giò chạy như điên trên con đường mặt dày, tôi thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
Tuần trước tôi cực nhọc làm một món ăn, bưng lên bàn hắn kén cá chọn canh nói không ngon. Tôi tức giận kêu lên: “Em sẽ không nấu cơm cho anh ăn nữa!”
“Thế em nấu thức ăn cho anh thôi, cơm anh tự cắm được”. Hắn trả lời tôi vô cùng bình tĩnh.
“Thức ăn cũng không nấu. Tiên sinh, ngài là ai? Tôi có quen quan hệ với ngài sao?”
“Có chứ!” Hắn đáp không thèm chớp mắt: “Quan hệ xác thịt!”
Tôi suýt nữa ngất xỉu vì tức.
Hôm sau hắn lại rất ngoan, vừa hát khẽ vừa ăn hết sạch. Sau đó hắn đặt bát xuống nằm trên sofa lẩm bẩm: “No quá!”
Tôi xoa bụng cho hắn: “Anh lớn như vậy rồi mà ăn cơm vẫn không biết chừng mực gì cả”.
Hắn thở dài: “Ôi, cực chẳng đã mà”.
“Vì sao?”
“Ăn no căng bụng sẽ không phải rửa bát”.
Đại gia, ngài còn nhớ năm đó ngài theo phong cách cao ngạo lạnh lùng không?
Lúc tôi quyết định bỏ việc đến Bắc Kinh, tất cả bạn bè đều cho rằng tôi điên rồi, thay nhau tâm sự với tôi, nhưng tôi rất kiên định, chết cũng phải đi. Theo lời của bọn nó thì tôi như bị ma nhập, làm vậy vì một người đàn ông có đáng không? Vì vậy ấn tượng của các bạn tôi đối với F cực kì không tốt. Năm sau chị trưởng phòng kí túc chơi thân với tôi nhất đến Bắc Kinh công tác. Chị là người miền bắc, cao một mét bảy lăm. Để đi bên chị không bị lép vế, tôi cắn răng đi giày cao gót tám phân. Tôi nhanh chóng nhận ra mình ngu ngốc đến mức nào. Từ ngõ Nam La Cổ đến Cung Vương phủ, từ Cung Vương phủ đến Hậu Hải, từ Hậu hải đến Ung Hòa cung, giày cao gót tám phân đi khổ sở gần chết. Vốn kế hoạch của tôi là ban ngày dẫn trưởng phòng đi chơi, buổi tối cùng đi ăn cơm với F, kết quả đi đến Ung Hòa cung thì tôi bị trộm mất ví. Tôi gọi điện thoại tìm F cầu cứu, cuối tuần hắn đến công ty tăng ca, vốn tôi định nhờ hắn về qua nhà lấy cho tôi đôi giày nhưng lại sợ mất thời gian nên nhịn không nói. Chẳng bao lâu sau hắn đến, còn xách theo một chiếc túi. Tôi thầm nghĩ chẳng lẽ gã này còn mua quà lấy lòng trưởng phòng? Kết quả hắn mở túi ra làm tôi sững sờ, không ngờ lại là đôi giầy đế bằng của tôi.
Tôi hỏi: “Anh về qua nhà à?”
Hắn nói: “Không, buổi sáng thấy em đi giày cao gót ra ngoài, anh đoán là em sẽ mệt nên mang cho em đôi giầy để trên xe”.
Hắn vừa nói vừa ngồi xuống thay giầy cho tôi rất tự nhiên. Khi đó trưởng phòng sửng sốt, vẻ mặt như muốn nói “Tôi đang nhìn thấy gì thế này trời?”
Hôm đó hắn không về công ty, vẫn cần cù chịu khó đi theo phía sau tôi và trưởng phòng, quẹt thẻ, xách túi. Buổi tối đi ăn cơm, đến một nhà hàng rất nổi danh ở kinh thành. Hắn đã đặt phòng trước, lúc gọi đồ ăn hắn hỏi trưởng phòng có ăn kiêng không, trưởng phòng nói không, hắn gọi thức ăn một lèo xong luôn, toàn bộ đều hợp khẩu vị của trưởng phòng, trưởng phòng cực kì cảm động. Thực ra gã mưu mô nào đó tối hôm trước đã hỏi tôi trưởng phòng thích ăn gì.
Cơm nước xong chúng tôi đưa trưởng phòng về khách sạn, F chủ động yêu cầu ngày mai làm tài xế đưa trưởng phòng ra sân bay, trước khi đi hắn nói với trưởng phòng: “Mấy năm đó tôi không ở bên cạnh Kiều Kiều, may mà có các chị chăm sóc cô ấy, tôi vô cùng cảm kích”.
Lúc nói ánh mắt hắn cực kì chân thành, động tác cực kì lịch thiệp. Tôi nghĩ bụng hỏng rồi, không biết gã này là ai, F kun cả ngày cau có lạnh lùng khó tính của tôi đi đâu mất rồi? Quả nhiên mười phút sau tôi đã thấy trưởng phòng gào thét trên nhóm QQ: “Chồng của Tiểu Kiều chiều nó quá a a a!”
Một đám bà tám lập tức sôi trào: “Chị cả đến thủ đô rồi à?”
“Nói rõ hơn xem nào!”
Trưởng phòng kể lại một lượt từ đầu đến đuôi cho mọi người, cuối cùng còn cố tình nhấn mạnh: “Ngồi xuống bên đường thay giầy cho Tiểu Kiều! Dịu dàng không đỡ được! Còn buổi tối đi ăn cơm hắn hỏi ý chị rồi chưa đến hai phút đã gọi đồ xong rồi, không đến hai phút nhé! Chị thích nhất kiểu đàn ông dứt khoát làm việc không dài dòng thế này! Thời buổi này gặp được một người đàn ông quyết đoán, dứt khoát, còn dịu dàng chu đáo, đích thân đi giầy cho mình đúng là không dễ chút nào!”
Cùng lúc đó, gã này về nhà nới cà vạt ănmf xuống sofa, cười tít mắt hỏi tôi: “Hôm nay em diễn thế nào?”
Tôi gật đầu nói tạm được.
Hắn phất tay: “Thế còn không mau đi xả nước tắm cho anh?”
Tôi vội vàng chạy vào phòng tắm, suy nghĩ một lát lại thò đầu ra hỏi hắn: “Anh nhìn thấy em đi giày cao gót mà sao không nhắc em luôn?”
Hắn chỉ cười mà không nói.
Trưởng phòng vẫn còn gào thét trong nhóm, chu đáo chu đáo chu đáo quá!
Tôi lặng lẽ rơi lệ, trưởng phòng ơi, chị vẫn còn ngây thơ quá...
Sau khi qua lại với F kun luôn có người hỏi hai đứa tôi bao giờ cưới, tôi rất bực, chẳng lẽ nhìn mặt tôi đã mót lấy chồng lắm rồi hay sao?
“Cũng không phải, chỉ là cảm thấy hai ngươi chắc chắn sẽ không chia tay, kết hôn là chuyện sớm muộn thôi”. Bạn giải thích như vậy.
Từ nhỏ tôi có một thói quen xấu là thích cắn móng tay, khi còn bé bị mẹ đánh vô số lần mà không sửa được, cho nên móng tay tôi rất xấu. Mẹ tôi thường xuyên chê tôi: “Sau này có người cầu hôn, con giơ bàn tay xấu thế ra đeo nhẫn kim cương mà không biết xấu hổ à?”
Cho nên tôi vẫn rất bồn chồn lo lắng mình sẽ bị đá khi đến khâu đeo nhẫn kim cương. Sự thật lại là, một buổi sáng cuối tuần, tôi và hắn nằm trên giường không muốn dậy. Hắn đột nhiên hỏi tôi: “Hôm nay em có kế hoach gì không?”
“Không có”.
“Anh cũng không có”. Giọng hắn rất bình thường: “Mình về đăng kí đi”.
Tôi đáp không chút suy nghĩ: “Được”.
Hắn dậy đặt vé máy bay, tôi mới phản ứng lại: Thế là cầu hôn rồi à? Còn nhẫn kim cương đâu? Điều này dạy tôi rằng hiện thực không xấu như bạn nghĩ, thông thường nó còn xấu hơn bạn nghĩ nhiều./.
Tôi có một thói quen, cùng người khác vào nhà hàng tôi sẽ đẩy cửa ra trước, sau đó giữ cửa cho người khác đi vào.
Cùng hắn ra ngoài, tôi giữ cửa cho hắn mấy lần, hắn không vui: “Chuyện này nên để đàn ông làm!”
Được rồi, anh làm.
Quan niệm thời gian của tôi rất mạnh, hẹn hò cơ bản đều đến trước thời gian hai mươi phút.
Hắn lại không vui: “Em có thể đến muộn một chút để anh chờ em”.
Được thôi. Tôi đành phải ở nhà căn giờ đến muộn mười phút.
Chúng tôi ra ngoài tất cả chi tiêu đều là hắn trả. Tôi cảm thấy ngại, tranh trả tiền, bị hắn ngăn cản. Có một lần tôi thanh toán tiền nhân lúc hắn vào nhà vệ sinh, hắn về tức giận đến xanh cả mặt.
Mua hai chai nước khoáng, đang chuẩn bị vặn nắp, thấy hắn nhướng mày lập tức làm bộ yếu đuối: “Em không mở được”.
Hắn cầm lấy, mở nắp cắm ống hút đưa cho tôi, tiện tay vỗ vỗ đầu tôi, xem ra tâm tình hết sức vui vẻ.
Đàn ông có lúc đúng là non nớt.
Trước kia một chị cùng trường nói với tôi khi vừa tới Bắc Kinh chị rất không thích ứng.
“Hẹn bạn năm rưỡi ăn cơm, ba giờ đã bị kéo ra khỏi nhà. Chị không hiểu sao phải đi sớm như vậy. Bọn chị lên xe buýt, chị cảm thấy xe buýt đi lảo đảo, qua mấy chiếc cầu, lại qua mấy con sông, chị không biết có phải bắt nhầm xe đến Thiên Tân hay không. Đến lúc xuống xe, bạn chị nói với chị còn phải bắt hai chuyến tàu điện ngầm nữa. Khi đó chị suy sụp luôn, ngồi dưới đất khóc lớn, vừa khóc vừa nói tại sao Bắc Kinh lại rộng như vậy chứ”.
Tôi coi như chuyện cười, cười ha ha một hồi lâu.
Lúc đến Bắc Kinh mới biết là thật, không hề khoa trương một chút nào.
Năm đầu tiên hắn ở khu Hải Điện, tôi ở khu Triêu Dương, mỗi lần chúng tôi muốn gặp nhau phải bắt xe mất hai tiếng.
“Sao em cứ cảm thấy như đang yêu xa nhỉ?”
Hắn gật đầu: “Anh cũng cảm thấy thế”.
Chẳng bao lâu sau hắn mua một chiếc xe.
“Lãng phí tiền làm gì?”
“Anh sợ em vất vả quá”.
Tôi hết sức cảm động.
Nhưng chúng tôi nhanh chóng phát hiện, Bắc Kinh giờ cao điểm không khác gì một nồi cháo đặc, xe tắc ứ trên đường gần như không thể di chuyển được.
Hắn đi làm về tới đón tôi đi ăn cơm, đợi mãi không thấy hắn đến, tôi gọi điện thoại cho hắn: “Anh đến đâu rồi?”
“Tắc ở đầu phố mới”.
Một tiếng sau tôi lại gọi điện thoại cho hắn: “Đến đâu rồi?”
“Vẫn ở đầu phố mới”.
Lại một tiếng nữa: “Đến đâu rồi?”
“Đầu phố mới”.
“...”
Nhìn mặt trời đã khuất núi, trăng lên đầu cành, hắn gọi điện thoại đến: “Đến Quỹ Nhai không đi được nữa, em bắt xe số 5 đến đây chúng ta ăn đêm...”
Còn không bằng đi tàu điện ngầm như trước!
Từ đó trở đi, cuộc đời của bạn học F chỉ còn lại hai việc: Kiếm tiền, cùng với thuyết phục tôi chuyển đến ở với hắn.
“Em chuyển đến ở với anh đi!”
“Không được”.
“Hoặc anh chuyển đến chỗ em”.
“Không được”.
“Cho anh lí do”.
“Mẹ em không cho phép”.
“Mẹ em đồng ý rồi”.
“Bao giờ?”
“Tết trung thu anh gửi bánh trung thu cho mẹ em và đã hỏi ý kiến mẹ, mẹ nói chỉ cần em sẵn sàng thì mẹ không có ý kiến gì”.
“Chờ đã, anh gửi bánh trung thu cho mẹ em? Tại sao em không biết?”
“Chuyện em không biết thì nhiều lắm. Đừng đánh trống lảng nữa, em có chuyển không?”
“Không chuyển, em không thích ứng được”.
“Sớm muộn gì em cũng phải sống chung với anh, phải sớm thích ứng”.
“Anh phiền quá, nói không chuyển chính là không chuyển”.
Cuối cùng hắn cũng yên ổn được một hồi. Tôi cho rằng hắn đã từ bỏ ý định, đột nhiên có hôm hắn ném cho tôi một xấp tài liệu.
“Đây là cái gì?”
“Báo cáo phân tích tính khả thi”.
Đúng thế. Trong thời gian yên ổn này, hắn đi thu thập tài liệu. Để thuyết phục tôi đồng ý sống chung, hắn phân tích lợi hại trên các phương diện, viết rõ phương pháp thực hiện cụ thể, thậm chí còn có ví dụ tham khảo, làm biểu đồ hình cột, biểu đồ hình tròn, biểu đồ mekko...
“Nếu... nếu em vẫn không đồng ý?”
“Anh sẽ làm thêm trình chiếu ppt”.
Anh được lắm!
Cuối cùng hắn vẫn thực hiện được ý đồ.
“Đây là thành quả cố gắng của anh”.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, tôi thật sự không đủ nhẫn tâm nói với hắn, nguyên nhân thật sự là sau khi nhảy việc, công ty mới của tôi cách chỗ hắn ở chỉ có mười lăm phút đi đường. Tôi bấm đốt ngón tay tính toán, như vậy mỗi ngày có thể ngủ thêm một tiếng.
Lập tức quyết định chuyển nhà!
Ở cùng một nhà đương nhiên có rất nhiều thói quen sinh hoạt cần chậm rãi hòa hợp.
Vấn đề khó đầu tiên chúng tôi gặp phải là: Hắn ngủ phải bật đèn ngủ, còn tôi ngủ quen tắt đèn, có một chút ánh sáng cũng không được.
Hắn nhân nhượng tôi, chủ động tắt đèn.
Thấy hắn lật qua lật lại cả đêm không ngủ được, tôi lại bò dậy bật đèn.
Thế là đổi thành tôi cả đêm không ngủ được.
Hắn thương tôi, dứt khoát ôm chăn ra ngủ sofa.
Thời gian đó hai chúng tôi đều thiếu ngủ, suy nhược tinh thần, nhưng biết làm thế nào? Vấn đề thói quen thật sự không phải có thể thay đổi trong một hai ngày.
Chẳng bao lâu sau đến thất tịch, thất tịch đầu tiên của chúng tôi, tôi đương nhiên rất chờ mong, vòng vo dò hỏi hắn tặng tôi cái gì. (ND: ngày 7 tháng 7, Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau, được coi là lễ tình nhân của TQ)
“Thứ em cần nhất”. Hắn nói.
Chờ ngày chờ đêm đến thất tịch, hắn đưa cho tôi một cái hộp. Tôi hết sức thận trọng mở ra, lập tức cảm giác có một đàn quạ đen bay qua trên đầu.
Ngày thất tịch đầu tiên của chúng tôi đấy!!!
Quà gã này tặng tôi là... tấm che mắt!!!
“Thế là chúng ta đều có thể yên tâm ngủ”.
Rất muốn đánh hắn một trận, đừng ai ngăn tôi!
Lại đến ngày thất tịch.
Không may là thời gian đó cả hai người đều rất bận, cuối tuần mỗi người ôm một chiếc máy tính làm việc. Đến tận lúc mặt trời lặn đứng lên vươn vai, tôi mới nhớ ra hôm nay là thất tịch!
Chạy đi tìm hắn đòi quà, hắn ngẩn ra, nói rất vô tội: “Quên rồi. Sao em không nhắc anh?”
Tôi tức giận cào tường: “Em cũng quên mất”.
\\
F kun nói tôi ngủ không ngoan, thường xuyên quấn chăn, còn gác chân lên bụng hắn làm hắn cả đêm không ngủ được.
Tôi nói: “Nếu em còn như vậy thì anh cứ lắc em dậy”.
Tôi chỉ định khách sáo một chút, ai ngờ gã này nửa đêm lắc tôi dậy thật.
“Em tự xem đi, em chiếm mất bao nhiêu chỗ”.
Tôi nhìn, quả nhiên mình dang tay dang chân chiếm mất hai phần ba giường.
Thành tâm xin lỗi hắn, nằm xuống tiếp tục ngủ.
Một lát sau tôi tỉnh lại vì nóng, phát hiện mình quấn chăn, người nào đó đang cuộn mình co ro bên mép giường đáng thương hết sức.
Tôi dè dặt kéo chăn đắp lên người hắn, định che giấu hành vi tà ác của mình. Ai biết vừa chạm vào người hắn đã tỉnh lại. Tôi quyết định thật nhanh, lập tức giả vờ đáng thương: “Anh yêu, em vừa gặp ác mộng, mơ thấy em ngồi tàu thủy bị lật, em rơi xuống biển, lạnh ơi là lạnh”.
Hắn nói: “Ờ, anh cũng lạnh lắm”.
Tôi: “Vậy chúng ta đúng là thần giao cách cảm, ha ha ha ha”.
Hắn: “Anh lạnh là bởi vì không có chăn đắp, em lạnh là bởi vì chột dạ”.
“...”
Ở cùng nhau lâu, phát hiện F kun có rất nhiều thói quen cứng nhắc.
Tiền trong ví hắn phải xếp theo giá trị, hơn nữa phải quay cùng mặt lên trên.
Đồ đạc phải đặt ở vị trí cố định. Ví tiền và chìa khóa để gần cửa ra vào, điều khiển từ xa để trong ngăn kéo bên trái bàn uống nước, iPad đặt trên kệ ti vi.
Tất cả hàng tiêu dùng đều phải dùng nhãn hiệu cố định.
Tất cả những vật phẩm có đường thẳng đặt trên bàn phải đặt song song với mép bàn.
Quần áo trong tủ phải treo theo thứ tự dày mỏng và màu sắc đậm nhạt.
Còn xếp hàng ngay ngắn tất cả mọi thứ đồ mỹ phẩm của tôi theo thứ tự cao thấp béo gầy, ngay cả nắp bật cũng phải quay về một phương hướng.
“Xin hỏi có phải chúng đang huấn luyện quân sự không?” Tôi hỏi hắn.
“Em không cảm thấy như vậy nhìn thoải mái hơn nhiều à?”
“Em hỏi anh một câu, anh nhất định phải trả lời thành thật”.
“Cái gì?”
“Anh thật sự không phải cung Xử Nữ sao?”
Hình tượng bên ngoài của F kun là thanh niên năm tốt mẫu mực, đi đâu cũng làm bộ làm tịch, nhưng các bạn ngàn vạn lần không được để bề ngoài của hắn lừa gạt. Gã này buông thả, khó tính, yêu sạch sẽ, không dễ hầu hạ chút nào.
Hắn không bao giờ cho mượn sách, bởi vì ghét người khác làm nhăn sách. Phòng hắn không cho người ngoài vào, có trẻ con đến nhà là hắn lập tức khóa cửa. Khi còn bé hắn nuôi một con chó vàng, dẫn ra ngoài đi dạo thấy có người muốn vuốt ve, hắn không cho phép, trở mặt hỏi cô động vào chó của cháu làm gì?
Hồi đi học có lần lớp tổ chức đi barbecue, chúng tôi đều dùng bát đũa dùng một lần, chỉ có hắn tự mang bát đũa riêng. Lúc nướng có người bảo thử xem cánh gà chín chưa, bạn học bên cạnh hắn tiện tay cầm đũa của hắn chọc một cái, gã này vứt đũa luôn không ăn gì nữa, tình cảnh cực kì khó xử.
Chúng tôi sống chung, tôi cho rằng với tính khí quái gở của hắn chắc chắn sẽ có rất nhiều mâu thuẫn, không ngờ hắn lại để mặc tôi từ từ xâm chiếm thế giới riêng tư của hắn. Hắn có thể chịu đựng tôi uống cốc của hắn, dùng bát đũa của hắn, mặc áo phông của hắn, còn bị tôi lây nhiều thói quen không tốt: Cùng tôi nằm trên giường ăn sáng, nằm bò dưới đất đọc sách, dựa trên sofa cả một buổi chiều, đứng không ra đứng ngồi không ra ngồi, dùng lời của hắn mà nói chính là: “Thói quen luyện tập từ nhỏ bị em phá hoại hết cả”.
Tôi nói trước kia tính anh đáng ghét bao nhiêu, bây giờ quả thực đáng yêu không đỡ được.
Trước kia tôi từng hỏi hắn chuyện gì hắn tin chắc, nhất định có thể làm được.
Sau đó hắn nói với tôi, một trong những chuyện hắn tin chắc là chúng tôi nhất định sẽ thành đôi.
Nhưng hắn không ngờ là tôi lại chủ động đến Bắc Kinh tìm hắn. Khi đó tôi không nói với hắn là tôi đã thôi việc, chủ yếu là vì cảm thấy tự nhiên chạy đến nói với người ta “Em bỏ việc đến Bắc Kinh vì anh” thật sự là rất mất mặt.
Đến Bắc Kinh dàn xếp xong xuôi tôi mới gọi điện thoại cho hắn. Hắn cho rằng tôi đi công tác, hẹn cuối tuần gặp mặt.
Tôi lên mạng tìm thuê nhà, hôm đến Bắc Kinh chuyển tới ở. Khi đó ít tuổi, không có kinh nghiệm thuê nhà, hoàn toàn không nghĩ phải xem sổ đỏ sổ hồng gì. Sau đó tôi mới biết người cho tôi thuê nhà cũng thuê của người ta, hắn thấy tiền sáng mắt, giấu chủ nhà tự ý làm vách ngăn phòng cho thuê lại. Tôi chỉ ở đó được hai ngày, chủ nhà đã tìm tới cửa.
Ngôi nhà chia thành sáu phòng thuê, chủ nhà không nói hai lời bắt chúng tôi chuyển nhà, nếu không sẽ báo cảnh sát.
Đúng là bị đuổi cổ ra ngoài đường. Mười hai giờ đêm kéo hai va li hành lí đứng trên đường cái, ngây ngốc không biết đi đâu.
Đành phải gọi điện thoại cho hắn, hắn phong trần mệt mỏi tới nơi, nhìn thấy tôi kéo hành lí, tinh thần sa sút, không ngờ lại nổi giận.
“Sao em lại đi thuê nhà?” Hắn vặn hỏi.
Tôi mới nói thật với hắn: “Em bỏ việc rồi”.
“Bao giờ?”
“Tuần trước”.
“Vì sao lại bỏ việc?”
“Thì... không muốn làm nữa thôi”.
“Em sẽ ở lại Bắc Kinh à?”
“Vâng”.
“Có tính toán gì không?”
Tôi lắc đầu.
“Đã định xin việc ở đâu chưa? Đã nộp hồ sơ chưa? Sếp cũ có thể giới thiệu giúp em hay không?”
Hắn là một người siêu cấp lí trí, trước khi làm một việc sẽ suy nghĩ đủ plan A, plan B, plan C, lên kế hoạch chu đáo, hoàn toàn không giống tôi. Tôi chỉ ngây ngốc lắc đầu nói không có gì cả, hắn đột nhiên giận dữ: “Thế em tới đây làm gì? Em không biết tự tính toán cho mình à? Không còn ít tuổi nữa rồi, sao lại tùy hứng như vậy chứ? Không biết đầu óc em nghĩ cái gì?”
Tôi bị hắn mắng cuống lên, buột miệng nói ra: “Nhớ anh chứ sao! Nếu không em làm gì phải đến?”
Nói xong tôi chết sững, hắn cũng chết sững. Quá khó xử, tôi phải tìm cách xuống tháng, kéo hành lí đi: “Dù sao em đã hạ quyết tâm phải ở lại, công việc em sẽ tự tìm, anh không cần phải lo lắng”.
Hắn đuổi theo giật lấy hành lý của tôi, không nói câu nào đi ra ven đường bắt xe.
Tôi đang giận, đi theo hắn, đột nhiên thấy vui: “Bạn học F, bạn đỏ mặt đấy à?”
“Em im đi”. Hắn quay mặt đi, bực bội nói.
Bây giờ nghĩ lại thấy rất thú vị. Hắn tỏ tình với tôi, tôi tỏ tình với hắn, cả hai người đều chưa nói một chữ yêu nào. Cứ thế đến với nhau như nước chảy thành sông. Kì thực từ nhỏ tôi chính là một người nhát gan, đã quen do dự thiếu quyết đoán, đến Bắc Kinh là việc quyết đoán nhất tôi từng làm. Tôi cũng không biết khi đó vì sao đột nhiên lại dũng cảm như vậy, có thể là bởi vì tuổi trẻ, đưa ra bất cứ quyết định nào đều không cần trả giá quá cao. Có người hỏi tôi có đáng không, câu hỏi này thật sự rất khó trả lời. Sống ở Trường Sa quả thật thuận lợi hơn, an nhàn hơn, còn Bắc Kinh cho tôi một kiểu sống khác: Cho tôi sân khấu để thể hiện giá trị của bản thân, cho tôi tư tưởng sống tích cực cầu tiến, cho tôi càng ngày càng tự tin hơn. Đương nhiên một nguyên nhân rất lớn là có F bên cạnh. Tôi cho rằng bất cứ chuyện nào đều không thể phán đoán nó tốt xấu đúng sai, chỉ cần bạn sẵn sàng gánh chịu hậu quả, lựa chọn thế nào cũng không có gì đáng trách. Gác lại quá khứ, cùng hắn khởi đầu cuộc sống mới, bất kể kết cục là tốt hay xấu tôi đều chấp nhận. Có điều thỉnh thoảng tôi vẫn trêu chọc hắn, nói nếu khi đó ở lại Trường Sa, không chừng bây giờ tôi đã là lãnh đạo rồi. Lúc đó hắn sẽ chính khí lẫm liệt trả lời tôi: “Bây giờ em cũng là lãnh đạo của anh mà, không có gì thiệt cả”.
Suy nghĩ tỉ mỉ, sau khi tôi đến Bắc Kinh, tôi và F kun đã đến với nhau rất tự nhiên. Hắn đến giúp tôi chuyển nhà, chủ nhà hỏi ở một mình hay là hai mình, tôi đỏ mặt đáp một mình. Một lát sau nói chuyện với bạn cùng khu trọ, cô ấy chỉ chỉ F kun hỏi: “Bạn trai bạn à?” Tôi còn không trả lời, người nào đó đã khoác vai tôi, gật đầu, dường như đó cũng là cách xác định quan hệ.
Có điều sau đó chính hắn nói: “Anh cũng phải đấu tranh nội tâm rất nhiều”.
Tôi hỏi: “Anh có gì mà đấu tranh nội tâm?”
Hắn nói: “Em vừa chạy đến nơi mà anh nhận lời luôn thì mất mặt lắm”.
“Xin hỏi anh đấu tranh thế nào?”
“Anh quyết định lạnh nhạt với em một thời gian, không thể để em quá càn rỡ được”.
“Cụ thể?”
“Có mấy lần em gọi điện thoại cho anh nhưng anh không nghe”.
“Gì nữa?”
“Em hẹn anh đi ăn cơm anh nói không rảnh”.
“Thế thôi à?”
“Ừ”.
Bạn học F, xin lỗi, tớ hoàn toàn không cảm nhận được những thay đổi nội tâm tinh tế như thế của bạn, tớ chỉ cho rằng bạn thật sự không rảnh thôi.
Năm đó sưh kiêu ngạo của bạn học F quả thực có thể đưa vào sách giáo khoa, rõ ràng trong lòng đã vui như mở cờ mà ngoài mặt còn cố tỏ ra cau có. Đáng tiếc hình tượng nam thần của người nào đó bây giờ đã không còn lại chút gì, bắt đầu co giò chạy như điên trên con đường mặt dày, tôi thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
Tuần trước tôi cực nhọc làm một món ăn, bưng lên bàn hắn kén cá chọn canh nói không ngon. Tôi tức giận kêu lên: “Em sẽ không nấu cơm cho anh ăn nữa!”
“Thế em nấu thức ăn cho anh thôi, cơm anh tự cắm được”. Hắn trả lời tôi vô cùng bình tĩnh.
“Thức ăn cũng không nấu. Tiên sinh, ngài là ai? Tôi có quen quan hệ với ngài sao?”
“Có chứ!” Hắn đáp không thèm chớp mắt: “Quan hệ xác thịt!”
Tôi suýt nữa ngất xỉu vì tức.
Hôm sau hắn lại rất ngoan, vừa hát khẽ vừa ăn hết sạch. Sau đó hắn đặt bát xuống nằm trên sofa lẩm bẩm: “No quá!”
Tôi xoa bụng cho hắn: “Anh lớn như vậy rồi mà ăn cơm vẫn không biết chừng mực gì cả”.
Hắn thở dài: “Ôi, cực chẳng đã mà”.
“Vì sao?”
“Ăn no căng bụng sẽ không phải rửa bát”.
Đại gia, ngài còn nhớ năm đó ngài theo phong cách cao ngạo lạnh lùng không?
Lúc tôi quyết định bỏ việc đến Bắc Kinh, tất cả bạn bè đều cho rằng tôi điên rồi, thay nhau tâm sự với tôi, nhưng tôi rất kiên định, chết cũng phải đi. Theo lời của bọn nó thì tôi như bị ma nhập, làm vậy vì một người đàn ông có đáng không? Vì vậy ấn tượng của các bạn tôi đối với F cực kì không tốt. Năm sau chị trưởng phòng kí túc chơi thân với tôi nhất đến Bắc Kinh công tác. Chị là người miền bắc, cao một mét bảy lăm. Để đi bên chị không bị lép vế, tôi cắn răng đi giày cao gót tám phân. Tôi nhanh chóng nhận ra mình ngu ngốc đến mức nào. Từ ngõ Nam La Cổ đến Cung Vương phủ, từ Cung Vương phủ đến Hậu Hải, từ Hậu hải đến Ung Hòa cung, giày cao gót tám phân đi khổ sở gần chết. Vốn kế hoạch của tôi là ban ngày dẫn trưởng phòng đi chơi, buổi tối cùng đi ăn cơm với F, kết quả đi đến Ung Hòa cung thì tôi bị trộm mất ví. Tôi gọi điện thoại tìm F cầu cứu, cuối tuần hắn đến công ty tăng ca, vốn tôi định nhờ hắn về qua nhà lấy cho tôi đôi giày nhưng lại sợ mất thời gian nên nhịn không nói. Chẳng bao lâu sau hắn đến, còn xách theo một chiếc túi. Tôi thầm nghĩ chẳng lẽ gã này còn mua quà lấy lòng trưởng phòng? Kết quả hắn mở túi ra làm tôi sững sờ, không ngờ lại là đôi giầy đế bằng của tôi.
Tôi hỏi: “Anh về qua nhà à?”
Hắn nói: “Không, buổi sáng thấy em đi giày cao gót ra ngoài, anh đoán là em sẽ mệt nên mang cho em đôi giầy để trên xe”.
Hắn vừa nói vừa ngồi xuống thay giầy cho tôi rất tự nhiên. Khi đó trưởng phòng sửng sốt, vẻ mặt như muốn nói “Tôi đang nhìn thấy gì thế này trời?”
Hôm đó hắn không về công ty, vẫn cần cù chịu khó đi theo phía sau tôi và trưởng phòng, quẹt thẻ, xách túi. Buổi tối đi ăn cơm, đến một nhà hàng rất nổi danh ở kinh thành. Hắn đã đặt phòng trước, lúc gọi đồ ăn hắn hỏi trưởng phòng có ăn kiêng không, trưởng phòng nói không, hắn gọi thức ăn một lèo xong luôn, toàn bộ đều hợp khẩu vị của trưởng phòng, trưởng phòng cực kì cảm động. Thực ra gã mưu mô nào đó tối hôm trước đã hỏi tôi trưởng phòng thích ăn gì.
Cơm nước xong chúng tôi đưa trưởng phòng về khách sạn, F chủ động yêu cầu ngày mai làm tài xế đưa trưởng phòng ra sân bay, trước khi đi hắn nói với trưởng phòng: “Mấy năm đó tôi không ở bên cạnh Kiều Kiều, may mà có các chị chăm sóc cô ấy, tôi vô cùng cảm kích”.
Lúc nói ánh mắt hắn cực kì chân thành, động tác cực kì lịch thiệp. Tôi nghĩ bụng hỏng rồi, không biết gã này là ai, F kun cả ngày cau có lạnh lùng khó tính của tôi đi đâu mất rồi? Quả nhiên mười phút sau tôi đã thấy trưởng phòng gào thét trên nhóm QQ: “Chồng của Tiểu Kiều chiều nó quá a a a!”
Một đám bà tám lập tức sôi trào: “Chị cả đến thủ đô rồi à?”
“Nói rõ hơn xem nào!”
Trưởng phòng kể lại một lượt từ đầu đến đuôi cho mọi người, cuối cùng còn cố tình nhấn mạnh: “Ngồi xuống bên đường thay giầy cho Tiểu Kiều! Dịu dàng không đỡ được! Còn buổi tối đi ăn cơm hắn hỏi ý chị rồi chưa đến hai phút đã gọi đồ xong rồi, không đến hai phút nhé! Chị thích nhất kiểu đàn ông dứt khoát làm việc không dài dòng thế này! Thời buổi này gặp được một người đàn ông quyết đoán, dứt khoát, còn dịu dàng chu đáo, đích thân đi giầy cho mình đúng là không dễ chút nào!”
Cùng lúc đó, gã này về nhà nới cà vạt ănmf xuống sofa, cười tít mắt hỏi tôi: “Hôm nay em diễn thế nào?”
Tôi gật đầu nói tạm được.
Hắn phất tay: “Thế còn không mau đi xả nước tắm cho anh?”
Tôi vội vàng chạy vào phòng tắm, suy nghĩ một lát lại thò đầu ra hỏi hắn: “Anh nhìn thấy em đi giày cao gót mà sao không nhắc em luôn?”
Hắn chỉ cười mà không nói.
Trưởng phòng vẫn còn gào thét trong nhóm, chu đáo chu đáo chu đáo quá!
Tôi lặng lẽ rơi lệ, trưởng phòng ơi, chị vẫn còn ngây thơ quá...
Sau khi qua lại với F kun luôn có người hỏi hai đứa tôi bao giờ cưới, tôi rất bực, chẳng lẽ nhìn mặt tôi đã mót lấy chồng lắm rồi hay sao?
“Cũng không phải, chỉ là cảm thấy hai ngươi chắc chắn sẽ không chia tay, kết hôn là chuyện sớm muộn thôi”. Bạn giải thích như vậy.
Từ nhỏ tôi có một thói quen xấu là thích cắn móng tay, khi còn bé bị mẹ đánh vô số lần mà không sửa được, cho nên móng tay tôi rất xấu. Mẹ tôi thường xuyên chê tôi: “Sau này có người cầu hôn, con giơ bàn tay xấu thế ra đeo nhẫn kim cương mà không biết xấu hổ à?”
Cho nên tôi vẫn rất bồn chồn lo lắng mình sẽ bị đá khi đến khâu đeo nhẫn kim cương. Sự thật lại là, một buổi sáng cuối tuần, tôi và hắn nằm trên giường không muốn dậy. Hắn đột nhiên hỏi tôi: “Hôm nay em có kế hoach gì không?”
“Không có”.
“Anh cũng không có”. Giọng hắn rất bình thường: “Mình về đăng kí đi”.
Tôi đáp không chút suy nghĩ: “Được”.
Hắn dậy đặt vé máy bay, tôi mới phản ứng lại: Thế là cầu hôn rồi à? Còn nhẫn kim cương đâu? Điều này dạy tôi rằng hiện thực không xấu như bạn nghĩ, thông thường nó còn xấu hơn bạn nghĩ nhiều./.
Bình luận facebook